Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Đệ tử chân truyền đệ nhất đệ nhị lên sân khấu, làm cho mấy vị phong chủ cũng đều dời tầm nhìn lại đây, phong chủ của Nhược Thủy phong môi đỏ mọng khẽ nhếch, biểu tình độc nhất vô nhị giống tán thưởng Trầm Du lúc trước, trên mặt lại thêm mấy phần  thần sắc hài lòng cùng kiêu ngạo.

“Hảo tiểu tử”. Nàng thản nhiên nói, “Cho dù cuối cùng không thắng được, mỗi một người đều là tu vi chỉ kém so với tiền nhậm tông chủ một đường cảnh giới thoát phàm, cho dù Nhược Thủy phong chủ chính là thân phận nữ tử yếu nhược so với giới tu sĩ, tu vi của nàng như cũ đạt tới thoát phàm cảnh tầng ba, ở bên trong ngũ phong cũng được coi là người có tiếng nói, mà Minh Viễn ở trong trường đấu chính là đệ tử của Nhược Thủy phong, cũng là chân truyền đệ tử duy nhất của nàng.

Người của chính mình, đương nhiên ngàn tốt vạn tốt.

“Thật rất dũng khí”. Tông chủ Xích Hỏa phong ngồi song song gật gật đầu, hai mắt y gần màu quýt, giống như màu đỏ đậm giao hòa cùng đen kịt, che dấu ở ánh mắt rủ xuống, giống như ngọn lửa toát ra trong yên tĩnh, “Nhưng mà Trầm Du đã là đỉnh luyện ý cảnh tầng năm rồi, mà Minh Viễn vừa mới sơ kì luyện ý cảnh tầng năm, trận này Nhược Thủy phong các ngươi thua chắc rồi”.

Trong xoang mũi Như Thủy phong chủ hừ lạnh một tiếng, nghe được người khác không xem trọng lắm đối đệ tử của chính mình, thần sắc nàng tuy có chút không vui, nhưng không mở miệng phản bác.

Dù sao, Trầm Du chính là…..Xuất thân từ cái gia tộc kia.

Theo một đạo khẩu lệnh dè dặt của nội môn chấp sự, nàng quay sang, nhìn về phía dưới đài, màu mắt dần dần thâm thúy lên, hai tay chống tay vịn của cái ghế, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai người trong quang tráo.

Quang tráo màu vàng nhạt chảy xuôi linh khí vô sắc (không màu), giống như một bánh trứng gà hấp ở giữa không trung sôi trào hơi nước, Lê Chanh tò mò mắt nhìn lồng trứng gà kia, dế nhũi thời hiện đại ngẫu nhiên nhìn thấy loại sự vật mới mẻ cực đủ huyền huyễn* đặc sắc này, chỉ hận không thể vươn tay đi kiểm tra, cậu nhìn lên nửa ngày, quay đầu hỏi: “Đây là trận pháp?”.

*huyền huyễn là truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo … được đặt trong bối cảnh siêu tưởng (tiên giới, ma giới……)

Hai người trên lôi đài rõ ràng không bày ra tư thế gì, chính là đều tự chiếm cứ một phương, lại vô cớ làm cho cả trong không khí toàn trường đều tràn ngập tiêu điều, Tống Mục đang khẩn trương đầu đầy mồ hôi, thình lình bị Lê Chanh vỗ một cái.

Lúc người ta đang tập trung tinh lực sợ cái gì thì gặp phải cái đó, một cái tát hạ xuống thình lình xảy ra của đối phương, trái tim Tống Mục kịch liệt chấn động một chút, y bụm tim sắc mặt lập tức xám trắng gỡ tay Lê Chanh ra”……. Phải”.

“Ngươi có thể phá trận không?”.

“Làm sao có thể, Trầm sư thúc đều không phá được”. Tống  Mục lộ ra một cái ánh mắt tỏ ý vớ vẩn, y vẫn đang bụm tim, biểu tình trên mặt là một bộ bộ dáng tràn đầy nghiên cứu, “Ngươi đừng thấy quang tráo của trận pháp phòng hộ này chỉ có một tầng hơi mỏng, thực tế nó có thể ngăn cản một quyền của đại năng thoát phàm kì, bình thường chỉ có giống như Trầm sư thúc cùng Minh Viễn sư thúc, tồn tại ở  tỷ thí của đệ tử chân truyền tu vi cao thâm, mới có thể mở ra loại trận pháp phòng hộ cấp tối cao này, không phải vì bảo hộ người ở bên trong, mà là sợ so đấu bên trong tổn thương tới những người quan sát chúng ta”.

“…….”. Nghe lên giống sư tử lớn nhảy vòng của đoàn xiếc thú, cũng phải vây lan can phòng ngừa nó đột nhiên bạo động nhảy ra, tuy rằng trên bản chất không giống nhau lắm —— tựa hồ dùng nắm đấm đánh nhau sẽ càng thích hợp hơn.

“Tương lai ngươi cũng sẽ lên lôi đài, vẫn sẽ có một lần như vậy”. Tống Mục vén vén ống tay áo, ôm cánh tay, “Cho dù ngươi không đi khiêu chiến, cũng luôn luôn có người phát khiêu chiến với ngươi, bất phá bất lập* thế giới này nghĩ tới vũ lực chí thượng.

*bất phá bất lập: không đập bỏ cái cũ thì không thể xây cái mới

Giống như đang nghênh hợp những lời này của Tống Mục, khí thế hai người trên lôi đài rốt cục lần lượt dâng lên, rất nhanh Minh Viễn tăng sự lăng lệ tới đẳng cấp sơ kì luyện ý tầng năm của chính mính, đạo bào người trẻ tuổi bay lên, ánh mắt dưới quang tráo trong suốt tựa như phủ một tầng kim quang, ngón tay khớp xương rõ rệt vươn khỏi ống tay áo, ngón trỏ thon dài hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay sáng lên một đạo thủy quang màu lam.

Cùng một bàn tay, ngón cái của hắn cong lại, ba ngón còn lại chạm đến mép y phục, trong ống tay áo chậm rãi hiện ra bàn bát quái hai màu đen trắng, đúng lúc khấu hợp tại phương hướng  khác nhau giữa năm ngón tay.

Thủy quang màu lam vừa ra, ngoại trừ người trước đây biết thông tin của Minh Viễn, ngoại môn đệ tử khác đều là một trận ồ lên, nữ tính ở Đại Châu giới ít, cho nên từ thời điểm thái cổ thành lập, nếu thân là nam tử, thuộc tính thân thể ở bên trong ngũ hành là thuộc tính thủy hoặc thuộc tính mộc, tức là âm chúc, đồng dạng có thể như nữ nhân bình thường sinh dục tử tự (sinh con). Đáng tiếc chính nguyên nhân dạng thể chất này làm cho âm chúc không thể phát huy ra chiến lực lớn nhất, bản thân không đột phá được, làm cho tu vi  của rất nhiều người bình bình khó có thể tiến thêm.

Thủy quang minh trong tay của Minh Viễn chứng tỏ rõ ràng thể chất của bản thân hắn, chính là thuộc tính thủy, một cái âm chúc có thể hàng năm chiếm cứ vị trí chân truyền đệ tử đệ nhị tông môn, đây đã không phải có thể dùng dũng mãnh tới hình dung.

Người cá biệt này……..

Thật ra người cá biệt này không phải người a?

“Thực lực hắn lại tăng cường rồi”. Trong một loạt đệ tử chân truyền, chân truyền đệ tam Ngô Miễn đang ngồi trên ghế mây, tay trái nắm lại chống bên trái sườn huyệt Thái Dương, chân phải khoát lên trên tay vịn, lắc lư cái chân, ánh mắt khi lướt ngang qua Minh Viễn, con mắt đen kịt rõ ràng biến hóa thành màu quýt giồng như sư phó phong chủ của y, giống như ngăn cách hết thảy trong hạt châu thủy tinh đen trong suốt, ngọn lửa cực nóng đang bốc cháy.

Xích Hỏa phong chủ quét mắt xuống phía dưới, ánh mắt dừng một chút trên tư thế hủy hình tượng của đệ tử nhà mình, mí mắt không khỏi giật giật hai cái, trong nháy mắt nhướn cao một bên lông mày, hận không thể một cái tát đập qua cái tên chết tiệt này, nhưng mà khi ánh mắt y  đang đang di chuyển trên mặt đệ tử, đột nhiên nhìn thấy độ cong mới vừa giương lên của khóe môi đối phương, giống như nhìn trúng cái gì, hơn nữa với ——

Tình thế bắt buộc.

Y nhìn lại theo ánh mắt long lanh sáng ngời của Ngô Miễn.

Thanh niên đạo bào trên lôi đài chứa một mạt ý cười nhàn tản, cánh tay hơi mở, trước người liền đã gom mấy mũi tên nước, dù sao Xích Hỏa phong chủ không phải thường nhân, rất dễ dàng nhìn thấy băng tinh bám vào đỉnh mũi tên giống như linh lực, ở trong quang tráo lóe hàn quang sắc bén.

Luận đệ tử chân truyền đệ tam tiêu diệt đệ tử chân truyền đệ nhị có xác suất bao nhiêu —— phán đoán căn cứ thực lực chênh lệch xa giữa hai người, suy đoán sẽ không lớn hơn không, cho nên làm không xong người ta liền trực tiếp cướp người luôn? Làm tốt lắm!

Mắt ngắm Nhược Thủy phong chủ môi đỏ mọng lạnh lùng bên cạnh, Xích Hỏa phong chủ yên lặng từ đáy lòng khen ngợi đồ đệ mình, không phản đối, rát tăng thể diện cho sư phụ.

Trên khán đài giống như đang diễn kịch câm, một loạt biểu tình vương giả làm cho sự chú ý của một số người hơi vạn vẹo quỷ dị, lúc này giữa sân Minh Viễn đã dẫn đầu ra tay, hơn mười đạo băng trường kiếm mang theo vằn nước lấy một loại tốc độ mắt thường khó thấy kịp xuyên thấu thân thể mặc luyện võ phục màu đen đối diện, nam nhân đối diện thoáng hạ cằm, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng sư đệ, thân hình thong thả tiêu tan, bên phía góc Tây Bắc trong không gian lôi đài xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen không tổn hao một cọng lông tóc nào.

“Bắt đầu rồi?”. Trầm Du cũng chỉ kẹp năm mũi tên, một thanh cự kiếm màu vàng trước người y, màu sắc của nó cùng quang trảo trong suốt màu vàng nhạt rất khó phân biệt.

Tu vi đạt tới hậu luyện ý cảnh có thể không mượn ngoại vật phi hành, nhưng mà khá hao phí linh lực, trong lòng Minh Viễn biết rõ điểm này, nháy mắt bay lên trời biến ảo bàn bát quái trong tay, hai viên kim ngư trắng đen ở trung tâm hình thành một bức tranh thuỷ mặc thật lớn, theo mỗi lần bàn bát quái chuyển động, sương mù màu lam phóng ra, cả người hắn ẩn ở trong mưa bụi.

Giữa không trung rung động ong ong, truyền tới thanh âm không ngừng va chạm.

Cự kiếm trôi nổi trước người Trầm Du cũng bị y nắm trong tay, đồng thời thân hình thuấn di, cổ tay khẽ nhúc nhích đó là một cái trọng kích. Y nhắm mắt lại, bên tai nghe thanh âm mưa bụi rơi xuống đất, còn có linh khí của quang tráo dao động, cùng với……. Tiếng thân hình di chuyển xẹt qua không  khí.

Trầm Du đi theo đạo thanh âm kia, cự kiếm cầm trong tay cắm về trên lưng, hai ngón tay cũng bắt đầu thổ nạp lực kim chúc, di chuyển bước chân, khoanh tay điểm qua.

Sương mù dày đặc, nửa thân ảnh trong quang trảo đều không thấy được.

Tống Mục sùng bái tới cả người run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng mưa bụi không có một bóng người, hai đấm nắm chặt, giống như chiến đấu ở bên trong không phải hai đại đệ tử chân truyền mà là chính hắn…….Tay Lê Chanh lười biếng khoát lên trên eo, không nói gì nhìn Tống Mục nửa ngày

Kỳ thật rất nhiều người đều đoán được rồi, Minh Viễn khiêu chiến Trầm Du, có lẽ chỉ là vì đột phá, bởi vì loại công kích yếu kém lại phụ trợ khá mạnh của thể chất thuộc tính thủy, ở trên trình độ nhất định, lôi đài thi đấu là căn bản không chiếm ưu thế.

“……. Trước kia chưa bao giờ dám nghĩ tới, thì ra Minh Viễn sư thúc cũng là một âm chúc”. Tống Mục rốt cục phục hồi tinh thần lại. y trầm hạ thanh âm, đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán.

“Âm chúc thì sao?”. Lê Chanh hơi phản xạ có điều kiện đối từ này, hơn nữa rốt cục tại trong tông môn gặp được người âm chúc thứ hai ngoại trừ mình, có loại cảm giác nhìn thấy đồng loại khó hiểu.

Cảm thấy dị giới chính là phiền phức, tất cả mọi người là đàn ông, phân âm dương lưỡng tính gì chứ?

Sinh hoạt thật tốt không tốt sao?

Thật sự là bất đắc dĩ.

Không chỉ có trêu chọc một người cao lớn, sau đó khiến cho chính mình còn tưởng rằng mọc thêm một cái tử cung, quả thực vì số phận tương lại đâm nát tim rồi.

Chậc.

“Không có gì, rất tốt, thật sự”. Nghĩ đến người bên cạnh này cũng là âm chúc, da đầu Tống Mục tê rần, nhanh chóng dời đề tài, “Đúng rồi, hiện tại tu vi ngươi như thế nào?”. Bình thường giữa đệ tử bắt chuyện với nhau đều dùng một câu này, nhưng mà lại nghĩ tới tư chất kém cỏi của đối phương, Tống Mục tựa hồ cảm giác được chính mình lại nói sai rồi, y khụ hai tiếng, xoay qua nghiêm túc nói: “Kỳ thật không cần lo lắng, cho dù tiến bộ không lớn cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày chăm chỉ tu luyện, mặc dù một ngày chỉ tích lũy một chút, cuối cùng cũng sẽ thành công”.

“Vừa mới đột phá tới luyện khí tầng năm, cảm giác cách thành công còn quá xa”. Lê Chanh gãi gãi đầu, “Tu luyện lâu như vậy vẫn chỉ là quanh quẩn ở luyện khí cảnh”. Nghĩ tới giá trị vũ lực của Trầm sư thúc, loại chênh lệch giống cái hào rộng này có thể cứu vãn một chút sao?

“…….. Ha ha ha”. Tống Mục: “Đừng quậy, đừng nói giỡn”. Tống Mục không cho rằng đây là sự thật, trong ngoại môn ngay cả người tư chất tốt nhất còn chưa tới luyện khí tầng năm, quang hệ âm chúc của Lê Chanh như thế nào có thể tu luyện nhanh như vậy, cái này không khoa học……. Nhưng thấy biểu tình khó hiểu của thiếu niên, nam nhân lại chậm rãi trầm mặc, “…….”

“!!!!”. Tống Mục lộ ra biểu tình giống như gặp quỷ, nhìn qua đều nhanh khóc rồi: “Sẽ không là thật chứ!!!”.

“Thật”.

Thanh niên ngoại môn gào khóc thảm thiết nửa ngày, trong ánh mắt khiển trách của người xung quanh kéo Lê Chanh bước nhanh đi khỏi đám người, “Nếu ngươi đã là luyện khí tầng năm rồi, là có thể báo cáo với chấp sự, sau đó lĩnh đan dược phụ trợ cùng vũ kỹ”.

“Vũ kỹ?”.

“Bởi vì thể chất khác nhau, mỗi người đều có vũ kỹ phù hợp chính mình, vũ kỹ tông môn đối đệ tử đưa ra yêu cầu thấp nhất chính là luyện khí tầng năm”. Tống Mục vỗ vỗ bờ vai của Lê Chanh, “Chúc mừng, trở về để ta hành lễ một chút”. Rất nhanh ở một góc dưới lôi đài tìm được lão nhân ngoại môn chấp sự quan sát cuộc chiến thăng cấp, Lê Chanh do dự một chút, vẫn là cuối cùng hỏi một vấn đề: “Vũ kỹ là miễn phí? Không cần trả phí mua chứ?”.

Tống Mục phun ra một ngụm trọc khí thật mạnh, “……. Như thế nào có thể, vũ kỹ càng lợi hại càng là cần đại lượng linh thạch mua, nhưng mà trong tông môn mua vũ kỹ sẽ cực kỳ ưu đãi, đợi sau này đi làm nhiệm vụ đạt được kinh nghiệm trị (trị số kinh nghiệm) tông môn, ngươi liền có thể dùng kinh nghiệm trị đổi vũ kỹ cùng đan dược thậm chí là vũ khí trang bị”.

Ngoại môn chấp sự vẫn là lão nhân mấy tháng trước, khá có ấn tượng đối Lê Chanh, nghe nói đối phương đã là luyện khí tầng năm liền lập tức vận khởi linh lực của chính mình dạo qua một vòng trong cơ thể cậu, xác định chắc chắn, lão nhân vuốt râu, quay đầu lại nhìn nhìn trên đài, lại nhìn chằm chằm nửa ngày mặt của Lê Chanh, “Mua vũ kỹ? Ngươi là quang hệ thể chất? Ta nhớ rõ quang hệ tựa hồ không nhiều lắm, hình như chỉ có hai ba quyển…….”.

Y móc từ trong túi trữ vật, lục ra ba quyển quang hệ vũ kỹ mới tinh, 《bất động như núi》, 《bí quyết nhu thân》(làm cơ thể mềm dẻo) cùng 《kim quang trảo》.

Lê Chanh: “…….”. Thật đúng là đủ ít mà, ha hả ha hả.

Nhưng mà tại sao nghe lên đều giống như có vẻ có quan hệ cùng Thiếu Lâm tự…….. Mười tám đồng nhân trận gì đó, Dịch Cân kinh gì đó, kim cương tráo gì đó……. Và vân vân.

Rốt cục cảm giác vui sướng học được vũ kỹ lập tức dập tắt một nửa.

“Đều là cái quỷ gì?”. Lê Chanh lẩm nhẩm giới thiệu của 《bất động như núi》, phát hiện là một môn công phu đứng chịu đòn, tu luyện tới cảnh giới cao nhất chính là người khác một phen chém kiếm chặt đao trên đầu mình đều không giết được mình…….

Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Quyển thứ hai 《nhu thân bí quyết》 có thể khiến thân hình trở nên thon thả mềm mại, thích hợp nữ tử tu tập, nhìn đến những lời này có thể trực tiếp bỏ qua luôn, một quyển cuối cùng 《kim quang tráo》, có thể tại trong một mét hình thành một quang tráo quanh thân thể —— tựa như trạng thái vỏ trứng trên lôi đài. Ngoại trừ ngoại lực có thể đánh vỡ đạo phòng tuyến này, nếu không căn bản sẽ không tương tổn tới người ở bên trong quang tráo, nhưng mà trình độ độ dày của quanh tráo này vẫn đang là do linh lực bao nhiêu của người sử dụng quyết định.

“Ta muốn mua 《kim quang tráo》”.

“Năm viên thượng phẩm linh thạch, thế này vậy, chiết khấu giảm chút cho ngươi, hai viên thượng phẩm linh thạch”. Ngoại môn chấp sự nói: “Chỉ mua một quyển sao? Không xem cái khác……?”.

“Không xem, xem cũng không có tiền mua”. Kỳ thật nếu vì bảo mệnh, mua 《bất động như núi》cũng không phải không thể, nhưng loại công phu ưỡn ngực để người ta đánh bầm dập này, chân chính tu luyện lên rất khiến người ta tim ngừng đập.

……… Ai cũng không muốn tu luyện chính là vì bị đánh ha?

“Ân, chàng trai trẻ, tự ngươi suy nghĩ là được, nếu bởi vì không có linh thạch mua, sau này làm nhiệm vụ tông môn đạt được kinh nghiệm trị, vẫn là có thể đổi phần thưởng vũ kỹ”. Ngoại môn chấp sự thu hồi hai quyển vũ kỹ khác.

“Cám ơn”.

Cho dù hoàn thành nhiệm vụ có được kinh nghiệm trị không phải là chỉ có hai quyển vũ kỹ có thể lựa chọn sao, Lê Chanh mỏi mệt sụp vai xuống, ngẫm lại vẫn là hơi có chút bi ai.

Vì thế đột nhiên không có động lực đi làm nhiệm vụ tông môn lắm.

Đang chuẩn bị rời đi, ngoại môn chấp sự vuốt râu, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại gọi Lê Chanh lại, “Đúng rồi, đây là nhất phẩm đan dược tông môn thưởng cho đệ tử lần đầu tiên đột phá luyện khí tầng năm, ích khí đan, người thường dùng có thể hoạt huyết sinh cơ, tống ô trừ uế (lại bỏ tạp chất dơ bẩn trong người), tu sĩ dùng lại có thể có trợ giúp tu luyện”. Lão nhân cười tủm tỉm nói: “Kinh nghiệm trị cũng có thể đổi đan dược, cố lên tiểu tử”.

Hai tay đón lấy bình ngọc màu trắng tuyết của ích khí đan, vẻ mặt mất mát của Lê Chanh trở thành hư không, giống tiêm máu gà tinh thần chấn động, có trợ giúp tu luyện còn chưa tính, còn có thể cho người thường dùng?

Tốt, rất tốt, quả thực không thể tốt hơn…..Đồ tốt nha!!

Lê Chanh chuyên chú nhìn đan dược, trong lòng đã chắp cánh bay tới nhà họ Lê, tưởng tượng một nhà năm người sau khi dùng đan dược thần thanh khí sảng, cậu cảm thấy chính mình hấp tấp liên tục qua lại song giới, bận lăn qua lộn lại không hề quan trọng.

Hiện tại đã đáng giá rồi.

Thiếu niên nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra tươi cười mơ mộng.

“Ta cho rằng ngươi đi mất rồi”. Tiếng nói bất đắc dĩ của nam nhân vang lên ở sau người, lập tức thấy tươi cười của thiếu niên, sắc mặt y khẽ biến, ánh mắt không khỏi tối sầm, yên lặng nuốt vào một ngụm nước miếng ham muốn, tận lực làm cho giọng điệu khó chịu đổi thành bình thản, nói: “…….Đừng cười như vậy”. Tựa hồ cảm thấy chính mình nói rất đột ngột, lại bổ sung giải thích nói: “Rất xấu, người khác sẽ chịu không nổi”.

Lê Chanh đen mặt quay đầu lại.

Người này biết nói chuyện hay không vậy?

Nam nhân không hề lay động vì ánh mắt của Lê Chanh, “Sau này chỉ có thể xấu cho ta xem”.

“Tìm ngược như vậy làm gì?”. Lê Chanh thở sâu, không biết taị sao vừa gặp người này mà khóe mắt bắt đầu giật giật, trong lòng, nhịn không được muốn đánh người: “Ngại xấu liền đừng nhìn là được!”.

“Ngoan, không ghét bỏ”. Bàn tay to của nam nhân sờ trên tóc ngắn của thiếu niên, cọ hai cái, mặt mày lạnh lùng mềm mại xuống, trên mặt luôn luôn lạnh như băng cũng thêm mấy phần ý cười, chính là bộ dáng tạc mao (xù lông nhím) như vậy, có thể nhìn cũng là hạnh phúc.

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh.

Lê Chanh nhìn ra đằng sau, phát hiện đám người vốn đứng ở dưới lôi đài xem cuộc chiến ở khoảng cách cách xa chính mình năm mét, do Trầm Du làm ra động tác xoa xoa đầu mà mà liên tục hít không khí chiếm ba mươi phần trăm.

Mặt không chút thay đổi cong một ngón trỏ, nam nhân cúi đầu tới gần một chút, chống lại tầm mắt phức tạp của thiếu niên, nghe được đối phương nói: “Hỏi một vấn đề xin nghiêm túc trả lời ta”. —— Trầm Du làm ra biểu tình nghiêm túc.

“Người ái mộ ngươi nhiều không?”.

Trầm Du chú ý thần sắc của thiếu niên, thăm dò nói: “………Không nhiều lắm…….”.

“Đừng lừa gạt chính mình, ta thấy trong ánh mắt của ngươi tràn ngập nói dối”.

“…… Có lẽ cũng không ít. Thực tế, cái này không quan trọng”. Trầm Du hơi bất giác nhìn lướt qua hai người phía sau, đám người yên lặng đều làm bộ chính mình bận rộn hoặc là đang làm chuyện gì đó, cũng không có đi chú ý sư thúc chân truyền đệ nhất nói chuyện cùng một đệ tử ngoại môn nào đó.

Làm động tác giả dối như vậy vừa nhìn liền biết toàn bộ là giả vờ.

Hơn nữa ở nơi đông người, thân là một vị  chân truyền đệ nhất được tôn sùng đột nhiên chạy xuống nói chuyện phiếm cùng ngoại môn dế nhũi đệ tử rất ngây thơ được không, kỳ thật ta là sợ bị người ái mộ của ngươi sùng bái ngươi điên cuồng đuổi giết đó nha!

Đỡ trán.

“Cuộc chiến thăng cấp chấm dứt, phía dưới công bố danh sách chân truyền điện, đệ nhất chân truyền điện Trầm Du, đệ nhị chân truyền điện Minh Viễn, đệ tam chân truyền điện Ngô Miễn…… Đệ thập chân truyền điện Tru Lâm”. Thanh âm trên khán đài hấp dẫn ánh mắt của mọi người qua, đại tông chủ xa xa đứng ở trên đài cao, mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này cũng không yên bình, đầu tiên là tông chủ vì chống lại yêu đế của Thập Vạn đại sơn, lấy thân tổn đạo. sau đó mấy nhất lưu tông môn bên trong Đại Tần nhưng lại không cố niệm ân trảm yêu của tông chủ, phái đệ tử giết hại đệ tử tông ta, hiện tại lại phá vỡ ước định của mỗi tông chỉ phái hai mươi người, mưu toan tập kết đệ tử đều chiếm hết danh ngạch Tần Lĩnh bí cảnh ba mươi năm mới mở một lần…….”.

“Tuyệt không cho phép!!”.

“Đệ tử tông môn nghe lệnh, phàm là trong vòng ba mươi tuổi, tu vi đạt tới luyện khí tầng năm cùng cao hơn, đều có thể lĩnh yêu bài đi Tần Lĩnh bí cảnh, tranh thủ hạn độ lớn nhất đoạt được danh ngạch tiến vào bí cảnh”.

“Về phần lĩnh đội, liền do Trầm…….”.

“Tông chủ”. Trầm Du đột nhiên không tiếng động mở miệng, người này không ở trên khán đài, thanh âm rất nhỏ lại ổn định xuyên vào tai của tông chủ, đôi tai đại tông chủ vừa động, chuẩn xác nhìn qua phương hướng của Trầm Du, Trầm Du sắc mặt lạnh nhạt động môi, sau đó một đạo thanh âm lấy phương thức đồng dạng truyền ra: “Tần Lĩnh cảnh có khả năng  là nơi cuối cùng, lần này do Minh Viễn tới lĩnh đội đi”.

Đại tông chủ rõ ràng nghĩ tới cái gì, hiểu rõ gật gật đầu, giật giật môi, thanh âm cũng như ruồi muỗi rất nhỏ truyền vào trong tai Trầm Du: “Cũng tốt, ngươi cẩn thận làm việc”. Y quay đầu, ánh mắt chớp mắt giao tiếp cùng Nhược Thủy phong chủ, “Về phần lĩnh đội, ta thấy liền do Minh Viễn đảm nhiệm”.

“Cũng tốt”. Nhược Thủy phong chủ từ chối cho ý kiến, tiến vào bí cảnh bản thân chính là một loại lịch luyện, lấy tuổi tác cùng tu vi của Minh Viễn, nhất định sẽ ở trong đó đạt được không ít ưu đãi.

“Đêm nay đệ tử lĩnh yêu bài liền không cần trở về, trực tiếp qua đêm ở trên chủ phong, ngày mai xuất phát cũng dễ thống kê nhân số”. Đại tông chủ vung một tay xuống phía dưới, trực tiếp giải quyết dứt khoát, “Trầm Du người là đại sư huynh của chủ phong,tình huống nghỉ lại của đệ tử các phong do ngươi an bài”. Có lẽ đại tông chủ cũng là người tính cách phóng khoáng, sau khi dặn dò xong, y nhướn mày, đồng dạng lấy phương thức truyền âm nhập mật rót thanh âm vào trong tai hai người Trầm Du, “Cũng đừng chỉ ôm tức phụ chính mình ngủ”.

“Tông chủ nói như vậy, chỉ sợ hắn lại xấu hổ rồi”.

Lê Chanh: “…….”.

……..

Tống Mục sớm qua ba mươi tuổi rồi mang theo tiếc nuối rời đi, ngoại môn đệ tử mới nhập môn cũng đều đi sạch, chỉ còn lại có một ít ngoại môn đệ tử nhập môn đẳng cấp cao cùng nội môn đệ tử khá trẻ, mười vị chân truyền đệ tử, ngoại trừ Trầm Du cùng Minh Viễn, chỉ có cùng chân truyền đệ thập mỹ nữ Tru Lam dưới ba mươi tuổi.

Lê Chanh cảm thấy có chút khó có thể tin, cấp nhân vật sư thúc giống loại Trầm Du bọn họ, không nên tu luyện một cái liền thời gian như thoi đưa, sớm qua tuổi bán trăm (50) sao?

Chỉ có thể nói có một số người chính là thiên phú dị bẩm, tùy tiện tu luyện một chút đều lợi hại rất nhiều so với người khác liều sống liều chết, nghĩ tới chính mình ở hiện đại có giá trị tín ngưỡng gia cố mới miễn cưỡng đạt tới luyện khí tầng năm, người ta nhúc nhích đầu ngón tay có thể tùy tiện bóp chết chính mình.

Lúc Lê Chanh có thể miên man suy nghĩ, ít nhất, vẫn là hạnh phúc, ít nhất……. Còn không ý thức được để cho Trầm sư thúc an bài nghỉ lại chính là tình huống như thế nào.

Tới khi chân chính hiểu được, đã muộn rồi —— tất cả giường ngủ trên chủ phong đã bị chiếm hết, trừ bỏ lựa chọn đặc biệt, chỉ có thể ngủ ngoài trời tại mặt đất bên ngoài. Nhưng mà lựa chọn đặc biệt này, quả thật tọa lạc tại một chỗ cung điện trong mây của giữa sườn núi chủ phong.

Cây cột sơn đỏ thẫm không biết bỏ thêm vật liệu gì giống thạch anh đỏ ánh sáng lung linh, tấm biển trên đầu cửa dùng chữ thể cổ viết “Chân truyền đệ nhất điện”.

Không cần nghĩ cũng biết trước mắt là chỗ của ai.

“Ta ở nơi này?”. Thiếu niên tóc ngắn mặt không chút thay đổi chỉ vào cung điện gần ngay trước mắt, tóc đen tự do bày ra các loại hình dạng dưới con gió lạnh, cuối cùng định hình thành một dúm lông ngốc dựng cao cao.

Trầm Du gật đầu, ánh mắt dừng ở trêm dúm lông ngốc trên đầu thiếu niên, giơ tay muốn vuốt xẹp thay hắn…….. Lại bị đối phương nghiêng đầu tránh thoát, cũng tiếp tục không có biểu tình gì hỏi: “Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”.

“Nơi này”.

Nhìn ra sắc mặt của thiếu niên càng biến đen, bàn tay nam nhân nắm cái mông lép của thiếu niên nghiêng mình bay vào chân truyền đệ nhất điện, trong nội điện, một cái giường lớn trải lông thỏ nhìn qua  cực kỳ mềm mại lọt vào trong tầm mắt.

Lê Chanh giãy dụa đi xuống từ khối cơ ngực nở nang, còn không cẩn thận chạm vào cơ bụng rắn chắc và thằng em bên dưới, sắc mặt đen đen, hận không thể lập tức chạy đi rửa tay chùi lau tay.

Anh là người dị giới không phải người nguyên thủy nha anh giai! Giống loại tùy tiện vừa chạm liền có thể tiến vào kì động dục thật sự là chuyện người làm sao?! Người làm được sao? Người có khả năng làm ra sao?!

Nam nhân thu hồi tay, độ ấm sót lại của đầu ngón tay dần dần tiêu tán, kỳ thật nội tâm có chút tiểu tiếc nuối.

“Ngươi xem, hai cái giường”. Trầm Du giơ tay vuốt một cái ở giữa giường, linh lực chất kim chúc tràn ra từ lòng bàn tay, sau đó hình thành một màng kim chúc nửa trong suốt, cố định dừng lại ở giữa hai người, đối diện bóng người mơ hồ trầm mặc một chút, giọng điệu giống như bi thương cố ý làm ra tươi vui: “Ta biết, ngươi không nguyện ý, liền sẽ không ép buộc ngươi”.

Giơ tay sờ sờ bình phong mới xuất hiện, phát hiện tính chất cư nhiên cực kỳ cứng rắn, không phải cái loại màn mỏng chạm vào mềm mại, ngược lại chỉ sợ dùng dao chém  đều không đứt, sờ vào cực ỳ có cảm giác an toàn.

Nội tâm Lê Chanh lập tức liền thả lỏng hơn phân nửa.

Lê Chanh: “……. Cám ơn”. Nhưng mà tại sao đột nhiên có một loại cảm động được thấu hiểu……. Nhất định là chính mình trước đây bị đùa ác rồi, hiện tại thấy một mặt tri thư đạt lý* của dã thú, hoàn toàn là thụ sủng nhược kinh*.

*tri thư đạt lý: Có tri thức hiểu lễ nghĩa

*thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ.

Chấm một trăm điểm.

Hy vọng tiếp tục duy trì.

Sắc trời tối đen, ánh sáng trong phòng không biết khi nào thì cũng yếu xuống, một chút cũng không ảnh hưởng giấc ngủ, Trầm sư thúc cao lớn thô kệch như vậy, không nghĩ tới tâm tư còn rất tinh tế, Lê Chanh nhắm mắt lại, trên người mặc một bộ đồ ngủ bé thỏ lấy ra từ túi trữ vật,  mơ màng muốn ngủ.

Mơ mơ màng màng còn nhớ tới chính mình ở tại nhà người khác, ngáp một cái, thiếu niên nỉ non nói: “Ngũ ngon”.

“Ân, ngũ ngon”. Thanh âm của nam nhân giống như cách một tầng hơi nước nên khá mơ hồ, lúc truyền tới còn mang theo tiếng vang ào ào, thiếu niên tóc ngắn nhịn không được quay đầu lại, cách bình phong kim loại nửa trong suốt, rất dễ dàng nhìn đến một thân hình mơ hồ.

Trong dục trì (bể tắm, hồ tắm) rộng lớn đối diện, nam nhân trong thủy trì (cái bể, cái hồ) đột nhiên đứng lên, bả vai dày rộng, thắt lưng hẹp dẻo dai, cái mông vểnh…… Bộ dáng ngửa đầu khi chà lau thân thể, thậm chí ngay cả hình dáng hầu kết nhô lên ở cổ đều có thể nhìn rõ ràng.

Lau lau lau.

Lê Chanh lắc lắc đầu, mộng trực tiếp tỉnh hơn phân nửa, cậu thả nhẹ hô hấp, cực lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Phân nửa lông thỏ mềm mại bên phải, thiếu niên tóc ngắn co rút khóe miệng, hóa đá thưởng thức bức tranh mĩ nam mông vểnh tắm này, cho tới khi bả vai đều cứng mới phản ứng lại ——

Chính mình hẳn là lập tức xoay người.

Mình điên rồi……

Đêm nay cảm xúc dâng trào hơi bị nhiều rồi.

Cậu trở mạnh người, vùi chính mình vào trong lông thỏ và mền mỏng, hô hấp ngột ngạt của chính mình phun ra, trong lòng tràn đầy đều là dấu chấm than, cho mày tò mò cho mày quay đầu lại nhìn cho mày tỉnh lại……. Ngủ không được rồi.

Một viên thượng phẩm linh thạch, hai viên thượng phẩm linh thạch, ba viên thượng phẩm linh thạch, bốn viên thượng phẩm linh thạch, năm tấm da cáo……. Nên đi thu gom da cáo, “Tiệm dược liệu của anh rể vẫn cần rót tiền…….. Còn có, vẫn cảm thấy  có chỗ nào đó không đúng…….”.

Thiếu niên miệng lầm bầm ôm cái gối, trạng thái giấc ngủ giống như con ngựa hoang đứt dây cương từ đếm linh thạch chạy tới một phương diện khác……..

Trong chân truyền đệ nhất điện im lặng lại yên bình, ánh trăng mềm mại chiếu vào trên mặt thiếu niên tóc ngắn ngủ say, một phía khác trong phòng, nam nhân cơ thể trần trụi một đôi chân dài bước đi, im lặng nằm ngã vào bên trái giường lớn.

Y nghiêng người qua, bàn tay chạm tới bình phong kim chúc nửa trong suốt, kim chúc im hơi lặng tiếng đều tan rã, như co lại bị hắc động cắn nuốt bặt vô âm tín, lộ ra một cái hố lớn có thể chứa một người nằm ngang.

Cánh tay mạnh mẽ xuyên qua cổ thiếu niên, giam thiếu niên vào trong lòng y.

Thiếu niên tóc ngắn giống con búp bê bị chi phối nhét vào lồng ngực rắn chắc.

Nam nhân ngẩng đầu, con mắt đen kịt còn sâu thẳm hơn so với bóng tối, tay phải y từ vai của thiếu niên  duỗi duỗi hướng về phía trước, vuốt lên tóc ngốc bị gió lạnh thổi dựng lên, mềm mại, đáng yêu.

Y nghĩ nghĩ, thay đổi cái học thuật mới lần trước, càng thích hợp hình dung.

—— manh.

Lê Chanh nhúc nhích cẳng chân đá mền mỏng hai cái, tay chân cùng sử dụng, tay phải tát một cái lên mặt Trầm Du.

*manh:  – 萌: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga

萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng đc nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng đc nói đến. (by MeteoraX)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui