"Hoa Triều không biết đã dũng bữa sáng chưa?" Liễu Hòa Ninh nhìn thấy hai người trước mắt liền hỏi, nàng vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng mỹ nhân, giờ liền cảm thấy đói bụng.
Diệp Khuê Thần tới sớm như vậy, cũng không biết đã ăn sáng chưa.
"Khuê Thần đã dùng rồi." Kỳ thật buổi sáng nàng nào có tâm tình dùng bữa gì, trang điểm xong thì lập tức tới đây, nàng không định ăn nên cũng chỉ có thể nói dối là đã ăn rồi.
"Trẫm thức dậy sớm để lâm triều, đến giờ có chút đói bụng, trẫm bồi nàng ăn." Dương Chiêu ngữ khí sủng nịch, dường như cố ý bồi Liễu Hòa Ninh ăn sáng.
Diệp Khuê Thần nhớ rõ, năm đó sau khi nàng cùng Dương Chiêu tân hôn không bao lâu, hắn cũng thường lâm triều xong liền trở về bồi nàng dũng bữa.
Khi đó bản thân còn rất cảm động, vì muốn cùng nhau dùng bữa mà nàng còn chịu đựng cơn đói chờ hắn trở về.
Sau một thời gian, hắn ngại tới nhiều lần, câu nệ, phiền toái, cuối cùng hy hữu lắm mới đến.
Hiện giờ, Diệp Khuê Thần thấy Dương Chiêu lại một bộ sủng ái tân nương, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc trước còn ảo tưởng bản thân mình đặc biệt, nhưng giờ xem ra phần ân sủng không khác gì này, thật sự rẻ rúng.
Tầm mắt Diệp Khuê Thần theo bản năng quan sát phản ứng của Liễu Hòa Ninh.
"Được, không còn gì tốt hơn, có mấy khi ta được dịp cùng dùng bữa với hai người đâu?" Liễu Hòa Ninh tự nhiên nói, xem đây là chuyện dĩ nhiên, thoạt nhìn cao hứng nhưng không phải vì việc Dương Chiêu bồi nàng dùng bữa.
Liễu Hòa Ninh đối với Dương Chiêu tựa hồ cũng không để bụng.
Xem ra, nàng ta so với chính Diệp Khuê Thần thông minh hơn nhiều, không chờ mong sẽ không thất vọng.
Liễu Hòa Ninh cảm giác Diệp Khuê Thần lại nhìn trộm mình, nghĩ thầm không biết mỹ nhân lại đang suy nghĩ gì? Vì thế nàng liền thoải mái hướng tới cười với Diệp Khuê Thần.
Diệp Khuê Thần thấy Liễu Hòa Ninh đối với mình như vậy lại giống lúc trước, lập tức thu hồi tầm mắt.
Liễu Hòa Ninh thấy Diệp Khuê Thần thu hồi ánh mắt, cũng không phản ứng gì, trong lòng nàng bỗng dấy lên một chút mất mát.
Nàng cảm giác, nếu không phải ngoài mặt e ngại với thân phận của nàng, Diệp Khuê Thần một chút cũng không thèm đoái hoài đến nàng.
Liễu Hòa Ninh từ nhỏ tới lớn, tuy không nói gặp hoa hoa nở, gặp người người thương, nhưng về cơ bản đa phần người từng tiếp xúc với nàng đều rất thích nàng.
Hiện tại gặp được mỹ nhân bản thân muốn thân cận thì người ta lại chẳng muốn thân thiết gì với mình.
"Ninh Nhi có vẻ rất thích Hoa Triều." Đợi sau khi Diệp Khuê Thần đi rồi, Dương Chiêu cười nói với Liễu Hòa Ninh.
"Đương nhiên rồi, nàng xinh đẹp như vậy, lại tốt tính như vậy, ai mà chả thích cơ chứ? Lẽ nào Quân Thận không thích nàng sao?" Liễu Hòa Ninh mỉm cười hỏi ngược lại
Dương Chiêu nghe vậy cũng không phủ nhận, chỉ cười cười.
"Quân Thận, vậy còn những mỹ nhân khác trong cung thì sao?" Liễu Hòa Ninh vẻ mặt chờ mong hỏi.
Dương Chiêu nhìn bộ dáng hứng thú của Liễu Hòa Ninh, nghĩ thầm Ninh Nhi thật không hiểu nam nữ hoan ái, một chút đố kỵ cũng không có.
"Đợi sau này, các nàng ấy đều sẽ tới thỉnh an nàng thôi." Dương Chiêu nói.
Tuy rằng, hắn yêu Liễu Hòa Ninh nhất, nhưng hắn cũng không ngại yêu thích các mỹ nhân khác.
"Nhưng so với Hoa Triều liệu có người đẹp hơn không?" Liễu Hòa Ninh nghĩ đến việc mình sắp được gặp rất nhiều mỹ nhân, trong lòng liền háo hức.
Nàng nghĩ hẳn là chẳng còn nữ tử nào có thể đẹp hơn Hoa Triều.
"Không bằng, nhưng cũng mỗi người một vẻ." Dương Chiêu thật thà nói.
"Thập phần chờ mong." Liễu Hòa Ninh cười nói.
Dương Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch cười nhìn Liễu Hòa Ninh, nàng thật là...
Diệp Khuê Thần trở về Trường Nhạc điện, thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại nơi đây khung cảnh hài hòa nhẹ nhàng, nàng cảm giác như vừa mới đánh trận trở về, chợt thấy có chút đói bụng.
"A Mạnh, mang cho ta chút cháo đi." Diệp Khuê Thần phân phó với Diệp Mạnh
"Vâng." Diệp Mạnh xoay người lập tức phân phó cung nhân chuẩn bị, không bao lâu sau nàng bưng vào một chén cháo nấm cũng với một bộ chén đĩa nhỏ tinh xảo.
"Tuy rằng trên danh nghĩa nàng ta là trung cung, nhưng sau này, tiểu thư vẫn là hoàng hậu danh chính ngôn thuận." Diệp Mạnh thở dài nhẹ nhõm.
"Dù không còn được ân sủng, tình cảnh sau này không đến mức quá gian nan." Diệp Khuê Thần gật đầu nói, xem ra mệnh của mình là không thể an nhàn.
Gánh vác trách nhiệm của hoàng hậu, tuy rằng vất vả, nhưng ít nhất nàng vẫn được an toàn.
"Đúng vậy, ít nhất không kẻ nào dám chê cười tiểu thư.
Lúc trước nàng ta chưa nhập cung, các phi tần đều nịnh bợ người.
Tới lúc nghe nói người bị phế, bọn họ lại quay lưng với người, đúng là những kẻ vô lại." Diệp Mạnh cười lạnh, may mà tiểu thư không bị thất thế, nếu không nghĩ lại chỉ thấy sợ.
truyện ngôn tình
"Nịnh nọt, tránh hại tìm lợi, vốn là bản năng của con người, ta không phải người thân của các nàng, đâu thể đòi hỏi họ sẽ không từ bỏ ra chứ?" Diệp Khuê Thần ngược lại với Diệp Mạnh, nàng không oán giận như vậy.
Nếu ở trong cung hai mấy năm mà còn ngu ngốc không hiểu chuyện, thì sống cũng thật uổng phí.
"Hiện giờ tình thế trong cung đã rõ ràng, phòng chừng những kẻ đó lại tới nịnh nọt Trường Nhạc điện chúng ta một lần nữa." Tiểu thư trải qua một chuyến này, nàng cuối cùng cũng thấy rõ nhân tâm.
"Không cần quá để ý chuyện đó, nhưng ta thực không nghĩ tới, hưởng thụ vinh quang của hậu vị, nhưng lại không phải chịu trách nhiệm của hoàng hậu, lại là nàng ta." Diệp Khuê Thần nghĩ, nếu như có thể, nàng muốn được như Liễu Hòa Ninh.
"Vị tân hậu, ngược lại có vẻ không xấu." Diệp Mạnh hơi chút hảo cảm với Liễu Hòa Ninh.
Nàng ta nhìn không có lòng muốn tranh chấp, tùy tâm sở dục*, không thích hợp làm hoàng hậu, cho nên Hoàng thượng mới giao ấn cho tiểu thư chấp chưởng lục cung, nếu không thì sẽ rất rắc rối.
Nói cũng kỳ quái, tuy rằng chỉ mới chạm mặt một hai lần, nhưng nàng cảm thấy Liễu Hòa Ninh không giống người xấu.
*Tùy tâm sở dục: thích gì làm nấy
"Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người?" Diệp Khuê Thần nghĩ đến ý cười của Liễu Hòa Ninh, thái độ lại tựa hồ quá mức thân thiết như có mục đích khác, tốt nhất nên tâm tư cẩn thận, làm tốt bổn phận của mình là được, đối với Liễu Hòa Ninh vẫn là kính nhi viễn chi* đi.
Kính nhi viễn chi: ngoài mặt thì tôn kính, trong lòng thì xa cách..