Song Hoàng Thiên Phi

Hắn bấm tay niệm quyết, ngón tay chỉ lên trời, tiếng sấm rền vang, uy áp che trời lấp biển đánh xuống, chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng giống như sắp nát đến nơi.

A!

Sơ ý rồi, không có chớp.

Trận pháp này cực kỳ tà tính, không hủy tiên thân mà lại đánh thẳng vào nguyên thần.

9.

Tiên với người không giống nhau, trừ phi tự nguyện, nếu không cho dù là tán tiên cũng rất khó bị lột sống nguyên thần.

Huống hồ ta và chíp chíp là tiên nhân đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự.

Mà trận pháp ác độc này, phảng phất như có một bàn tay vô hình to lớn, cưỡng chế muốn xé rách nguyên thần ra khỏi thân thể. Càng dùng sức chống cự, càng đau thấu xương. Giống như thiên binh vạn mã kéo về bốn phương tám hướng, đau đớn che trời lấp bể ập tới.

Khi đau đến mức hai mắt đẫm lệ, ta nhìn về phía chíp chíp, tình hình của hắn còn tệ hơn, thất khiếu đều đang chảy m/áu.

Nhưng chíp chíp lại nhìn ta cười, dùng khẩu hình mà nói, “Hi Quang, phải sống tiếp!”

Không đợi ta kịp phản ứng, một luồng ánh sáng vàng từ thân phượng hoàng thế như chẻ tre bắn ra ngoài, mang theo sự quyết liệt không màng tất cả xông thẳng về phía Minh Vương.

Minh Vương không kịp né tránh, bị chíp chíp cuốn một vòng rơi xuống hoàng tuyền.

Uỳnh!

Minh Vương là mắt trận, mắt trận không còn nữa, trận pháp tự nhiên cũng bị phá.

Nhưng chíp chíp cũng biến mất rồi.

“Chíp chíp!” Ta đau khổ gào lên.

Một màn hy sinh này của chíp chíp quá mức quen thuộc, dường như ngàn năm trước đã từng trải qua, gợi lên đau đớn ta giấu ở nơi sâu nhất trong linh hồn.


Ta đau đớn đến mức gần như hít thở không thông. Thậm chí còn đau hơn bị rút hồn vài phần.

Đau đớn này kích phát một nguồn năng lượng hủy thiên diệt địa vẫn luôn ẩn giấu sâu trong cơ thể ta.

Ta tế long châu, dẫn nước hoàng tuyền dâng lên cao ngất, qua sự tụ hợp của long châu công kích về phía Tử Phong.

Trong hoàng tuyền là vô số lệ quỷ không vào được luân hồi, thích nhất là linh hồn sống, khó khăn lắm mới có cơ hội thấy m/áu, lại còn là m/áu của ma đầu, trong nháy mắt thủy triều chen chúc nhau dâng lên.

Tử Phong rút kiếm ra chém, ma khí cực lớn quét ngang ngàn quân, vô số mệnh môn câu hồn xương trắng ở giữa nháy mắt hóa thành bụi mịn.

“Phụt.” Ta bị trận pháp phản phệ, phun một ngụm m/áu.

Tử Phong tràn đầy đắc ý nhìn ta, “Nhãi con, tinh thần đáng khen, nhưng ngươi đánh không lại ta, lão già thêm cả ca ca tỷ tỷ nhà ngươi khi đó cũng không đánh lại ta, huống hồ đầu củ cải mới sinh 300 năm như ngươi.”

Còn dám nhắc đến bọn họ?!

Cơn giận của ta từ trong người bộc phát, trận chiến Tiên Minh năm đó, phụ vương ta bại dưới chính sinh hồn trận này.

Đại ca cùng Nhị tỷ hy sinh tính mạng, bày ra tru thần trận đá nát ngọc tan gi/ết được Minh Vương mới có thể lấy độc trị độc phá trận, giờ phút này hắn vẫn dám nhắc đến bọn họ với ta?

Ta lau m/áu bên môi, cười lạnh một tiếng, “Tử Phong, Đông Hải vương tộc chúng ta, không có ưu điểm gì khác, chỉ có không sợ ch/ết, có thù tất báo!”

Tử Phong tàn độc nheo mắt, “Một khi đã như vậy, thì đừng trách bổn tọa không nể tình. Dù sao bổn tọa vốn đã muốn tam giới quy về Ma vực, lũ thần tiên thương dân trách trời các ngươi, bổn tọa không bỏ sót một tên nào!”

“Đi ch/ết đi!”

Thù mới lại thêm hận cũ, ta đối chiến với ý niệm cá ch/ết lưới rách.

Dứt khoát rút kiếm cắt cổ tay, lấy long huyết không ngừng chảy ra làm dẫn, dẫn dụ ác quỷ nhiều gấp mấy lần so với vừa rồi, lần nữa tấn công Tử Phong.

Mặc dù Tử Phong thiện chiến, nhưng ác quỷ quá nhiều, lên đến hàng vạn, kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên cuốn lấy tứ chi của hắn.

Tử Phong cuống cuồng bận rộn chiến đấu với ác quỷ, không rảnh phân thân để ý ta được.


Ta nhân cơ hội đâm kiếm thẳng vào ngực hắn.

Ngay khi sắp đắc thủ, Tử Phong phát giác liền cuống quýt ngưng tụ tầng tầng chướng khí hộ thân.

Suy cho cùng cũng là ma đầu ngàn năm, công lực thâm hậu. Mỗi một tấc tiến lên, long mạch của ta liền đứt một tấc. Nhưng một kiếm này của ta, ngưng tụ toàn bộ mười phần công lực, gần như là dựa vào quyết tâm không ch/ết không thôi, tiến về phía trước.

Vào khoảnh khắc kinh mạch gần như đứt gãy hết, thanh kiếm trong tay thẳng tắp đâm vào tim Tử Phong.

Sau một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, ta thắng rồi.

Ta cuối cùng cũng thắng rồi.

Vết thương của ta quá nặng, đã không thể áp chế được Tiểu Bát vẫn luôn muốn từ trong thần khư xông ra ngoài giúp đỡ. Trận chiến này quá mức hung hiểm, ta không muốn hắn lại dấn thân vào nguy hiểm nữa.

Sau khi thắng được Tử Phong, sức lực vừa rồi tràn đầy không dứt nháy mắt biến mất, thân thể ta mềm nhũn, ngã thẳng từ trên mây xuống.

Một luồng linh quang sáng bạc từ giữa không trung vội vàng đuổi theo, khó khăn lắm mới đỡ được ta. Sắc mặt Tiểu Bát tràn đầy nôn nóng, “Hi Quang, Hi Quang, nàng mau tỉnh lại.”

Ta cuộn ở trong lòng Tiểu Bát, chỉ cảm thấy mệt không thể tả, khàn giọng làm nũng, “Tiểu Bát, ta mệt quá.”

Thậm chí mệt đến mức không còn cảm giác đau, chỉ cảm thấy không mở nổi mắt, muốn ngủ một giấc hẳn hoi.

“Hi Quang, đừng ngủ, ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với nàng.” Tiểu Bát sắc mặt tráng bệch rót linh lực cho ta.

Nhưng ta không chỉ tiêu hao hết linh lực, mà ngay cả long huyết cũng cạn khô.

Nước hoàng tuyền vừa rồi, đều đi xuyên qua tâm long châu của ta, lại được long huyết gia cố thêm, cho nên hung hãn vô cùng. Nhưng đây là biện pháp đá nát ngọc tan. Thân thể huyết mạch của ta cũng bị ác quỷ cắn nuốt đến bảy tám phần.

Ta nghĩ, dáng vẻ lúc này của ta nhất định cực kỳ khó coi.

Ta giơ tay muốn lau nước mắt cho Tiểu Bát, nhưng kinh mạch đã đứt gãy toàn bộ, nửa phân cũng không nhấc lên được.


Ta cười khổ một tiếng, “Tiểu Bát, long châu của cha, ta để trong túi tiền của ngươi, lần này, ta sợ không thể thay ngươi mở Quy Khư được rồi, ngươi đi một mình có được không?”

Nước mắt củ Tiểu Bát rơi xuống không ngừng.

Ta thở dài, “Cũng không biết khả năng hồi sinh của ta có thể dùng được mấy lần, nếu như lần này ta không quay về được… ngươi có thể thay ta cầu xin Hi Hòa thượng thần cứu ngươi, cũng cứu cả chíp chíp, có được không?”

Tiểu Bát gật đầu, ôm ta vào lòng, “Đã đến nước này rồi, vẫn còn nhớ đến cứu người khác.”

Ta phun một búng m/áu, “Chàng không phải người khác, chàng là… tâm của ta…”

Người trong tâm của ta.

Nửa câu còn lại rốt cuộc cũng không còn sức để nói hết.

Đáng hận, nguyên thần của ta lại tan biến rồi. Không biết lần này, còn có thể quay về hay không.

21.

Ta mơ một giấc mơ, một giấc mơ kỳ quái.

Trong mơ, ta thấy được những chuyện sau khi Minh Vương và chíp chíp rơi xuống hoàng tuyền.

Nguyên thần của chíp chíp, dường như không hoàn chỉnh tự nhiên mà là chắp vá vào nhau.

Vừa xuống hoàng tuyền, hai nửa nguyên thần liền tách nhau ra, một nửa thuộc về chíp chíp vừa yếu ớt lại tràn đầy quen thuộc.

Hình như ta đã từng gặp ở đâu.

Minh Vương hình như cũng đã từng nhìn thấy.

Minh Vương là chủ quân của Minh giới, ác yêu trong hoàng tuyền phần lớn đều không dám đến gần. Ngoại trừ một số ít ác quỷ còn lại không cần mạng, chỉ dám nhìn chằm chằm vào mảnh tàn hồn của chíp chíp trong lòng bàn tay hắn mà chảy nước dãi.

Minh Vương chém một tên quỷ đói không sợ ch/ết thành hai nửa, mắt không chớp lấy một cái.

Nhưng khi nhìn thấy mảnh tàn hồn của chíp chíp trên tay, hắn lại ngây ngẩn cả người.

Sau đó, giống như nổi điên chạy về phía suối Vạn Nguyên.

Suối Vạn Nguyên sinh ra từ đáy hoàng tuyền, là cửa ra vào giữa tam giới và Quy Khư, trong vắt như gương, có thể soi ra kiếp trước kiếp này, tất cả gút mắc của tiên thần yêu ma.


Tàn hồn của chíp chíp ở trong suối vạn nguyên, chiếu ra thân ảnh một nữ tử yểu điệu, trên đầu là hai sừng rồng, khuôn mặt diễm lệ nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng.

Minh Vương dĩ nhiên cũng quen biết nữ tử này, ngay khoảng khắc vừa nhìn thấy, sắc mặt chấn động, buột miệng thốt ra, “Khanh Khanh!”

Ta cũng buột miệng kêu lên, “Nhị Tráng!”

Bảo sao khi ta còn là mảnh vỡ nguyên thần, nhìn thấy nàng liền cảm thấy cực kỳ thân thiết, hóa ra kiếp trước hai chúng ta vốn là huynh muội.

Suối Vạn Nguyên, giúp ta nhớ lại tất cả.

Ta và chíp chíp, chính là trưởng tử và Nhị công chúa của Đông Hải long vương, đã hy sinh trong trận chiến Tiên Minh ba ngàn năm trước.

Khi đó, Minh giới dùng sinh hồn trận, thiêu đốt vô số sinh linh Nhân giới, cưỡng chế gia nhập Minh giới, thực lực tăng mạnh.

Ta và phụ vương, thân là trữ quân Long tộc cùng với người đứng đầu tứ vương, chỉ có thể bụng làm dạ chịu dẫn đầu ứng chiến.

Nhưng sinh hồn trận của Minh giới vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng hấp thụ sinh hồn từ Nhân giới, bổ sinh binh lực cho Minh giới, phụ tử hai người chúng ta chiến đấu kịch liệt với Minh Vương ba tháng, đã rơi vào thế sơn cùng thủy tận, không còn đường lui.

Mà Minh Vương thì vẫn binh hùng tướng mạnh, bổ sung binh lực không dứt.

Phụ vương trọng thương, long gân đều đã bị chém đứt. Ta cũng bị thương nặng, thân trúng kỳ độc không còn sống được bao lâu.

“Khanh Khanh, không thể tiếp tục như này được, không phá sinh hồn trận, có gia tăng tướng sĩ Thiên giới cũng đều là uổng mạng.”

“Đại ca, ta có một biện pháp, chỉ là cực kỳ hung hiểm.”

“Biện pháp gì?”

“Mắt trận của sinh hồn trận là Minh Vương, chỉ cần chúng ta gi/ết được Minh Vương, trận sẽ tự phá.”

Ta và Khanh Khanh nghĩ đến biện pháp đập nồi dìm thuyền, đánh giặc phải bắt vua trước. Muốn vượt qua vạn quân, lao thẳng đến lấy thủ cấp Minh Vương vốn là một chuyện cực kỳ khó.

Cố tình là Khanh Khanh và Minh Vương từng có một đoạn tình duyên.

Trùng hợp thế nào, nàng đã có thai.

Khanh Khanh gửi tin đã có thai, lừa Minh Vương đến gặp nhau tại nơi định tình của hai người họ - Đông Ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận