[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Hiện tại Yam chính là Hồng Lân, Hồng Lân chính là Yam, cho nên hắn có thể hoàn toàn chậm rãi cảm nhận được tình cảm nguyên bản trước đây của Hồng Lân. Hơn nữa bởi vì tinh thần lực của hắn cường đại, cùng với thái độ bình đẳng của hắn với Vương khiến cho bản tính sau khi hắn cùng Hồng Lân dung hợp dần dần sống lại. Bởi vậy vừa rồi hắn mới có thể bình thản tự nhiên mà nói lời làm nũng với Vương.

Loại thay đổi này tuy rằng xa lạ nhưng Yam lại thập phần thích.

Hắn là con thừa tự duy nhất được sinh ra trong gia tộc suốt gần một ngàn năm, bắt đầu một khắc từ lúc thai nghén liền được tất cả các trưởng bối coi trọng. Nhưng tình cảm của tương lai nhân loại quá mức lạnh lùng, hắn cũng không vì vậy mà có thể hưởng thụ mọi thứ, ngược lại cần phải trả giá nỗ lực càng nhiều mới có thể ứng phó giáo dục cùng bồi dưỡng của gia tộc.

Mà sau khi đến thế giới nguyên thủy này, cùng Hồng Lân càng thêm dung hợp cũng kích hoạt bản tính của hắn, tình cảm tự nhiên bùng nổ khiến hắn cảm nhận được rất nhiều cảm xúc trước nay chưa từng có. Hơn nữa vào thời điểm đối mặt với Vương, hắn càng thêm tự nhiên cùng phóng túng, cũng có thể biểu hiện ra càng nhiều tình cảm.

Vương hiển nhiên đối với hắn hiếm khi làm nũng thập phần sủng nịch (nuông chiều), buổi tối thế nhưng thật sự đợi hắn.

Lúc Yam trở lại phòng ngủ, Vương đã mộc dục canh y (tắm rửa thay đồ) hoàn tất, đang ngồi khoanh chân ở cái bàn thấp họa bức tranh.

“Điện hạ, ta đã trở về”

Vương ngẩng đầu đối hắn cười, buông bút lông trong tay.

Yam ngồi xuống, nói: “Ngài lại đang họa tranh”

Hắn nhìn thấy nét phác họa trên giấy Tuyên Thành, tựa hồ là bộ dáng của một thiếu niên, không khỏi nói: “Điện hạ là họa ta sao?”

“Ân. Vẫn chưa họa hảo”

“Vì cái gì chỉ có một mình ta?” Yam nhìn Vương mỉm cười nói: “Điện hạ, ngài ở nơi nào?”

Vương có chút ngượng ngùng, dừng một chút nói: “Trẫm chính là nghĩ muốn họa một mình Hồng Lân ngươi a”

Yam nói: “Như thế không tốt. Ta nghĩ cùng điện hạ cùng một chỗ” Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Điện hạ, chờ sau khi ngài họa hảo bức tranh này, nhượng ta ở bên cạnh họa ngài đi”

Vương có chút mới lạ chớp chớp lông mi, cười nói: “Hồng Lân, ngươi muốn họa trẫm sao?”

“Không thể sao? Ha hả, họa kĩ (kĩ năng vẽ) của ta chính là do điện hạ ngài trước đây thân thủ (chính tay) dạy a. Chẳng lẽ ngài không tin ta có thể họa tốt bức tranh?”

Vương cao hứng nói: “Đương nhiên tin tưởng. Hảo. Chờ sau khi trẫm họa hảo bức tranh này, liền để Hồng Lân ngươi đến họa ta”

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng nhất thời đều thập phần ngọt ngào.

Yam thực thích cảm giác thản nhiên mà ấm áp khi cùng Vương cùng một chỗ.

Hắn hạ giọng, hơi trầm thấp nói: “Điện hạ, chúng ta nghỉ ngơi đi”

Vương đột nhiên tim đập mạnh, nhớ tới hoan ái của hai người hôm trước lại có chút ngượng ngùng.

Thật sự là kỳ quái. Y cùng Hồng Lân ở cùng tại tẩm thất này, trên long sàng này đã mười năm, thế nhưng đây là lần đầu Vương cảm thấy ẩn ẩn chờ mong cùng e lệ, giống như…giống như tân hôn phu thê. (cười chết ta =)) ta là ta ngày càng nghi ngờ cái khoảng ngược luyến tàn tâm của Thập tỷ a =)))

Ý tưởng này làm cho Vương có chút không thoải mái. Y vội vàng vứt bỏ ý niệm hoang đường trong đầu này, cực lực duy trì trấn định cùng bình tĩnh vương giả, nghiêm trang cùng Hồng Lân lên giường nằm xuống.

Ai ngờ hai người vừa lên giường, Hồng Lân liền nghiêng người chuyển hướng y, còn nhẹ nhàng thân thủ ôm lấy y.

Vương nghiêng đầu cùng hắn lẳng lặng nhìn nhau, đốm lửa vô hình phát ra trong mắt hai người, hormone phát tán, lực hấp dẫn không thể kháng cự nháy mắt bao phủ dày đặc. (=)))

Vương cũng không phải là lưỡng lự người. Y lập tức đem xấu hổ lúng túng vừa rồi quăng ra sau đầu, nhanh chóng nghiêng người về phía trước.

Yam tựa hồ cũng thuận theo Vương. Hai người thân mật ôm lấy nhau, nhiệt tình hôn môi.

Ngươi khiêu khích ta, ta khiêu khích ngươi. Thanh âm hôn môi cùng tiếng thở dốc nặng nề vang lên không dứt bên tai.

Yam cực kỳ hưởng thụ cảm giác này. Hắn hưng phấn mà cùng Vương thân mật ôm nhau, càng không ngừng hôn sâu, không ngừng hôn, giống như không cách gì dừng lại. Tinh thần lực cũng chịu ảnh hưởng, biến thành trạng thái tơ sợi, chậm rãi phát động.

“Hồng Lân…” Vương tình động như triều, dần dần áp lên trên người Hồng Lân, thân thủ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thật sâu thở dốc, trong đôi con ngươi đen láy tràn ngập nồng đậm *** cùng thâm tình như hải (tình sâu tựa biển).

“Hồng Lân…” Vương khẽ gọi, rồi cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi hậu nhuận khêu gợi. “Ôm ta…Hồng Lân, ôm ta giống như lần trước…”

Vương bị vây trong tình cảm mãnh liệt đến nỗi quên cả xưng “trẫm”.

Yam không cần Vương nói lại lần thứ hai, tinh thần tuyến động tình không thôi đã bí mật triển khai trước một bước, vô hình mà bao bọc xung quanh hai người.

“A—-“

Vào lúc hai người thật sâu kết hợp cùng một chỗ, Vương phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ xen lẫn khoái hoạt. Y dùng sức cong người dậy, ôm lấy bả vai Hồng Lân, lần thứ hai cảm nhận được cực độ hưng phấn giống như là ngao du ở giữa vũ trụ.

“Điện hạ…điện hạ…Vương…”

Yam một bên luật động, một bên nhẹ nhàng khẽ gọi người dưới thân, ôn nhu đến không thể nói nên lời.

“Ha, a…Gọi ta, gọi ta…Vương Kì…A, ha— gọi tên của ta! Hồng Lân, gọi tên của ta…” Vương chìm trong *** kích động đến không thể khống chế chính mình.

“Vương Kì…Kì…”

Khoảng khắc gọi tên người xuất thân tối cao quý tối kiêu ngạo, sóng tinh thần của Yam nổi lên chấn động, phóng xuất đi ra kim sắc ti tuyến (sợi tơ màu vàng) tinh tế chặt chẽ mà mắt thường không thể nhìn thấy rồi thản nhiên biến mất xung quanh hai người.

(HX, lược bớt phía dưới…) (”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui