Song Kiếm

Đường Hoa bị Ốc Vít cưỡng chế bắt đi. Vì sao bảo là ‘cưỡng chế’? Là bởi vì khi Ốc Vít gửi bảng yêu cầu triệu hồi đến, Đường Hoa kiên quyết nhấn ‘Không’, có điều không ngờ câu hỏi của người ta lại là ‘Có từ chối bị triệu hồi hay không’.

“Ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi thiết kế ra một tấm bản đồ kho báu, yêu cầu là nhất định phải ở nơi mà người tìm báu vật có thể tìm ra được, thứ hai là cho dù người mới chỉ cấp ba mươi cũng có thể có có cách lấy được, thứ ba là không thể khiến người chơi lấy được dễ dàng quá.” Ốc Vít hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Có!” Đường Hoa giơ tay hỏi: “Thù lao bao nhiêu?”

“Nếu phù hợp với những điều kiện trên thì khi người tìm báu vật đến được phạm vi có báu vật, sẽ bắt đầu tính giờ. Mỗi tiêu hao một tiếng đồng hồ ngươi sẽ được hai trăm kim. Mặt khác, nếu người chơi đó bởi vì không thể tìm được báu vật mà bỏ cuộc, báu vật đó sẽ về tay ngươi.”

“Từ điều kiện này có thể thấy ngài khá là có thành ý.” Đường Hoa xoa xoa tay: “Không thành vấn đề, trước tiên cứ đưa một bản đồ cho một người chơi tên là Muội Muội đi.”

“Trong con người của ngươi có còn chút ưu điểm gì cơ bản nhất của loài người nữa hay không?” Ốc Vít hỏi lại một câu.

“Nói gì thế chứ, có thù không báo đâu phải là quân tử.” Đường Hoa nói: “Địa điểm thì đơn giản chút đi, dù sao cũng không tính tiền mà. Cứ ở ngay bãi cát của thị trấn XX đi. Có điều... Ta yêu cầu ở trong phạm vi hai cây số quanh đó phải có một vạn cục đá lớn chừng nắm tay. Còn phần ta giấu ở trong cục nào thì ngài phải đáp ứng với ta là không ăn gian nhìn lén mới được.”

“Không thành vấn đề!”

Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi: “Ngài đây không phải là đang thiết lập tình bạn với ta đó chứ?”

“Cho ta xin đi, ta là máy tính có trí năng, là không có cảm tình.” Ốc Vít bồi thêm một câu: “Nếu ta có dù chỉ một chút tình cảm thôi, ngươi đã sớm bị ta chơi cho chết rồi.”

* * * * * *

Bản đồ kho báu màu kim! Muội Muội cảm thấy vận khí mình hôm nay thực sự là... quá quá ngon đi! Xem, bản đồ nhà ai cũng đều là màu trắng cả, thế mà của mình lại là hàng siêu hơn: màu kim! Nhìn lại nội dung trên bản đồ, đơn giản ghê, chính là một cái bãi biển ở bên cạnh một thị trấn nọ sát biển Đông đấy mà. Muội Muội tức khắc viện cớ đi WC rời khỏi đội ngay, truyền tống, rồi bỏ ra nửa tiếng đồng hồ bay tới chỗ giấu báu vật.

Nhìn lướt qua tình hình trên mặt đất, Muội Muội trợn tròn mắt: cả vạn cục đá nằm rải đầy cả mặt đất. Gõ gõ thử một cục, hóa ra nó rỗng ruột, coi bộ là loại báu vật cần có kỹ năng sinh hoạt mới lấy được đây. Muội Muội lập tức quay lại chỗ thị trấn cạnh đó, dò hỏi mới biết rằng mấy loại công cụ như búa và bà con của nó đều đã bị người chơi mua hết cả rồi, chỉ có thể đến thành thị lớn mua sắm thôi. Muội Muội không hề có một câu oán hận nào, lập tức lên đường đến thành thị lớn ngay.

Đường Hoa nói: “Khi nàng ta vừa tới nơi tìm báu vật, ngài có tính thời gian chưa?”

“Rồi! Sẵn tiện nói luôn một tiếng, ta đã ngắt chức năng nhắn tin của ngươi rồi, cái chiêu nhờ bạn bè mua hết công cụ trong thị trấn không thể xài được nữa đâu.”

“Ngài thực là đê tiện!”


Một tiếng đồng hồ sau, Muội Muội quay lại nơi tìm báu vật. Người ta vẫn nói là ‘có tiền có thể xui ma khiến quỷ’, Muội Muội nhiệt tình vô bờ giơ một cây búa tạ lên nện vào một cục đá. Cục đá này vỡ tan, từ bên trong rớt ra một tờ giấy nhỏ. Muội Muội mừng rơn cầm lên, đọc: “Mười bước về phía Đông. Nện!”

Muội Muội nghe theo ngay, lập tức bước đi mười bước, rồi giơ búa nện vào một cục đá, lại là một tờ giấy: “Mười bước về phía Nam. Nện!”

Muội Muội lại đi mười bước nữa, lại nện một cục đá nữa, lại được một tờ giấy nữa: “Nhắm mắt lại, đi về phía trước hai mươi bước.”

Muội Muội nghe theo ngay. Một con ếch đầu mục đang ngồi dưới đáy giếng nhìn trời chợt bị một người rơi xuống giếng làm giật thót “Ộp” một tiếng, sau đó lập tức nắm chắc thanh trường mâu trong tay, đâm như điên như cuồng vào cái người đang bị choáng váng vài giây vì té này.

Đường Hoa duỗi tay ra: “Làm phiền ngài đưa bốn trăm kim cho hai tiếng đồng hồ trước đã.” Bị xử lý, sống lại rồi bay tới đây, trước sau sẽ phải tốn ít nhất hai tiếng đồng hồ. Ốc Vít im lìm đưa ngân phiếu qua.

* * * * * *

Hai tiếng đồng hồ sau, Muội Muội quay trở lại, lập tức tìm con ếch đầu mục nọ khai đao liền. Ếch ộp rất bất đắc dĩ bị ‘ấy’ chết. Muội Muội cẩn thận điều tra trong giếng này, nhưng không có kết quả, bèn vung búa lên nện nát hết toàn bộ đá ở trong giếng, được một tờ giấy: “Từ trong giếng đi về hướng Nam năm mươi bước.”

Muội Muội xem xong bèn lập tức quay về thành thị lớn mua xẻng, sau đó dùng hết tiềm năng của con người tiêu phí ba tiếng đồng hồ đào được năm mươi bước, phát hiện một cục đá. Nàng nện đá vỡ ra, run rẩy mở một tờ giấy ra đọc: “Chúc mừng ngài đã thuận lợi đi ra khỏi khu tìm báu vật, cám ơn. Ta... Đệt nam giới mười tám đời nhà ngươi Ốc Vít!”

Đường Hoa nhận ngân phiếu, nói với Ốc Vít: “Ngài bị mắng kìa!”

“Chuyện thường.” Ốc Vít hỏi: “Ngươi giấu báu vật ở đâu đấy?”

“Gấp gì chứ, còn hơn một vạn cục đá còn chưa nện kia kìa.” Đường Hoa khoan khoái nói: “Hôm nay ta không lột cho tới quần lót của Ốc Vít nhà ngài thì không xong đâu.”

“Người chơi này quá đần, đổi người.”

“Rồi, tiền gấp đôi. Đổi ai? Ngài tùy tiện chọn.”

“Sát Phá Lang!”

“Đừng mà, ta ngại khi dễ hắn nữa lắm.”


“Dù sao hắn cũng không biết là ngươi làm.”

“Vậy ta phải sửa lại chút đã.”

* * * * * *

Bởi vậy tấm bản đồ kho báu màu kim trong tay Muội Muội bị biến thành bụi tro, đồng thời Sát Phá Lang cũng có được một tấm bản đồ kho báu màu kim, lập tức lên đường đến bãi cát ở thị trấn XX.

Sát Phá Lang chưa hạ xuống đất ngay mà dừng ở giữa không trung, chậm rãi quan sát. Một lát sau, hắn hạ xuống, nhặt đại hai cục đá gõ vào nhau, hai cục này vỡ vụn ra. Ốc Vít khen: “Thế này tốt hơn là Muội Muội xài công cụ nhiều.”

“Gấp gì chứ!” Đường Hoa nói: “Muốn đập bể một vạn cục đá này, không mất một ngày là không được đâu.”

“Lẽ nào hắn thế nào cũng phải đập đến cục đá cuối cùng rồi mới phát hiện được báu vật hay sao?”

“Ừm... Sự thật là, ta không có nói rằng báu vật ở bên trong mấy cục đá đó.”

“Chôn ở dưới đất?”

“Không phải.”

Lần này Ốc Vít buồn bực lắm, hắn nhìn lướt khắp bãi cát này, thấy trừ một con sói ghẻ ra thì chẳng còn thứ sinh vật gì nữa cả, bèn hỏi: “Rốt cục là ở đâu?”

“Ở trong đá ấy.”

“Ngươi đã nói là...”

“Ta nói là ta không nói ta giấu ở trong đá, chứ ta không nói là không giấu ở trong đá.” Đường Hoa lắc đầu: “Vít ca, chỉ số thông minh của ngài hình như phải thấp hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta đấy.”

Ốc Vít không hề có chút cảm xúc nào, chỉ nói: “Vậy sớm hay muộn cũng phải bị hắn tìm ra mà thôi.”


“Sẽ không đâu!” Đường Hoa chỉ vào màn hình ở trước mặt: “Ngài tiếp tục xem đi, sắp đến chỗ bẫy rồi.”

Một cục đá bị nện vỡ ra, một cọng lông chim xuất hiện. Sát Phá Lang đang mừng rơn, định nhặt nó lên thì một bảng thông báo từ hệ thống xuất hiện: Lựa chọn một: lấy pháp bảo ‘Lông chim?’, bỏ đi quyền lợi tiếp tục tìm báu vật. Lựa chọn hai: bỏ qua pháp bảo ‘Lông chim?’ này, tìm báu vật tiếp.

Đường Hoa cười ha ha một tiếng, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ngài xem, ta đặt bảo vật ở ngay trước mặt hắn đấy, phúc hậu lắm phải không?”

Ốc Vít thở dài: “Ngươi thực là nham hiểm.”

Sát Phá Lang bối rối lắm lắm! Quay đầu nhìn lại, mình mới đập bể có không đến mười cục đá thôi, rồi nhìn lại bản đồ kho báu màu kim mà không khỏi ròng ròng nước mắt. Bỏ nó đi ư? Hay là tiếp tục? Cái lông chim này hẳn phải là pháp bảo hệ pháp thuật, giống như lông phượng hoàng, chim lửa, v.v... gì đó thôi. Bỏ nó đi sao? Nếu không bỏ nó đi, vậy bản đồ kho báu màu kim này tất nhiên sẽ biến mất, mà không có bản đồ thì cho dù mình có nện vỡ hết đá trên toàn thế giới này cũng không kiếm được báu vật đâu. Đây là quy tắc của trò chơi, chủ yếu để phòng ngừa những kẻ chuyên giết người để lấy báu vật như tên Gia Tử kia.

Sau khi cân nhắc chừng mười phút, Sát Phá Lang nghiến răng chọn bỏ cọng lông chim nọ. Hệ thống tuyên bố hắn có thể tiếp tục tìm báu vật, đồng thời cũng rất vô lương công bố thông tin về cọng lông chim ấy: Thần Bằng Chi Vũ, tăng mọi tốc độ thêm 5%. Tăng mọi tốc độ có nghĩa là cả tốc độ bay, tốc độ xuất chiêu, tốc độ sử dụng pháp thuật...

“Grào!” Sát Phá Lang tức giận gào lên một tiếng.

“Dung lượng phổi của tiểu Lang không tệ à.” Đường Hoa lấy ‘quả táo tình yêu’ do lão bà mình tặng cho ra, gặm một miếng rồi chìa tới, hỏi: “Không thì cắn một miếng đi, theo truyền thuyết nó có thể bổ sung vitamin ABCDEFG đó.”

Ốc Vít lắc đầu, xong nói: “Ngươi quả thật là người thích hợp nhất, và cũng là người duy nhất mà ta cần tìm.”

“Đừng! Ông đây không làm nghề gì cả.”

“Phải không?” Ốc Vít cười cười, nói: “Nhưng ta tin rằng ngươi nhất định sẽ làm, có điều không phải là bây giờ.”

“Vậy ta mỏi mắt trông chờ đấy.”

* * * * * *

Đường Hoa lấy mấy ngàn kim xong hớn hở cáo biệt Ốc Vít, tiền thật là dễ kiếm quá đi. Lại nói, cũng phải cảm ơn Sát Phá Lang thật nhiều mới được, thằng nhãi này nghị lực thật kiên cường, thế mà nện bể hết toàn bộ một vạn cục đá kia luôn đấy! Lúc mà cục đá cuối cùng bị nện vỡ, Đường Hoa trông thấy tên này từ thân thể, tâm hồn cho đến cả linh hồn đều triệt để tan vỡ hết luôn. Còn món báu vật Thần Bằng Chi Vũ kia thì hiện đang nằm ở trên ô trang bị pháp bảo của Đường Hoa. Nói đến chuyện này, Đường Hoa vẫn có phần bội phục khí độ của Ốc Vít lắm.

“Huynh bỏ qua một công việc chưa biết nội dung việc làm sao?”

“Gấp cái gì chứ lão bà.” Đường Hoa nói: “Hắn nói huynh là người duy nhất được chọn thì cứ kệ hắn trước đi, chờ đến khi hắn nâng điều kiện lên đến mức nếu huynh không làm thì trên sẽ có lỗi với trời đất, dưới sẽ có lỗi với bản thân mình, huynh mới làm.”

Sương Vũ ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Muội đã suy nghĩ cả mấy tháng nay rồi, nhưng đúng thật là không thể nghĩ ra nổi trên đời này có cái nghề gì thích hợp với huynh cả.”

“Nói thật, huynh cũng nghĩ không ra.” Đường Hoa nói: “Đúng rồi, hồi nãy huynh ở chỗ Ốc Vít đã bất cẩn trông thấy ở gần binh trạm biển Đông có đánh nhau đấy, hình như là Song Sư do Phá Toái cầm đầu và Nhất Kiếm do Huy Hoàng cầm đầu.”


“A? Sao muội không biết nhỉ?”

“Cho huynh xin, cái thôn này là ở cạnh biển Đông, vẫn còn thuộc về Trung Nguyên, còn vụ đánh nhau ấy là ở trong biển Đông, tin tức không đủ nhanh mà. Có điều như thế cũng có thể thấy hai bên đều không có kêu gọi viện binh với quy mô lớn.”

“Huynh cùng muội đi xem thử đi.”

* * * * * *

Ở cách binh trạm biển Đông chừng trăm dặm về phía Nam quả nhiên có tiếng kêu giết rung trời, nhìn thì thấy là chừng mấy trăm tên người chơi đang lăn xả đánh nhau. Không hề có việc phân phối vị trí nào, cũng không có ai điều hành, đều là liều mạng nhào vào nhau hết. Cách đánh này hiển nhiên là chỉ xuất hiện khi hai bên đã tức đến mức điên lên thôi. Nhân viên mới tới của hai bang hội thường là trước tiên vây xem, sau đó dò hỏi nguyên nhân, sau khi dò hỏi nguyên nhân rồi thì tức khắc gia nhập vào chiến trận.

“Đầu tiên Quàng Khăn Đỏ bị giết ở binh trạm của Song Sư, thành viên trong một tiểu đội ở cạnh Quàng Khăn Đỏ lập tức báo thù ngay cho nàng, trùng hợp lại đụng phải lão bà của Phá Toái là Nhược Hân, bèn thuận tay giết chết.” Người chơi đang nói hiển nhiên là đã trả lời câu hỏi giống như vậy vô số lần rồi: “Vốn không có chuyện gì, nhưng mấy tiếng đồng hồ sau, Quàng Khăn Đỏ sống lại, bay đến binh trạm của Song Sư tìm kẻ thù nói lý, nào ngờ lại bị lũ bạn của kẻ thù đánh hội đồng giết chết. Quàng Khăn Đỏ lần thứ ba đến binh trạm, trực tiếp giết chóc ngay, rồi giết lầm Nhược Hân. Phá Toái trùng hợp ở bên cạnh, trong khi tức giận đã giết chết Quàng Khăn Đỏ. Huy Hoàng cũng ở bên cạnh Quàng Khăn Đỏ, nhưng không hạ thủ với Phá Toái mà giết sạch hết mọi thành viên nữ ở trong binh trạm để trừng phạt Phá Toái. Phá Toái tức tối, bèn lập tức bảo mọi người chơi nam đi biển Đông lùng giết hết mọi người chơi nữ trong bang Nhất Kiếm. Mấy người chơi đang đánh nhau ở đây, mười người có chín là có lão bà bị giết đấy. Xa hơn đây còn có một đám đánh nhau nữa, nghe nói người trong bang Song Sư đều đã chạy đến Thái Nguyên hết rồi, cứ thấy người chơi nữ là chém tất.”

“Hai tên bạn này thật là thú vị đấy.” Đường Hoa khen: “Tuyệt không chơi trò huynh đệ tương tàn. Bởi vậy việc này cũng không liên can gì đến ta.”

Trong chiến trường, Phá Toái hô: “Huy Hoàng, ngươi giết ta đi, ta mà đánh trả hoặc tránh đi, ta là con chó.”

Huy Hoàng hừ một tiếng: “Ta không giết bằng hữu. Lại càng không giết lão bà của bằng hữu.”

Phá Toái cả giận: “Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào? Lão bà ta bị giết, lẽ nào không báo thù chứ? Hơn nữa còn là bị giết hai lần nữa, lần đầu tiên có thể nói là hiểu lầm, lần thứ hai cũng nói là hiểu lầm thì ngươi cảm thấy lão bà ta có thể tin nổi không?”

Đường Hoa hỏi người biết chuyện hồi nãy: “Quàng Khăn Đỏ đi binh trạm bổ cấp sao lại bị giết vậy?”

Người biết chuyện hạ thấp thanh âm, nói: “Nghe nói là do một người tên là Muội Muội đụng trúng nàng, nàng lườm Muội Muội kia một cái, không ngờ nha đầu ấy có cơn tức ở đâu sẵn, bèn xuất kiếm đánh ngay. Quàng Khăn Đỏ còn chưa kịp nói gì thì Song Sư đã ỷ nhiều người, giết mất nàng.”

Sương Vũ xoay mặt lại nhìn Đường Hoa, Đường Hoa ngẩng đầu lên trời huýt gió: đậu xanh nhé, về sau cho dù là chuyện xảy ra từ đời ông cố ông tổ cũng không kể với lão bà nữa. Cái vụ này xoay đi xoay lại sao lại xoay trúng người của mình thế này?

“Mối họa của xã hội, sự bại hoại của thế giới.” Sương Vũ vừa đau lòng lại vừa đau đầu quở trách Đường Hoa: “Chỉ cần huynh không làm gì cả thì cũng có thể được coi là một anh hùng dân tộc rồi đấy.”

Đường Hoa khiêm tốn nói: “Huynh tự nhận là vẫn còn thua Trịnh Thành Công một chút, cùng lắm chỉ xem như là một mẫu mực của dân tộc thôi, chứ chưa làm anh hùng được.”

*** Trịnh Thành Công (Trung văn giản thể: 郑成功; Trung văn phồn thể: 鄭成功; bính âm: Zhèng Chénggōng) (2 tháng 8, 1624 - 23 tháng 6, 1662), nguyên huý là Sâm, tự là Minh Nghiễm hay Đại Mộc, hay còn được biết đến với tên gọi khác là Trịnh Sâm, Trịnh Quốc Tính, Trịnh Diên Bình, và được dân gian tôn sùng gọi ông là Quốc Tính Gia,[8] là nhà lãnh đạo quân sự, chính trị của triều Nam Minh, sinh tại Hirado, Nhật Bản, cha là Trịnh Chi Long một hải tặc/thương nhân và mẹ là người Nhật.

Trịnh Thành Công là danh tướng kiệt xuất thời kỳ cuối nhà Minh đầu nhà Thanh. Ông là anh hùng dân tộc Trung Quốc, đã dùng 16 năm cuối đời mình để kháng chiến nhà Thanh, không thành công trong các chiến dịch quân sự tại miền Đông Nam Trung Quốc trong nỗ lực phản Thanh phục Minh, ông đưa tướng sĩ và gia quyến vượt biển di cư sang Đài Loan, sau đó ông tổ chức và chỉ huy một hạm đội tiến hành chiến dịch quân sự đánh bại công ty Đông Ấn Hà Lan trên đảo Đài Loan từ năm 1661 đến 1662, tiếp tục tiến hành xây dựng lực lượng vững mạnh trên đảo nhằm hỗ trợ cho các hoạt động chống nhà Thanh ở đại lục, sau khi ông mất, con là Trịnh Kinh tiếp tục tăng cường cai trị, biến đảo Đài Loan thành một nước độc lập là vương quốc Đông Ninh cho tới khi bị tướng Thi Lang của nhà Thanh vượt biển mang quân sang tiêu diệt năm 1683.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận