Tô Ánh Hàm lại khóc.
Nước phía dưới của cô nhiều, tuyến lệ phía trêи cũng phát triển, vì vậy giờ phút này, nghe được giọng nói của Tần Tu, cô không thể khống chế bản thân đừng rơi nước mắt.
Tô Ánh Hàm thậm chí cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Là bởi vì Tần Tu gọi cô là Hàm Hàm sao?
Hay là vì sau khi cô cáu kỉnh hung dữ từ chối Tần Tu, anh vẫn chọn đến đây đón cô?
Tô Ánh Hàm không thể hiểu được, cô vội vàng bôi mỹ phẩm dưỡng da, thay quần áo, rồi ra ngoài.
Tần Tu đang đợi dưới lầu, lần này anh không dựa vào cửa xe mà đứng dưới tàng cây, nhưng đầu ngón tay vẫn kẹp một điếu thuốc lá như cũ, giống hệt lần trước, khói thuốc lượn lờ hòa vào ánh đèn đường le lói, càng khiến cho gương mặt của người đàn ông trở nên tuấn soái phi phàm[1].
Một bên tim Tô Ánh Hàm đập điên cuồng, bên còn lại lại âm thầm khóc.
[1] tuấn soái phi phàm: vô cùng tuấn tú, siêu cấp đẹp trai
Cô vốn định rụt rè một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Chẳng sợ trêи chân còn đang dẫm lên một đôi giày cao gót, Tô Ánh Hàm vẫn chạy về hướng của Tần Tu, sau đó nhào vào trong ngực anh.
Thân thể Tần Tu rõ ràng cứng đờ lại.
Ước chừng sửng sốt mất năm sáu giây, anh mới giơ tay lên, đặt lên đầu Tô Ánh Hàm.
“Chịu ủy khuất?” Tần Tu hỏi cô với giọng chậm chạp.
Tô Ánh Hàm lắc lắc đầu: “Không có.”
Tần Tu: “Vậy tại sao em lại khóc?”
“Chỉ là vừa cãi nhau với anh Tần Nhiên một trận, có chút không vui.” Nói xong, Tô Ánh Hàm đứng dậy từ trong vòng tay của Tần Tu, hít hít mũi nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút thất thố.”
Tần Tu cau mày, kêu tên cô: “Tô Ánh Hàm.”
Tô Ánh Hàm: “Hả?”
Không phải vừa nãy còn gọi cô là Hàm Hàm sao? Tại sao lúc này lại thành tên đầy đủ rồi?
Tần Tu hỏi cô: “Em vừa mới ở đâu?”
Tô Ánh Hàm: “Tôi ở nhà.”
Tần Tu: “Ngay trước đó.”
Tô Ánh Hàm mặt không đỏ tâm không nhảy, thậm chí cô còn nhìn vào mắt Tần Tu, nói với anh: “Ngay trước đó tôi cũng ở nhà.”
Đang đùa cô sao?
Trong lòng Tần Tu, hình tượng của cô ngây thơ đơn thuần tới cỡ nào? Một cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần sao lại có thể đi đến mấy chỗ như quán bar chứ?
Dù sao Tần Tu cũng không biết, cứ tiếp tục lừa anh vậy.
Cô cũng đã lừa Tần Tu thành thói quen rồi.
Nhưng ngay sau khi cô nói xong, Tần Tu lại đột nhiên túm chặt cổ tay của cô, thần sắc hỉ nộ khó phân biệt.
Tô Ánh Hàm không khỏi có chút khẩn trương: “Sao, sao vậy?”
“Lên xe.”
Sau khi nói xong, anh đẩy Tô Ánh Hàm vào trong xe, chính mình cũng đi lên, khởi động động cơ, phóng xe đi.
Tô Ánh Hàm ngốc ngốc.
Cho đến khi xe dừng lại, cô bị Tần Tu kéo vào tòa nhà, cả người có cảm giác như lọt vào trong sương mù.
“Chúng ta đang đi đâu?”
Tần Tu không trả lời mà kéo cô vào thang máy.
Mãi đến khi lên tầng cao nhất, bị Tần Tu kéo vào văn phòng, cô mới nhận ra Tần Tu đem cô đến công ty.
Tô Ánh Hàm nhìn một vòng quanh bốn phía, vẫn không hiểu được mục đích Tần Tu mang cô tới đây là gì.
Cô muốn hỏi anh, nhưng Tần Tu đã bắt đầu cởi tây trang và ngồi vào bàn làm việc.
Tô Ánh Hàm dường như hiểu ra đôi chút.
Có lẽ hôm nay Tần Tu một mình tăng ca quá tịch mịch, cho nên mới gọi cô tới bồi anh? Thế nhưng Tô Ánh Hàm lại từ chối, và rồi anh tự mình qua đón cô…
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tô Ánh Hàm bĩu môi, cô không hỏi Tần Tu thêm gì nữa, một mình ngồi trêи sô pha chơi điện thoại.
Tần Nhiên gửi tin nhắn kêu cô lập đội chơi game, cô tiếp nhận lời mời, chơi cùng hắn.
Sau khi kết thúc, Tần Nhiên gửi tin nhắn hỏi cô: 【 Khai thông rồi hả? 】
Tô Ánh Hàm nói với hắn: 【 Anh trai anh đem em tới văn phòng, có lẽ sau khi xong việc sẽ cùng em chơi văn phòng play.
】
Tần Nhiên gửi cho cô một đống ngón cái.
Tô Ánh Hàm cười cười, sau đó nhịn không được giương mắt nhìn Tần Tu.
Vừa nhìn liền không rời được mắt.
Người ta hay nói đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc làm việc, ngũ quan của Tần Tu vốn đã rất xuất chúng, dáng vẻ cũng hơn người, lúc này còn chuyên chú làm việc, quả thật mê người tới mức làm người khác khó thở.
Tin nhắn của Tần Nhiên bật ra: 【 Đang làm gì vậy Hàm Hàm, chuẩn bị vào trận nào.
】
Tô Ánh Hàm hít một hơi thật sâu, trả lời hắn: 【 Em không chơi nữa.
】
Tần Nhiên: 【 Văn phòng play sắp bắt đầu rồi? 】
Tô Ánh Hàm: 【 Không phải, là do anh trai của anh đẹp trai đến nỗi làm em chảy cả nước.
Em không nhịn được nữa, muốn đi câu dẫn anh ấy.
】
Tần Nhiên lại gửi cho cô một đống ngón cái.
Tô Ánh Hàm thoát khỏi trò chơi, bề ngoài giả vờ như đang chơi điện thoại, trêи thực tế là đang nhìn trộm Tần Tu.
Làm sao bây giờ?
Tần Tu vẫn còn đang bận, cô thế này hình như không tốt lắm?
Mấy lời câu dẫn gì gì đó cũng là nói ngoài miệng vậy thôi, bây giờ mà làm thật, cô có chút lúng túng.
Vẫn là không nên quấy rầy công việc của Tần Tu, nếu không sẽ bị anh ghét mất.
Một bên Tô Ánh Hàm nghịch di động, một bên nhìn Tần Tu, cuối cùng Tần Tu cũng buông chuột ra, ngừng làm việc, đầu ngửa ra sau tựa vào ghế ngồi, nhắm nghiền mắt lại.
Tô Ánh Hàm liền đứng dậy đi pha cà phê, đưa qua cho Tần Tu.
Nghe thấy thanh âm, Tần Tu mở mắt.
“Thấy anh có chút vất vả, nên tôi giúp anh pha… “
Tô Ánh Hàm đẩy đẩy ly cà phê về phía trước.
Trêи mặt Tần Tu vẫn còn mang theo vẻ mỏi mệt, anh đè huyệt Thái Dương, đầu tiên nhìn ly cà phê, sau đó lại giương mắt nhìn về phía Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy anh quá vất vả mà thôi, không có ý khác…”
Tần Tu đột nhiên mở miệng: “Cởi quần áo ra.”
Tô Ánh Hàm: “Cái, cái gì?”
Tần Tu nới lỏng cà vạt bằng một tay, tháo cúc áo sơmi, gõ tay lên mặt bàn, nói với Tô Ánh Hàm:
“Cởi quần áo, lại đây ngồi.”.