[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Yam vội vàng đỡ y lên giường nằm, triển khai tinh thần lực thăm dò, không được thai nhi đáp lại, trong lòng không khỏi lạc đăng (hoảng sợ) một chút.

“Điện hạ, ta đi truyền thái y, ngươi kiên nhẫn một chút”

Hắn hoảng hoảng trương trương chạy ra, đối Hoàng nội cung thấp giọng phân phó: “Điện hạ thân thể không thoải mái, có thể là động thai khí, ngươi mau đi truyền Vương thái y, đừng kinh động người khác”

Hoàng nội cung cả kinh, lập tức đáp ứng, xoay người tự mình đi truyền người.

Yam trở lại phòng ngủ, thấy Vương nằm cuộn mình trên giường, hai tay ôm bụng, chỉ trong chốc lát, trên trán thế nhưng thấm ra mồ hôi.

“Ách…”

“Điện hạ, vô cùng đau đớn sao?” Yam vừa sợ lại đau lòng, lấy ra mạt tử (khăn tay) giúp Vương lau trán.

Vương trong lòng cũng kích động, lại thấy Hồng Lân một đôi mắt phượng mở to, thần tình lo sợ, liền nhẫn hạ đau đớn, cố gắng tươi cười, nói: “Không có việc gì, đừng hoảng hốt, không có việc gì đâu” Nói xong còn vươn một tay ra, vỗ vỗ cổ tay Hồng Lân.

Yam không nghĩ y lúc này còn an ủi chính mình, không khỏi cảm thấy đau xót, hốc mắt thế nhưng có chút đỏ.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác muốn khóc. Trong lòng vô cùng hối hận chính mình lỗ mãng, vừa khiến Vương đau lòng vừa khiến hài tử chịu khổ.

Hắn nức nở nói: “Điện hạ, đều là ta không tốt…Ngài sẽ không có việc gì. Bảo bảo cũng sẽ không có việc gì”

“Ân. Đương nhiên” Vương vẫn là cười: “Chúng ta sẽ không có việc gì, hài tử này chính là thượng thiên ban cho chúng ta a…ách…”

Gương mặt Vương đột nhiên có chút vặn vẹo, đem mặt vùi vào trong gối đầu, thân thể cuộn lại càng chặt.

Tuyết bạch trường bào, tinh xảo thứ tú (thiêu), nguyên bản hoa lệ ưu mĩ trở nên nhăn nhúm.

Ngũ quan (*) so với thường nhân nhạy bén gấp mấy lần của Yam cảm nhận được một mùi máu tươi nhợt nhạt truyền vào mũi. Vạt dưới trường bào của Vương, nhuộm nhất ti hồng sắc (một tia màu đỏ).

Yam cảm thấy được trái tim kịch liệt nhảy lên, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói của Len: “Một nửa của Ander bởi vì thân thể không đủ khỏe mạnh, tuy rằng tinh thần lực đủ cường, nhưng thai nhi vẫn là sinh non. Ander tuy rằng không nói cái gì, nhưng là ta cảm thấy được hắn đại khái là có chút thương tiếc”

Thân thể của Vương tuy rằng cũng đủ cường kiện, nhưng tinh thần vẫn là không đủ. Hài tử này…

Yam trong lòng có điểm run, nhưng vẫn là tương đối lạc quan. Dù sao hài tử đều đã năm tháng, đối với thân thể nhân loại mà nói đã muốn ổn định…

Vương thái y trên lưng đeo theo một cái đại dược tương (hòm thuốc) hoảng hoảng trương trương chạy đến, vừa thấy tình huống của Vương, không cần bắt mạch đều có thể đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi sợ tới mức thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Vẫn là Hoàng nội cung trầm ổn, thấp giọng nhắc nhở: “Vương thái y, hiện tại không phải thời điểm kích động, mau suy nghĩ biện pháp”

Vương thái y tỉnh táo lại, cẩn thận bắt mạch cho Vương. Lại bảo Yam trợ giúp Vương nằm ngửa lại, ở dưới thắt lưng lót một tấm đệm thật dày, nâng lên nửa người dưới, ngăn cản kế tục lưu huyết.

“Vương thái y, điện hạ rốt cuộc như thế nào?” Yam trong lòng thập phần lo lắng.

“Điện hạ động thai khí, phải mau chóng cầm máu, bảo trì tâm bình khí hòa. Ân..” Câu kế tiếp lão không dám nói, hết thảy đều phải xem tình hình.

Vương nghe vậy mở mắt ra, hơi hơi nhíu mi, thấp giọng nói: “Hài tử không có việc gì?”

“Điện hạ, hiện tại…hiện tại còn không biết được. Ngài phải an tâm dưỡng thai” Thấy ánh mắt của Vương, vội vàng bổ sung: “Thần cam đoan chỉ cần ngài an tâm tĩnh dưỡng, tự tử tất sẽ không có việc gì” Thượng thiên phù hộ, khả ngàn vạn lần không thể có việc gì a.

Vương không nói gì cả.

Vương thái y len lén nhìn y một cái, mới cẩn cẩn dực dực (dè dặt) nói: “Điện hạ, hiện tại thân mình của ngài không đồng nhất bàn (ko như trước), hành động nhất định phải cẩn thận, động tác không nên quá mạnh bạo, cũng không nên mệt nhọc quá độ. Thần chuẩn bị cho ngài mấy phương thuốc an thai, trong lúc chờ thai khí ổn định lại tốt nhất ngài nên dùng cố định” Kỳ thật những lời này lão đã sớm dặn dò Vương, nhưng hiển nhiên Vương cũng không đặt nó trong lòng, lúc này mới có chuyện.

Vương phục dùng bảo thai dược xong liền ngủ. Chính là tấm đệm dưới thắt lưng cũng không bỏ ra, có thể phải vất vả duy trì như vậy suốt mấy ngày.

Vương thái y nhẹ nhàng thở ra, lại lôi kéo Hồng Lân tinh tế dặn dò một đống, cuối cùng mới có thể an tâm mà cáo lui, trở về tiếp tục nghiên cứu tình huống của Vương.

Vương lần này ước chừng nằm trên giường năm ngày, dùng không ít bảo thai dược, lúc này mới vượt qua nguy hiểm tức giận động thai lần này. Bất quá Vương thái y nói với Vương, sau đó còn phải hảo hảo nghỉ ngơi hai tháng mới có thể hoàn toàn an tâm.

Yam không dám rời khỏi bên người Vương nửa bước, ngày ngày canh giữ bên cạnh. Hắn mặc dù làm cho Vương mất hứng, nhưng Vương đối với chuyện chính mình hoài dựng còn không có khắc sâu nhận thức, từ Kiện Long Các nổi giận đùng đùng đuổi tới giáo trường, lại từ giáo trường trở lại tẩm cung, lại thêm phát hỏa lớn như vậy, hành động trong lúc đó quá mức lỗ mãng.

Hai người trải qua giáo huấn lần này, trong lòng đều có chút ưu tư.

Yam nắm tay của Vương, hối hận nói: “Điện hạ, may mắn ngài cùng hài tử đều bình yên vô sự, bằng không ta…ta sẽ thật hận chết chính mình”

Vương thở dài, nói: “Không trách ngươi. Ngày đó ta sinh khí cũng thật quá lớn. Bất quá ngươi về sau không thể lại tranh chấp với Phác Thắng Cơ. Phác Thắng Cơ tính cách kiêu căn nan tuần (không cải tạo được), nhưng đối ta, đối Triều Tiên, vẫn là thập phần trung thành. Ta bây giờ còn muốn dùng hắn, ngươi trong lòng nếu ủy khuất, kiên nhẫn một chút, được không?”

Yam cười, nói: “Cứ theo lời ngài nói. Ta đương nhiên hiểu được, sẽ không khiến điện hạ ngài khó xử. Việc này là ta lỗ mãng, chủ yếu cũng là nghĩ muốn áp chế một chút dáng vẻ bệ vệ của hắn mà thôi, dù sao ta mới là tổng quản của Kiện Long Vệ”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi” Vương cũng mỉm cười, nói: “Trước kia vẫn luôn cảm thấy Hồng Lân ngươi quá mức ôn nhu, nhưng là ta thích ôn nhu của ngươi. Chính là ngự hạ (**) không nghiêm, cũng không tốt. Hiện tại nhìn thấy mặt cường thế của Hồng Lân ngươi, ta cũng thực vui mừng a”

Yam cùng y nhìn nhau cười. Hai người nhận thức cảm giác cùng lý giải lẫn nhau trở nên càng sâu sắc hơn một tầng.

Vương lần này không cẩn thận động thai khí, thật sự chịu tội lớn. Không nói mấy ngày trước thắt lưng luôn phải lót một tấm đệm, động cũng không thể động, ngủ cũng không ngon. Cho dù sau đó rốt cuộc bớt căng thẳng, cũng không thể tùy ý đi lại, phần lớn thời gian đều nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Ngày như vậy đối với một nam nhân mà nói thật sự là một loại tra tấn. Cho dù Vương tính cách trầm tĩnh, đã quen với cuộc sống thâm cung, nhưng ngày thường cũng là kỵ mã bắn cung, thông thạo mọi thứ. Từ lúc hoài dựng y liền đình chỉ mọi vận động kịch liệt, nhưng bình thường vẫn là làm rất nhiều việc khác. Hiện tại thoáng cái bị đóng cửa cấm đoán, không khỏi buồn bực không chịu nổi. Mặc dù có Yam ở cùng, nhưng cũng không tránh khỏi tâm tình vẫn là không tốt.

Yam dốc hết tâm tư lấy lòng y. Bức tranh nhất gia tam khẩu kia rốt cuộc họa hảo, hiến vật quý cho Vương, rốt cuộc cũng đoạt được nhất tiếu (nụ cười) của Vương.

“Họa không tồi. Hồng Lân a, họa kĩ của ngươi tiến bộ rất nhiều a”

Yam ôn nhu cười nói: “Danh sư xuất cao đồ thôi. Có ngài hướng dẫn, ta nghĩ không tiến bộ cũng khó”

Vương nhìn hắn một cái, hé miệng cười, nói: “Này bức họa có phải hay không cũng phải treo lên?”

Yam nghĩ nghĩ, nói: “Hiện tại vẫn là không nên treo. Chờ sau khi bảo bảo xuất thế chúng ta sẽ treo lên”

“Nói cũng đúng. Bây giờ vẫn là không nên để người khác nhìn thấy có lẽ tốt hơn” Vương sờ sờ bụng của chính mình một tháng qua lại càng lớn thêm, gật đầu nói: “Vẫn là đem đi cất trước đi. Bức họa này ta sẽ hảo hảo giữ gìn”

Yam vừa định đem bức họa cuộn tròn lại mang đi cất, chợt nghe Hoàng nội cung ngoài cửa báo: “Điện hạ, Vương hậu nương nương muốn thỉnh an ngài”

Vương cùng Yam đều là sửng sốt, nhìn nhau.

Vương nói: “Không cần. Vương hậu nương nươnng người mang lục giáp (có thai), vẫn là hảo hảo tĩnh dưỡng ở trong cung đi”

Hoàng nội cung nói: “Vương hậu nương nương nghe nói thân thể ngài không tốt, thân thủ làm bổ thang (canh bổ), hiện tại đang chờ ở ngoại môn”

Vương nghe vậy, không tốt đuổi người, đành nói: “Đã biết. Trẫm sẽ đi ra. Thỉnh Vương hậu chờ một chút”

“Dạ”

Vương đối Yam nói: “Đỡ ta đứng lên, đổi y phục”

Yam chọn một kiện thâm màu (tối màu) trường bào mới may cho Vương, cẩn thận giúp Vương mặc vào.

Vương đã muốn ở trong hoàng cung dưỡng thai hơn một tháng, thai khí lúc này đã ổn, nhưng vẫn phải cẩn thận bảo dưỡng. Theo bổ phẩm (đồ bổ) cùng bổ dược (thuốc bổ) dùng như nước mấy ngày nay, Vương không chỉ bụng lớn hai vòng, người cũng béo không ít.

Vương cúi đầu nhìn bụng đã muốn phi thường rõ ràng, không khỏi có chút lo lắng: “Không biết Vương hậu có thể nhìn ra hay không”

Yam nói: “Điện hạ, không bằng ta trước đỡ ngài ra ngoại gian ngồi xuống, sau đó mới nhượng Vương hậu tiến vào. Như vậy có trác tử (cái bàn thấp) cùng y phục che giấu, chỉ cần ngài không đứng dậy, Vương hậu nương nương hẳn là sẽ không nhìn thấy gì”

Vương cảm thấy không tồi, nói: “Cứ như vậy đi”

Yam giúp đỡ y đi ra ngoại gian, nhìn thấy ải trác (bàn thấp lùn) kia kì thật trong lòng rất chán ghét.

Người Triều Tiên như thế nào thích ngồi xếp bằng trên tháp (sạp) như vậy chứ? Ngay cả y tử (ghế dựa) cũng không có, đối dựng phu mà nói cũng quá vất vả. Thật sự là lạc hậu.

Vương hơn một tháng an tâm dưỡng thai này, căn bản không có ngồi trên tháp. Hiện tại y hoài dựng đã hơn sáu tháng, bụng so với dựng phụ bình thường còn lớn hơn một vòng, thân mình lại cứng ngắc, chính mình nhìn thấy cũng phiền toái.

Y đã muốn không thể giống như trước đây thong dong vén lên vạt áo liền ngồi xuống, chỉ có thể một tay chống thắt lưng, một tay được Hồng Lân nâng đỡ, trước tiên là nửa quỳ xuống dưới, sau đó mới vụng về mà khom người chống đỡ nền nhà, chậm rãi xếp bằng ngồi xuống.

“Ân…”

“Điện hạ, làm sao vậy?” Yam khẩn trương hỏi.

Vương cười khổ: “Chân…gấp lại không được”

Quả nhiên, bụng của y hở ra, hai chân chỉ có thể hơi khoanh lại, không cách nào có thể giống như trước đây thong dong mà gấp cong lại ngồi xuống.

Yam cũng đau đầu, nói: “Làm dáng vẻ là được rồi. Không cần đúng chuẩn như vậy”

Vương đành phải đem hai thon dài hơi hơi cong vào, ngồi một tư thế ổn định, thân thể hơi ngửa ra phía sau.

Yam đem ải trác mang đến gần, che ở trước người Vương, lại chạy đến đối diện nhìn một chút, xác định Vương hậu hẳn là sẽ không nhìn thấy cái gì cả, lúc này mới đối Vương gật gật đầu.

Vương đối môn ngoại (ngoài cửa) giương giọng nói: “Thỉnh trung điện vào đi”

Yam thấy Vương không có để hắn đi ra ngoài, liền nắm lại hai tay để trước người, cúi đầu thuận theo đứng ở phía sau y.

Đại môn mở ra, Vương hậu bưng thác bàn (khay, mâm), trương ra bụng mang thai chậm rãi đi vào.

———————————————————————————

(*) ngũ quan: cái này lúc trước ta có chú thích rồi, nhưng mà ở đây nó khác một chút (mấy chương trước có nói nhưng ta quên chú thích:”>). Ở chapter 8, “ngũ quan” tức là chỉ năm bộ phận mắt, mũi, miệng…Còn những đoạn có đề cập đến “ngũ quan” nhạy bén hơn người thường của Yam, là nói đến năm giác quan của con người (thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác).

(**) ngự hạ: quản lý, điều khiển thuộc hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui