3.
Ngược lại cũng không sao, thưởng thức mỹ nhân không liên quan đến giới tính.
Đều nói Thiên giới mỹ nhân nhiều nhất, không giống phàm giới, nhưng theo ta thấy mỹ nhân Thiên giới đẹp thì có đẹp, nhưng cái đẹp lại quá mức tiêu chuẩn hóa.
Nghìn người như một đều không nhiễm khói lửa nhân gian, tiên khí phiêu phiêu, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa.
Nhưng mỹ nhân ở Nhân giới lại không giống như vậy, cao thấp mập ốm mỗi người một vẻ, dù ngũ quan không đẹp tiêu chuẩn như tiên nhân, nhưng chính cái không tiêu chuẩn này lại có đặc sắc riêng.
Có thanh tú điềm đạm, có yêu kiều tùy hứng, có quý khí bức người, có hồn nhiên đáng yêu.
Thiên Phi gì đó biến đi, thần tiên gì đó biến đi, ta muốn ở lại Nhân gian.
“Yo, vị này nhìn có chút lạ mắt, lần đầu tiên đến đây đúng không.” Một vị quán chủ có vài phần tư sắc, tô son điểm phấn, mắt cười mê ly đi về phía ta.
Chỉ là còn chưa chạm đến ta, liền bị một thân ảnh màu trắng xuất hiện đẩy lùi lại.
Tiểu Bát và Minh Vương đến rồi.
Quán chủ nhìn thấy hai người họ, mắt sắp trừng to hết cỡ, dường như nhìn thấy cây rụng tiền đến nơi.
Này không phải chứ, bản điện hạ mặc dù không cao lớn dĩnh bạt bằng hai người họ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cành hoa của Đông Hải, thế mà cứ như vậy bị ngó lơ sao?!!
Nhưng mà bị làm lơ cũng tốt, vì dù sao giây tiếp theo, đột nhiên có vô số vương tôn hậu duệ quý tộc ở Nhân gian vây lại đây, mồm năm miệng mười nói:
“Công tử non nớt trẻ trung này, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ngược gió như hiểu ý, công tử có muốn cùng tại hạ nhất độ xuân phong?”
…
Hazzz, cái thế giới nhìn mặt này.
“Công tử nếu không chê, để Thanh Phong đến hầu hạ người.” Đột nhiên quay đầu, ta vậy mà lại nhìn thấy vị mỹ nhân ở bên bờ sông kia.
Vẻ đẹp của Thanh Phong khác với Tiểu Bát và Minh Vương, hai người bọn họ là mẫu đơn diễm lệ không gì sánh bằng, còn Thanh Phong là hoa lan thanh thuần dịu dàng.
Thấm vào ruột gan, dư vị dài lâu.
Đặc biệt là đôi mắt sáng xinh đẹp kia, ta cầm quạt nâng cằm mỹ nhân, “Rất tốt, rất tốt.”
Thanh Phong hơi mỉm cười, dẫn ta đến phòng riêng ở lầu hai, rót một ly rượu, “Mời.”
Trong rượu có mộng hãn dược, ta uống xong rồi mới biết, “Ngươi… vì sao hại ta.”
Thanh Phong mỉm cười, “Tam công chúa, ngươi không nhận ra ta sao?”
Có lẽ do mộng hãn dược phát tác, đầu ta một hồi đau đơn, đến mức kêu ra tiếng, “A!”
Khóe môi Thanh Phong vẫn mang ý cười như cũ, tay chân nhẹ nhàng xoa mi tâm của ta, “Ngủ đi, ngủ một giấc dậy, cái gì cũng đều đã xong rồi.”
Đợi khi ta tỉnh lại, ta và Tiểu Bát, bị trói chỉnh tề trên giường. Trói theo kéo bó mấy con cua to đùng.
“Sao ngươi cũng ở đây?”
Tiểu Bát trong miệng bị nhét vải, nói không rõ tiếng, “Cái trò gì thế này?”
Tiểu Bát liếc ta một cái, dường như bị ta chọc cho tức ngất.
Ta cố gắng sát lại gần hắn, một tấc hai tấc, cuối cùng cũng nhích đến bên miệng Tiểu Bát, hắn lại trợn trừng cả hai mắt, “Ngươi muốn làm gì!”
“Giúp ngươi kéo miếng vải ra còn gì.”
Tiểu Bát điên cuồng lắc đầu, không biết là gấp quá hay là bị nghẹn, hai má đỏ hồng.
“Nhìn xem bị nghẹn đến đỏ mặt luôn rồi kìa, nhanh lên, đừng khách khí.”
Ta nỗ lực duỗi cổ, nhưng Tiểu Bát lại né ra xa hơn, sắp dán vào tường đến nơi.
“Ngươi làm cái gì thế, không chịu phối hợp gì cả, nhanh lên, mau mang miệng lại đây.”
Tiểu Bát đỏ hẳn rồi, từ cổ cho đến sau tai, đỏ đến mức như sắp nhỏ m/áu đến nơi. Ta thở dài, đứa nhỏ này, sao lại chập mạch vào đúng thời khắc mấu chốt như này chứ.
Vẫn là phải dựa vào bản điện hạ! Mặc dù tay chân đều bị trói chặt, nhưng ta vẫn có thể xoay người nhảy lên mà!
Ta lật mình như con cá chép, lật lên người Tiểu Bát, đè chặt hắn ở bên dưới, “Để im đầu xem nào, ai da, không cắn được!”
Nhìn Tiểu Bát đầu lắc như trống bỏi, ta chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, dứt khoát cắn tai hắn, “Sao nào, còn dám cử động nữa không.”
Tiểu Bát với ta không giống nhau, hắn là rồng hằng nhiệt, nhiệt độ cơ thể luôn ấm áp giống như mặt trời nhỏ.
Ngay giờ phút này, ta cắn vào tai hắn, đầu lười vốn lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn sưởi ấm từng chút một, dần trở nên có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng chiêu này thực sự hữu hiệu, Tiểu Bát quả nhiên không còn giãy dụa nữa, ta vội vàng ngẩng đầu lên, muốn dùng miệng kéo miếng vải trong miệng hắn ra.
Nhưng Thanh Phong kia nhét quá chặt, ta cắn đến mức đau cả răng mà cũng không xi nhê. Ta hít sâu một hơi, “Tiểu Bát, ta muốn dùng sức, ngươi đừng nhúc nhích.”
Nói xong, ta mở miệng rộng hết cỡ, hung hăng cắn về phía miếng vải.
Cái cần cắn thì cắn được rồi, còn cái không cần thì…
“Ai nha thứ lỗi thứ lỗi, dùng sức mạnh quá không khống chế được.”
Miếng vải rách vừa được kéo ra, môi dưới hồng nhuận của Tiểu Bát bất thình lình xuất hiện một dấu răng.
Nhưng kỳ lạ là, Tiểu Bát ngay cả bài kiểm tra nhỏ cũng không cho ta chép, vậy mà lại không mắng ta câu nào.
Chỉ tủi thân ngoảnh đầu sang một bên, rất giống cô vợ nhỏ bị khinh bạc.
Ta dỗ dành, “Ai nha ta sai rồi mà, đừng mặc kệ ta như thế, không thì đợi khi ra ngoài ta cho ngươi cắn trả mười cái.”
Tiểu Bát rầu rĩ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp có thêm chút thâm trầm thường ngày chưa từng thấy qua, giọng nói cũng khàn hơn, “Ai thèm cắn ngươi…”
Quen biết Tiểu Bát đã 300 năm, ta vẫn là lần đầu biết người hắn lại thơm như vậy, là mùi hương ta chưa từng ngửi qua bao giờ.
Không đúng, mùi hương này dường như ta đã ngửi thấy vào mùa xuân năm nào đó, nhưng mà ở đâu mới được…
Ta không nhịn được ngửi thêm hai cái, “Tiểu Bát, ngươi thơm quá.”
Tiểu Bát ngây người trong nháy mắt, rồi đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, khuôn mặt anh tuấn chưa quay trở lại màu trắng lại đỏ lên giống như vịt nướng muối tương, hung hăng lật người để đá ta xuống, “Đồ lưu manh!”
7.
Thanh Phong tuyệt đối không phải phàm nhân.
Vì dây thừng hắn dùng để trói hai chúng ta là Khốn Tiên đằng được ngâm trong nước Vong Xuyên vạn nam, Đại La Kim Tiên cũng không thoát được.
“Hi Quang, ngươi có cảm thấy có gì đó sai sai không?” Sau một lần nữa cởi trói thất bại, Tiểu Bát điềm tình lên tiếng.
Đúng là có chút không đúng, ví dụ như, Thanh Phong lấy đâu ra Khốn Tiên đằng. Lại ví dụ như, hai chúng ta bị trói lâu như vậy, Minh Vương đi đâu mất rồi?
“Không phải đoán nữa, bản vương ở đây.”
Trong lúc suy tư, Minh Vương giống như nhìn thấu tâm tư của ta, đẩy cửa đi vào, đi theo phía sau chính là Thanh Phong.
Điều này nói lên rằng, Thanh Phong là người của Minh Vương. Nhưng Minh Vương bắt cóc hai người chúng ta có ý đồ gì?
Trời đất bao la, mạng nhỏ là nhất, ta lộ ra nụ cười chân chó nhất nhân sinh, “Minh Vương điện hạ, có gì từ từ thương lượng, có thể động khẩu chúng ta đừng động thủ.”
Minh Vương đổi thành y phục màu đen, mặc lên da trắng như tuyết.
Nhưng hắn ta không phải vì đẹp, mà là sợ y phục màu trắng dính máu khó giặt.
“Không cần sợ, miếng vải vừa rồi có tẩm ma phí tán, sẽ không đau đâu.”
Nghe vậy mặt ta liền trắng bệch, quá nhanh quá nguy hiểm, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Minh Vương đưa tay vuốt ve má ta, nụ cười tự như ảo mộng, “Ta muốn tâm của ngươi.”
Nếu ta là một con hồ ly, gà mái hay rùa đen chẳng hạn, có lẽ giờ phút này ta sẽ cho rằng hắn đang cùng ta tỏ lời âu yếm.
Nhưng ta là một con rồng!
Tâm của rồng, chính là long châu đó!
Ta kích động rồi, “Không phải chứ đại ca, long châu này của ta, gọi nó là viên trân châu cũng quá là xem trọng nó rồi, nhìn đẹp chứ không dùng được, ngươi muốn nó làm gì?”
Tiểu Bát còn kích động hơn cả ta, “Hi Quang nói không sai, viên long châu đó của nàng ngay cả dạ minh châu cũng không bằng, dạ minh châu ít ra còn phát sáng, ngươi đừng lấy long châu của Hi Quang, lấy của ta này, của ta có thể trấn thủy!”
Minh Vương nhướn mày, liên tục từ chối, “Không được, không đẹp, ta không cần. Của ngươi không đẹp, ta muốn của nàng ta.”
Phụt.
Tên thối tha này là biến thái à.
Vai ác của người ta khi làm chuyện xấu đều vì muốn hủy thiên diệt địa, còn ngươi thì là vì đẹp?
Đây rõ ràng là biến thái vàng ròng 24k.
Không được, ta phải tự cứu bản thân, “Có ai không, cứu mạng, có người cường đoạt long châu của rồng nữ nhà lành!”
Minh Vương mỉm cười, “Ngươi kêu đi, ngươi nghĩ xem ta phí hết tâm tư lừa hai người các ngươi đến nhân gian làm gì? Chính là để, ch/ết không đối chứng.”
Đúng vậy, hai chúng ta nhập cư trái phép, đến cả visa thị thực cũng không có. Ch/ết rồi thì ch/ết thôi, ba nghìn hạt bụi vạn vạn con người, đợi đến khi phụ vương tìm được ta ở đâu, có khi tro bụi của ta cũng không còn.
“Thanh Phong, ra tay đi.”
“Vâng.”
Mắt thấy lưỡi dao sắc bén trong tay Thanh Phong sắp đâm vào ngực ta, luồng ánh sáng vàng lại lần nữa bùng phát, chặt chẽ vây quanh ta.
Lần này cuối cùng ta cũng đã nhìn rõ, ánh sáng vàng này hóa ra là nguyên thần hộ thể của Tiểu Bát.
Linh lực quanh thân Tiểu Bát bạo phát, cũng đã dùng hết toàn lực. Mà lưỡi dao trong tay Thanh Phong, lại là trảm long đao. Thái gia gia của ta ch/ết dưới lưỡi dao đó.
Trảm long ra khỏi vỏ, không uống đủ long huyết sẽ không trở lại bao, là khắc tinh có một không hai của Long tộc ta.
Khốn Tiên đằng trói buộc phần lớn sức mạnh của Tiểu Bát, luồng ánh sáng vàng dù chống lại được Thanh Phong, nhưng không đỡ nổi trảm long.
“Hi Quang!!”
Long châu của ta vỡ nát.
Có thể nói là, ta tan nát cõi lòng.
Long châu bị trảm long chia thành hai nửa, không có một chút chống cự nào.
Ha, ta đã nói mà, nó chính là một viên trân châu, không có chút đặc thù nào hết. Cũng không biết Minh Vương coi trọng nó ở điểm nào.
Kỳ lạ là Minh Vương cũng không đoán được việc này, khuôn mặt nam nữ khó phân tràn đầy kinh ngạc, "Không, không thể nào, sao lại thành ra như này…”
Tiên thân đã không còn, Khốn Tiên đằng tự nhiên cũng không còn đất dụng võ, tự giác thả lỏng.
Thừa dịp này, ta liều chút sức cuối cùng, niệm quyết tháo Khốn Tiên đằng trói Tiểu Bát ra. Suy cho cùng cũng là huynh đệ ăn chung nồi cơm 300 năm, Tiểu Bát ngay lập tức hiểu ý, hóa thành nguyên thân cõng ta lên lưng bỏ chạy.
Chỉ là hắn bay cực kỳ bất ổn, lại còn vừa bay vừa khóc thút thít nức nở, giống như bị nghẽn mạng không bằng.
“Tiểu Bát.”
“Làm sao thế? Sao vậy?”
“Ta cảm thấy nếu ngươi bay ổn định một chút, có lẽ ta còn có thể cứu được.”
Tiểu Bát trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng không khóc nữa, “Hi Quang, bài thi tiên pháp từ trước đến nay, ta không cho ngươi chép là vì hy vọng ngươi có thể ôn tập hẳn hoi, trong thời khắc nguy hiểm đến tính mạng còn có thể sống sót.”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi đừng ch/ết có được không?”
“… Được.”
Ta lừa Tiểu Bát, nguyên thần của ta sắp tan hết rồi.”
Có lẽ Tiểu Bát cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta sắp lạnh đến mức đóng băng, hắn hoang mang rối loạn bay về phía bờ biển, lao mạnh xuống nước.
Vừa gặp nước ta liền không duy trì được tiên thân, biến trở về nguyên hình. Ta biết bản thân bị thương không nhẹ, nhưng không ngờ rằng miệng vết thương lại xấu đến mức này, không có chút mỹ cảm nào.
Một dao kia sâu đến tận xương, xuyên qua tim đến tận sau lưng. Nhìn vết thương m/áu th/ịt mơ hồ, ta còn chưa khóc, Tiểu Bát lại khóc cực kỳ bi thảm.
Nước mắt rơi thành hàng, linh lực lại giống như không biết tiếc rót về phía người ta. Nhưng, như trâu xuống biển, không hề có chút tác dụng.
“Tiểu Bát, đừng phí sức nữa, tiết kiệm linh lực đi, sang năm còn phải thi chứng chỉ thượng tiên đó.”
Tiểu Bát lại không nói một lời, giống như không nghe thấy, chỉ liều mạng muốn ngưng tụ nguyên thần của ta. Hắn quả thật là huynh đệ tốt, cũng là kỳ tài tiên giới, chỉ vỏn vẹn 300 năm liền sắp tu luyện đến thượng tiên.
Nhưng Tiểu Bát không cứu nổi ta, vì huỳnh quang trên sừng rồng đã bắt đầu ảm đạm dần.
Ta nắm chặt tay hắn, “Tiểu Bát, đừng phí sức nữa, kiếp sau, ăn vụng kẹo hồ lô nhớ để cho ta một xiên.”
“Hi Quang!” Tiểu Bát ôm lấy ta, tê tâm liệt phế, nhưng chuyện cũng đã đành.