Song Hậu


Trong cung điện, cung nữ và thái giám đều đã được Dương Chiêu chuẩn bị chu toàn cho Liễu Hòa Ninh.

Bước vào cửa cung, Lưu Hách trực tiếp dẫn đường cho chủ tớ Liễu Hòa Ninh đi đến an trí ở Trường Khuynh điện, để các cung nhân đang chờ đợi hầu hạ đồng thời phái người đi đến tiền điện bẩm báo với Dương Chiêu.

Cùng lúc đó, Dương Chiêu đang nghị sự với các đại thần ở tiền điện.

Tuy rằng thời tiết bên ngoài giá rét nhưng trong điện, than lửa lúc nào cũng đầy đủ, không hề tồn tại cảm giác lạnh kẽo, bước vào trong điện, hai chủ tớ Liễu Hòa Ninh mới cảm nhận được ấm áp, uống thêm chút rượu nóng, xua đi hàn khí.

"Tiểu thư, sau này chúng ta sẽ phải sống ở đây sao?" Liễu Yến hỏi, tiểu thư và người nhà của cô đều sống tại đất Giang Đô, say này tiểu thư và cô chỉ có thể nương tựa lẫn nhau mà sống ở hoàng cung, nghĩ đến đây, Liễu Yến không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Đã đến thì yên tâm ở lại." Tuy Liễu Hòa Ninh không thật tâm muốn tiến cung nhưng nếu đã đến rồi, vậy thì chỉ còn cách bình thản mà chấp nhận, tâm tính của nàng từ nhỏ đến lớn thật sự rất tốt, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, cho nên không đến mức phải quá đau khổ.

Liễu Yến nghe thấy thế, lập tức thu lại đau khổ của mình, cô lớn lên bên cạnh tiểu thư cho nên rất hiểu tính tình của tiểu thư, đối với mọi chuyện, bất ưu bất sầu, bất hỉ bất nộ, tồn tại như một vị bồ tát sống, cho dù một ngày trời có sập xuống, có lẽ nàng cũng có thể thản nhiên để đối mặt.

Nghĩ lại cũng đúng, với tính tình này của tiểu thư, có lẽ sẽ thích ứng được với mọi hoàn cảnh.

Chỉ có chính cô mới là người đa sầu đa cảm, thích buồn lo vô cớ.

"Tuyết ngừng rơi rồi, chúng ta ra ngoài một chút đi, làm quen với hoàn cảnh mới." Liễu Hòa Ninh đề nghị, nàng nghĩ Liễu Yến bất an và đau buồn có lẽ vì hoàn cảnh mới quá mức xa lạ, đi ra ngoài làm quen một chút có thể sẽ tốt hơn.

"Cũng được." Liễu Yến nhìn thấy bên kia, cung nữ đứng một hàng, thái giám đứng một dọc, cung cung kính kính chờ đợi để hầu hạ hai người, cảm giác có chút câu thúc và mất tự nhiên.

"Người đang định đi đâu?" Nữ quan quản sự Dư Tranh trong điện lập tức chạy đến hỏi.

Trong cung truyền rằng, vị tiểu thư nhà họ Liễu này vốn đã đính ước với Hoàng thượng từ lâu, Hoàng thượng đối với nàng ta ý trọng tình thâm, bây giờ lại định phế hậu để lập nàng ta làm tân hậu, một nhân vậy như thế, bọn họ không dám khinh suất.
"Ta cùng Liễu Yến chỉ định ra ngoài dạo một chút, ngươi đi theo cũng tốt, những người khác thì không cần." Liễu Hòa Ninh sợ mình sẽ bị lạc đường, cảm thấy tốt nhất vẫn nên mang theo người trong cung.

"Vâng." Dư Tranh liền theo các nàng ra ngoài.

"Tên ngươi là gì?" Liễu Hòa Ninh vừa đi vừa hỏi nữ quan đi theo cạnh mình.

"Ta là Uyển Hầu Dư Tranh." Dư Tranh đáp.

"Dư Tranh, tên có nét kiên cường, ắt hẳn là một người có tính khí và chính trực." Liễu Hòa Ninh cười nói.

Dư Tranh kinh ngạc, vị tân chủ tử này nhìn người rất chuẩn, bản thân cô xác thực là một người công chính cương trực, đắc tội không ít người trong cung, cô vốn không hiểu vì sao Hoàng thượng lại thăng quan Uyển Hầu cho một người có thanh danh không xem là tốt ở trong cung, tính tình lại không thích hợp để hầu hạ chủ tử như cô rồi phái đến hầu hạ một nữ tử có thể trở thành tân hậu.

Cô chỉ nhớ Hoàng thượng từng nói, tân chủ đối với hạ nhân từ trước đến nay đều khoan dung, ngươi cứ tận tâm tận lực hầu hạ là được.

Sau đó thì không nói thêm gì nữa, lúc này nữ tử ấy đang ở trước mặt, Dư Tranh cuối cùng cũng dần minh bạch, nàng ta có lẽ sẽ bao dung với cô, không để ý đến tính khí của cô.

"Dư Tranh chắc chắn sẽ làm tận chức trách của mình." Ngữ khí Dư Tranh đầy nghiêm túc nói.

"Không cần câu nệ, sau này chung sống lâu ngươi sẽ tự hiểu." Liễu Hòa Ninh vẫn cười như cũ, tiếng cười ấy khiến cho người nghe cảm thấy thật thoải mái.

"Đúng vậy, về sau ngươi liền sẽ biết tiểu thư nhà ta là người dễ sống cùng nhất." Liễu Yến ở bên cạnh phụ họa thêm.

"Đây là nơi nào?" Lúc Liễu Hòa Ninh đi ngang qua một khuôn viên, nàng ngửi thấy một u hương thanh hàn, vì thế dựa theo hương thơm ấy mà đi, quả nhiên nàng tìm thấy một rừng mai lớn vì thế mới lên tiếng hỏi Dư Tranh ở bên cạnh.

"Hoàng hậu Văn Hiến yêu thích hoa mai, đây là mai viên mà Văn đế cố tình xây lên vì Hoàng hậu Văn Hiến, bên trong còn có vài cây mai do chính tay Văn đế trồng." Dư Tranh đáp lời.

"Quả thật là người si tình." Liễu Hòa Ninh tự nhủ, Văn đế và Hoàng hậu Văn Hiến phu thê ân ái, chuyện này cả triều đều biết, cho dù bên gối Hoàng hậu Văn Hiến không con nhưng phần thịnh sủng của người chưa từng bị giảm bớt, còn lục cung kia chỉ là thùng rỗng kêu to.

Liễu Hòa Ninh bước vào mai viên, vừa vào, nàng liền chứng kiến một khung cảnh, một tuyệt sắc nữ tử tươi trẻ đang đứng dưới tán mai, nàng ngắt đi một cành mai, chính động tác này làm tuyết trên cây rung động rồi rơi xuống, Liễu Hòa Ninh cớ ngỡ mình đang bước nhầm vào tiên cảnh, ngỡ như mình gặp được tiên tử, cả hoa viên đầy mai, thế nhưng lại chẳng bằng nét đẹp của mỗi mình nàng ấy.

"Người nọ, là tiên tử sao?" Ngữ khí Liễu Hòa Ninh rất nhẹ, như sợ sẽ làm phiền đến tiên tử.

Nhưng các nàng cách nhau không xa, tuy giọng nói của nàng rất nhỏ nhưng vẫn làm ảnh hưởng đến nữ tử đang chiết hoa ấy, người nọ dường như có chút hoảng hốt quay lại nhìn.
Tâm tình Diệp Khuê Thần phiến muộn, bất giác lại đi đến mai viên của di mẫu sinh thời.

Di mẫu sủng ái mình đã không còn, đến đây, nơi cảnh còn người mất, đột nhiên cảm giác bi thương chợt ập đến.

Năm đó, tại nơi này di phụ vì di mẫu mà tự tay giâm xuống những cành mai, dĩ tồn ái ý, trường lưu nhân gian.

Không ngờ mùa đông năm kia, có lẽ người nọ nhất thời hứng thú, đi đến đây giâm xuống những cành mai khác, khiến cho nàng lầm tưởng hắn cũng có tình ý đối với mình.

Bây giờ đến đây nhìn thấy cây mai mà chính hắn trồng khai hoa tươi đẹp, nàng chỉ thấy châm chọc vô cùng.

Tuy nói không tranh không giành, nhưng làm sao trong lòng nàng không oán, cho nên mới bất giác giận chó đánh mèo, bẻ đi một cành mai, chỉ là nàng giận nên mới bẻ cành làm động đến tuyết trên cây, tuyết theo đó rơi xuống, khi tuyết rơi lên người nàng, nàng cảm thấy việc làm của bản thân quả thật rất không ổn, nàng biết cho dù lòng mình có oán thì cũng không nên thể hiện ra bên ngoài, càng không được để cho người khác nhìn thấy.

Cho nên lúc nàng nghe thấy có tiếng động, quả thực nàng có chút hốt hoảng, theo phản xạ nàng quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Cái chạm mắt đầu khi Diệp Khuê Thần nhìn về phía Liễu Hòa Ninh, nàng liền biết đây chính là nàng ta, chính là nữ tử mà hắn muốn đón về đây, nữ tử sắp thay thế vị trí của nàng.

Không kể nàng ta đẹp đến mức nào nhưng ít nhất Diệp Khuê Thần cảm thấy nàng ta đẹp không bằng mình, tuy nhiên vị nử tử trước mắt này trên người có một linh khí, dung mạo có một sự tự tại và tiêu sái mà không một nữ tử nào trên thế gian có được, hơn nữa còn có cái cảm giác nào đó mà nàng không tài nào hình dung ra, nàng ta xác thật rất không giống những nữ tử khác.

Chỉ thấy nàng ta đứng ở kia mỉm mỉm cười nhìn nàng, nụ cười kia cực kỳ mềm mại, lại có chút gì đó sủng nịch, cảm giác này khiến Diệp Khuê Thần cảm thấy thật hoang đường, có lẽ nàng ta không biết nàng là ai, nếu không chắc sẽ không cười với nàng như vậy.

Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, vốn nghĩ nét nghiêng của nữ tữ này đã đủ đẹp để khiến người khác không muốn dời đi tầm nhìn, không ngờ rằng khi nàng ấy quay lại, gương mặt ấy càng tuyệt mỹ đến không thể nào diễn tả, thì ra trên thế gian này lại có một tuyệt sắc như thế, đúng là cảnh đẹp ý vui, vui đến lòng người rộn rã.

Khi chưa gặp Liễu Hòa Ninh, Diệp Khuê Thần vẫn thấy không cam tâm, một lòng muốn gặp được Liễu Hòa Ninh, muốn biết nàng ta là một nữ tử như thế nào mà làm cho Dương Chiêu phải khuynh tâm, bản thân nàng rốt cuộc thua kém nàng ta ở điểm nào.

Vốn tưởng rằng bản thân có lẽ vì đố kỵ nàng ta, thế nhưng sau khi bất ngờ gặp được nàng ta, Diệp Khuê Thần chỉ có cảm giác ngộ ra rằng, thì ra nữ tử mà hắn thích là như thế, thì ra là một nữ tử không giống như những nữ tử tầm thường khác.

Giờ phút này, trái lại cái nàng để ý nhất chính là nàng đã bị nàng ta bắt gặp mình ngắt gãy cành mai, có lẽ lúc này nàng ta vẫn chưa biết thế nhưng sớm muộn gì, rồi nàng ta cũng sẽ biết cây mai đó chính là tự tay Dương Chiêu giâm xuống vì nàng ta, và rồi nàng ta chắc chắn sẽ cảm nhận được nàng bẻ cành mai ấy là vì không cam lòng.

Đúng là nàng có oán hận và không cam lòng thế nhưng nàng không nghĩ sẽ để người khác biết những điều này trong lòng mình, tựa như sự thảm hại và bất kham của nàng bị nàng ta nhìn thấu, chỉ cảm thấy có đôi chút lúng túng.

Liễu Hòa Ninh nhìn thấy ánh mắt dao động kia của nữ tử tuyệt sắc, nỗi lòng đầy ngổn ngang, chẳng qua Liễu Hòa Ninh thấy tò mò, không biết khi nàng ấy thấy mình lại suy nghĩ điều gì? Diệp Khuê Thần mang theo lúng túng, nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người Liễu Hòa Ninh, tựa như chưa hề nhìn thấy nàng ta, xoay người đi đến một cổng khác của hoa viên, đi ra khỏi rừng mai.

"Nàng ấy là ai?" Khi Diệp Khuê Thần đi khỏi, Liễu Hòa Ninh lên tiếng hỏi nữ quan Dư Tranh bên cạnh.
"Người ấy là..." Dư Tranh chần chứ, không biết phải giới thiệu thế nào về một vị hoàng hậu chưa bị phế nhưng lại sắp bị phế đi
"Đương kim Hoàng hậu." Dù sao Dư Tranh vẫn là một người ngay thẳng, mặc cho Diệp Khuê Thần có bị phế hay không thì ít nhất vào giây phút này, người vẫn còn là Hoàng hậu.

"Diệp Khuê Thần? Hoa Triều? Thì ra thật sự là Hoa Thần..." Liễu Hòa Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tiểu thư, người đang nói gì vậy?" Liễu Yến nghe không rõ tiểu thư nhà mình đang lẩm nhẩm cái gì, nên mới hỏi.

"Em nói xem, một Hoàng hậu vừa xinh đẹp lại vừa hiền huệ như thế, Quân Thận tại sao vẫn thấy không vừa lòng?" Liễu Hòa Ninh hỏi.

"Thì đương nhiên là do tiểu thư cũng có điểm làm cho người khác phải thương nhớ." Liễu Yến nói, tuy rằng vị Hoàng hậu vừa nãy quả thật rất đẹp nhưng đương nhiên ở trong lòng Liễu Yến, tiểu thư nhà cô mới là tốt nhất.

"Nhất định là do Quân Thận là người hai lòng, trong một vườn có nhiều hoa đẹp, ngại gì mà không hái thêm một đóa hoa." Liễu Hòa Ninh nói.

Dư Tranh nghĩ thầm, vị chủ tử mới đến quả thật điều này cũng dám nói nhưng mà nói lại rất đúng, đại để nam tử trong thiên hạ đều là như thế, phàm chỉ cần có điều kiện, kẻ nào mà không tam thê tứ thiếp.

"Tiểu thư, lão gia nói là đến hoàng cung ăn nói phải cẩn thận, không thể tùy ý như ở nhà, dù sao hoàng cung không thể nào so sánh được như ở nhà mình." Liễu Yến nhắc nhở, trước khi đi, lão gia ngàn dặn dò, vạn công đạo với cô phải nhắc nhở tiểu thư, nhưng mà cô cảm thấy bản thân cho dù có nhắc nhở đi nữa thì không chắc tiểu thư đã chịu để tâm đến.

"Quân Thận sẽ không để ý đến việc ta nói như vậy sau lưng hắn." Liễu Hòa Ninh nhìn Liễu Yến cười nói, quả nhiên không đem lời nhắc nhở của Liễu Yến để trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui