Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

*bản nhân = chính chủ, chính người đó, người thật

Dũ thương đan cấp hai và sinh huyết đan cấp ba, vừa nghe tên liền biết tác dụng gì rồi, có thể nói hai loại đan dược này đều là cùng loại phẩm cấp trong phương diện đẳng cấp thấp nhất, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt rất nhanh kín miệng vết thương và rất nhanh hồi máu miễn cưỡng bị liệt vào cấp hai cấp ba, thực tế loại vật này dùng ở trong lúc ở trong chiến đấu đúng lúc khép miệng viết thương, đúng lúc bổ máu mới tính có giá trị lớn, cho nên rất nhiều luyện đan sư cũng không sẵn lòng luyện chế đan dược cấp thấp nhất trong phẩm cấp đan dược.

Nhưng mà Lê Chanh cần nha!

Dũ thương đan, ăn một viên lập tức miệng vết thương khép lại, đối với tu sĩ có tu vi mà nói có thể nói cũng không quá quan trọng, nhưng đối người hiện đại da mỏng thịt mềm dễ hỏng thật sự rất cực kỳ hữu dụng!

Sinh huyết đan, này liền lại càng không cần nói, hiện tại túi máu trong bệnh viện đều khan hiếm như vậy, một ít người nhóm máu Rh- đặc thù gặp sự cố lại thường xuyên phải tư thế trực tiếp chờ chết. Nếu có sinh huyết đan tới tự động hồi máu, như thế nào cũng có thể cam đoan trong phẫu thuật sẽ không không mất máu quá nhiều.

Hơn nữa trước đó khi thu mua da thú đan dược, da thú nhưng thật ra thu không ít, nhưng bởi vì đan dược trân quý, rất nhiều người lấy tới đổi chính là ích khí đan nhất phẩm, bên trong tồn chút linh khí, thực tế không có nhằm vào hiệu quả đặc biệt.

“Đổi cho y! Sau này lại có loại đan dược này đều đổi cho y, đổi đan dược phẩm cấp càng cao càng tốt! Ai tới đều không từ chối!”. Không cần tốn nhiều sức liền có thể đạt được đan dược phẩm cấp cao, này có thể từ chối sao? Lê Chanh vung tay đáp ứng, lập tức lấy ra tấm bảng đen nhỏ dùng phấn viết viết mấy chữ, đưa cho tiểu ca tiểu nhị bên cạnh, “Treo cái này trên cửa”.

……..

“Không nghĩ tới một cái tửu lâu Gia Thường nho nhỏ, có thể lấy tới đại lượng (= số lượng lớn) chủ dược như vậy…….”. Vị trí góc tường lầu hai, hai người ngồi mặt đối mặt, trước mắt bày một dĩa khoai tây sợi chua cay và một dĩa khoai lang ngào, một dĩa dưa muối một dĩa củ cải đường, lại khiến hai người ánh mắt đầu tiên nhìn liền thần sắc khẽ biến.

Vốn lựa chọn hai món ăn này liền bởi vì trong món ăn có tên của hai cái chủ dược khoai tây và khoai lang, không nghĩ tới bưng lên nhìn một cái, cư nhiên chính là cái loại tình huống không có khả năng nhất trong suy đoán của hai người.

“Xem ra chủ nhân của tửu lâu này tuyệt không chỉ là một tu sĩ luyện khí cảnh, lão bản luyện khí cảnh này, chỉ sợ chính là một chủ sự đặt ở ngoài sáng thôi”.

“Cớ gì ra lời này?”.

“Sáng nay vừa có người đồn đãi, lão bản vốn  chỉ tu vi luyện khí cảnh tầng tám mới một tháng cư nhiên trực tiếp đột phá tới luyện thể cảnh rồi, ngươi ta đều thấy qua rồi, tư chất của vị lão bản này cơ bản cùng phế sài (= củi mục: vô dụng, chả làm nên tích sự gì) không có khác biệt gì, chính hắn tự nhiên đột phá là chuyện không có khả năng……..Ngoại trừ có đại năng vì hắn thư cân hoạt mạch, một lần đột phá luyện thể cảnh, mà đại năng có thể thư cân hoạt mạch, tu vi ít nhất cũng phải là luyện phách cảnh tầng chín, cách thoát phàm cảnh cũng là một bước vào cửa thôi, thật sự không tốt trêu chọc”.

*thư cân hoạt mạch = nới rộng kinh mạch củng cố gân cốt.

Trong hệ thống tu luyện của Đại Châu giới, tồn tại của luyện khí cảnh, luyện thể cảnh có hơn mười triệu, tồn tại của luyện tâm cảnh, luyện ý cảnh khoảng chừng có hơn một triệu, mà luyện phách cảnh chỉ có hơn vạn, tới thoát phàm cảnh ngay cả năm trăm người đều không đủ.

Bởi vì sau thoát phàm cảnh chính là bậc cảnh giới huyền diệu phi thăng này, cho nên đại năng đạt tới thoát phàm cảnh mỗi một người lấy ra đều có uy năng dời núi lấp biển, đã xấp xỉ với tiên nhân phi thăng.

Cho nên người thường cả đời cũng không nhất định nhìn thấy một người đại năng thoát phàm cảnh, cho nên luyện phách cảnh mới là nhân vật cấp bậc cao nhất của đẳng cấp phàm tục.

“Này nhưng phiền toái rồi, sách lược ban đầu của chúng ta cần thay đổi một chút, cướp đoạt là không thể cướp, xem tình huống nói sau, nếu sau lưng thật sự có bóng dáng của đại năng luyện phách cảnh, khi gặp phải phiền toái, vẫn sẽ xuất hiện, chúng ta không thể ngốc nghếch tự mình đâm đầu vào”.

Lòng hai người cảm thấy đáng tiếc lắc lắc đầu, gắp một đũa khoai lang ngào đường nhúng vào nước lạnh thấm ướt, nhét vào miệng, hương vị khuếch tán ở khoang miệng, cái này khiến trong mắt hai người thỉnh thoảng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

Chưa từng nghĩ tới chủ dược của đan phương khi làm thành đồ ăn là hương vị này.

Quả thật ăn ngon.

Chính là quá mức đắt đỏ.

Mợ nó, lão bản tửu lâu dùng chủ dược trân quý của đan phương nấu ăn, người gọi món ăn cắn một miếng vỏ đều quý giá giống như ăn hoàng kim (= vàng = gold), còn muốn ngừng mà không được, thật sự là nắm chặt lòng người rồi, rất ác độc!

Sau khi đi ra từ tửu lâu Gia Thường, khách hàng đều sắp khóc rồi, ăn ngon là ăn ngon, nhưng không chịu nổi tiêu tiền như vậy a! Giá của toàn bộ món ăn đều mắt hơn gấp hai lần so với tửu lâu khác, nhóm tiểu cư dân này sớm muộn gì có một ngày phải táng gia bại sản a!.

……..Lần! Sau! Cũng! Không! Tới! Nữa! Đâu!!

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng mà mỗi khi đi tới trung gian đường Thập Tam và đường Thập Tứ, bước chân nhưng không khỏi thả chậm tốc độ, mắt nhìn bảng hiệu của tửu lâu Gia Thường, bất giác nuốt ngụm nước bọt.

Hôm nay tửu lâu Gia Thường ngoài đèn lồng đỏ lại treo lên một tấm bảng đen: “Thu mua da thú hoàn chỉnh tinh xảo, thu mua ích khí đan cấp một, dũ thương đan cấp hai, huyết huyết đan cấp ba cùng đan dược phẩm cấp cao các loại, người giao dịch giá trị vượt qua một ngàn thượng phẩm linh thạch, sẽ đạt được một tấm “thẻ hội viên” sơ cấp, đả chiết chín (giảm giá 10%), người vượt qua một vạn thượng phẩm linh thạch đạt được “thẻ hội viên” trung cấp, đả chiết tám (giảm giá 20%), người vượt qua mười vạn thượng phẩm linh thạch, đạt được “thẻ hội viên” cao cấp, đả chiết bảy (giảm giá 30%)…… Lấy cái này suy ra”.

“Thì ra còn có thể đả chiết…….. Nếu đổi đan dược một vạn thượng phẩm linh thạch, chẳng phải là mỗi lần tới đều có thể đả chiết tám rồi?”.

“Còn có chuyện tốt cỡ này?’.

“Tiểu nhị, chỗ ta nơi này có sáu bình ích khí đan muốn đổi, số lượng linh thạch đổi ra nhớ kỹ ghi sổ cho ta!”.

“Hắc hắc, chỗ lão tử còn có mười bình sinh huyết đan cấp ba mới tới tay, chỉ sợ tấm thẻ hội viên sơ cấp thứ nhất chính là của lão tử!”.

Sau khi bảng đen treo ra, người của Lục Man thành đều sợ ngây người, tất cả luyện đan sư trong thành nối liền không dứt ngoài cửa, hai ngày này luyện đan sư cấp ba ngón tay rút gân bắt đầu luyện chế loại đan dược cấp thấp dũ thương đan, sinh huyết đan, mà luyện đan sư cấp bốn cấp năm bắt đầu hướng tới đan dược cao cấp các loại xuất phát, chờ ở dị giới một tháng, Lê Chanh cư nhiên thu được một viên nhuận phế đan cấp năm giá trị một vạn thượng phẩm linh thạch.

Lúc này Lê Chanh đếm đếm linh thạch trên người, ngoại trừ phát tiền lương cho phòng thu chi phòng bếp và tiểu nhị ca, chính mình còn dư lại còn có hơn sáu mươi vạn thượng phẩm linh thạch.

Có tửu lâu thu mua da thú và đan dược, thật đúng là cái gì cũng mua được, Lê Chanh suy nghĩ một chút, ngoài năm trăm dặm phía thành tây mua chỗ bất động sản tiếp theo, làm thành trang hoàng giống như tửu lâu Gia Thường, định mở cái chi nhánh.

Những cái này cũng chẳng qua tốn hao mười vạn thượng phẩm linh thạch.

Lê Chanh thân mang tài sản lớn thấy chính mình đột nhiên tăng trưởng tu vi rõ ràng làm cho nhiều người có tâm tư lo lắng chồng chất, liền hạ quyết tâm lại tọa trấn mấy ngày liền đi trở về, sau đó cậu đi phòng đấu giá của Lục Man thành, nhưng thật ra có thu hoạch, giá thấp mua xuống một quyển quang hệ vũ kỹ 《hư không chỉ》, nghe nói là ngưng tụ linh lực trong cơ thể tới ngón tay, một thủ ấn nhưng liền hình thành một đạo chỉ ấn vô hình, lại thích hợp tác chiến chính diện, cũng áp dụng cho đánh lén, xem như ở nhà chuẩn bị báo danh vũ kỹ, Lê Chanh nhìn trúng chính là xuất kỳ bất ý* của nó.

*xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.

Bởi vì phần lớn âm chúc quang hệ thể chất sau khi kiểm tra liền làm tốt chuẩn bị lấy chồng rồi, bản thân liền ít có tu luyện thành công, cho nên bản vũ kỹ này không có mấy người tranh đoạt, Lê Chanh tài đại khí thô (=lắm tiền nhiều của), hô ba lượt đạt tới ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch liền tóm được.

Ra phòng đấu giá, Lê Chanh sắp xếp một chút, hiện tại tu vi của chính mình là sơ kì tầng một luyện cảnh, vũ kỹ trên người có 《kim quang tráo》 thích hợp phòng thủ và《hư không chỉ》 thích hợp công kích, nhìn thế nào cũng là trang bị nhỏ công phòng nhất thể (phòng bị tấn công hợp làm một thể), chỉ cần đừng tùy tiện trêu chọc thế lực lớn gì, mạng sống vẫn là không lo.

Lê Chanh từ khi khai giảng tới nay không phải quay 《rất gần núi Đại Đoan》 chính là vào 《đoàn phim Danh Dương》 mấy tháng trời không thấy mặt mũi bóng người, nếu không phải trên danh sách có người tên này, hơn nữa trên người có danh hiệu thủ khoa đại học toàn quốc, chỉ sợ phụ đạo viên sớm quên trong bốn lớp mình quản lý còn có một nhân vật như vậy, đương nhiên ngay cả phụ đạo viên đều cảm thấy xa lạ, thầy cô đứng lớp lại càng sẽ không nhận ra.

Hôm nay trên QQ trưởng lớp gửi tin nhắn cho các bạn lớp hai.

12: 10: 22【lớp trưởng Thạch Văn Bân】: chiều nay không có tiết học, ngày mai giáo sư Ngu Thanh Hòa tổ chức chúng ta đi Y viện lâm sàng thành phố châm cứu, cơ hội lần này hiếm thấy, đều xốc lại tinh thần đi, đừng thời khắc mấu chốt làm hỏng việc.

12: 10: 58 【Diêu Thiến Thiến】: chiều không có tiết học, yay!

12: 10: 59 【Phạm Quảng】: thật quá tốt, đi Y Viện lâm sàng, tui kích động ghê.

12: 11: 32 【cán bộ lớp Đậu Tĩnh】: Thạch Văn Bân, giáo sư Ngu có nói phải cầm theo cái gì không?

12: 12: 11 【lớp trưởng Thạch Văn Bân】: Không có. Người đi là được.

Nhóm chat cùng lớp bắt đầu sôi nổi lên, có bởi vì buổi chiều không có tiết học có thể đi dạo phố thật đã, có là bởi vì ngày mai lâm sàng châm cứu mà kích động vô cùng, đám cao tài sinh của khoa Y đại học A có rất nhiều đều là thích học y, cho nên mới lựa chọn khoa lực cạnh tranh cực mạnh này, các thảo luận trong nhóm, từ điểm số đủ đậu bắt đầu đùa giỡn, lại bắt đầu sôi nổi lên.

12: 13: 08 【đại diện lớp Chu Song】: Toàn thể đều tới sao, tui nhớ rõ lớp hai chúng ta có hai người xin phép nghỉ.

……..

12: 14: 59【Thạch Văn Bân】: Tốt nhất gọi điện thoại hỏi lại.

12: 15: 02【Lê Chanh】: lớp trưởng, ngày mai mấy giờ vậy?

12: 15: 02 【đại diện lớp Chu Song】: được, loại chuyện này giao cho tui!

12: 15: 04 【đại diện lớp Chu Song】: ……..

“……..”. Nhóm chat lớp nhất thời yên lặng.

Má nó.

Lạc đà chạy như điên trong lòng mọi người.

Tất cả đều hoài nghi chính mình nhất định là mắt mù rồi bằng không như thế nào sẽ nhìn thấy cái! Người! Này!

Này không phải là người phái vạn năm lặn sâu sao?!!!

Không nên là cái loại này, khiến tất cả bạn học chỉ có thể dựa vào ấn mở tư liệu đối phương khai trên QQ xem một lần liền nghiện, tuy rằng rất rõ ràng trên tư liệu kia đều là hệ thống tự động đặt ra, đối phương chỉ sửa sinh nhật và địa chỉ ngay cả kí tên cá tính đều không có, lại vẫn như cũ thường thường nhịn không được ấn mở kéo xem, cũng cung cấp học hỏi mà.

Cậu ta như thế nào liền toát ra tới rồi! Hả?

Nói thật đối với tồn tại của Lê Chanh, ngoại trừ ban đầu khi báo danh và lúc quân huấn (= huấn luyện quân sự) có gặp qua, cũng nghe qua một bài hát của đối phương, nhưng cơ bản sinh viên của lớp hai không có ai trao đổi qua số điện thoại của người này, có thể nói đối phương chính là cũng chưa hề hỏi qua, chính là nhân vật trong truyền thuyết. Nhất là trong tin tức giải trí gần đây thường có sự xuất hiện của Lê Chanh, cảm giác đều không là cùng một thế giới.

12: 18: 04 【Trương Thiệu】: yếu ớt hỏi một câu, là bản nhân sao?

12: 18: 05 【lớp trưởng Thạch Văn Bân】: Chín giờ ngày mai tập hợp ở cổng trường đại học A.

Tựa hồ là vì xác định, Thạch Văn Bân rất nhanh lại gõ ra một hàng chữ.

12: 18: 10 【lớp trưởng Thạch Văn Bân】: Lê Chanh cậu muốn tới sao?

12: 18: 51 【Lê Chanh】: Ừ.

12: 19: 00 【lớp trưởng Thạch Văn Bân】: được, chú ý đừng trễ giờ.

Một câu cuối cùng cậu ta cũng không nói ra —— thân! Trễ giờ cũng không sao!! Bọn tui sẽ chờ cậu!

12: 19: 10 【Lê Chanh】: Ừ.

Thủ khoa đại học kiêm em trai quốc dân ngày mai muốn cùng đi Y viện lâm sàng……..Hiện nay người trong nhóm đang online gần như cùng thời gian nhận được tín hào này (tín hào = số QQ của Lê Chanh), vì thế tin nhắn của mọi người đều bắt đầu khởi động.

Thạch Văn Bân ngồi ở ký túc xá lau mồ hôi, nhìn bạn cùng phòng mắt to trừng mắt nhỏ cùng mình, trong lòng bộp một tiếng tảng đá lớn rơi xuống đất, rốt cuộc bảo trì không được bình tĩnh, mở miệng nói: “Má nó, sau quân huấn thời gian lâu như vậy, cuối cùng lại có thể nhìn thấy người thật rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui