Không có Sở Hoành Dương, nàng chẳng biết có thể đi đâu nữa.
Đột nhiên, nàng nhớ ra rằng bản thân còn nợ Bạch Hiền Nguyên năm mươi lượng bạc, liền lập tức đến tìm hắn ngay.
Nàng đến trước cửa công đường, toan gọi hắn ra ngoài thì bị lính canh cửa cản lại.
Ta muốn gặp Bạch đại nhân.
Lính canh nhíu mày nhìn Mặc Ngân Tầm, đầu ngẫm nghĩ chắc kẻ này có vấn đề rồi.
Cho dù không phải người ở đây thì chỉ cần tồn tại trên Đại Ưng này cũng phải biết đánh trống mới có thể gặp quan phụ mẫu.
Muốn gặp Bạch đại nhân, phải đánh trống ở đằng kia.
Mặc Ngân Tầm nghe xong chỉ thản nhiên ồ một cái, hóa ra còn có cách tìm gặp độc lạ như thế.
Nàng nhanh chóng đánh thật mạnh vào trống lớn, cổng nha môn khi ấy mới mở ra.
Hàng loạt binh lính đứng ở đó, Bạch Hiền Nguyên ngồi uy phong trên chiếc ghế cao nhất mà nhìn xuống.
Hắn phán:
Truyền Mặc Ngân Tầm.
Thế rồi nàng ngơ ngác bước vào, phía sau nàng là hàng loạt bách tính chạy theo xem.
Sau khi nhìn trước nhìn sau, thoáng chốc nàng đã đứng ngay giữa công đường.
To gan, gặp đại nhân còn không mau hành lễ?
Mặc Ngân Tầm lại lần nữa nghiêng đầu khó hiểu, rốt cuộc hành lễ là làm thế nào?
Mau quỳ xuống.
Một tên lính đứng bên cạnh thấy mặt nàng nghệt ra như người đánh mất sổ gạo, bèn thì thầm nhắc nhở.
Nghe thế, nàng liền quỳ phịch một cái xuống đất, nhanh giống như chậm chút nữa thôi là sẽ không còn mạng sống.
Lúc quỳ xuống, nàng mới cảm thấy như làm sai chuyện gì rồi, đầu gối truyền lên một tia nhức nhối.
Bạch Hiền Nguyên thấy thế, mi tâm khẽ cong lên, giống như kẻ đang cười.
Tuy vậy, trên công đường, khí thế của hắn vẫn luôn luôn sát phạt:
Ngươi muốn kêu oan?
Mặc Ngân Tầm thấy hắn có vẻ hiểu lầm, liền nhanh chóng muốn đứng lên giải thích.
Nhưng mới đưa một chân lên lại bị hắn ho khan vài tiếng nhắc nhở, bèn phải trình bày trong trạng thái quỳ.
À, chuyện là thế này...!năm mươi lượng bạc đó của ngươi ta không trả được, nên muốn đến làm công trả nợ.
Hắn nghe xong, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, mặt ai nấy cũng ngơ ngác chẳng kém bản thân nàng ban nãy.
Hắn chẳng hiểu tại sao nàng không đến phủ nhà hắn hỏi han, lại đến công đường làm gì, liền tò mò hỏi thăm.
Tại sao ngươi lại đến công đường đánh trống?
Nghe hắn thành tâm muốn biết, nàng cũng thành thật trả lời: Hắn bảo đánh trống mới được gặp ngươi!.
Nàng đưa tay chỉ thẳng mặt người lính gác cổng đang bị dân đen xô đẩy thảm thiết, áo quần chỉ cần đụng một cái liền sẽ rách ngay.
Bạch Hiền Nguyên cũng đưa tay về chỗ hắn mà ra lệnh: Ngươi, mau vào đây.
Người gác cổng kia bước vào, quỳ xuống rồi cúi đầu: Hắc Tự bái kiến đại nhân.
Mặc Ngân Tầm nhìn sang người bên cạnh, khẽ cảm khái: Hóa ra hành lễ là như thế.
Nàng cố bắt chước để động thái giống hắn, nhưng chẳng những làm không xong, còn trở thành trò cười cho hai hàng lính bên cạnh.
Tại sao ngươi lại nói với nàng ta điều đó? Ngươi có biết tội xúi giục quấy rối quan lại là thế nào không?
Hắc Tử nghe vậy cũng nhìn lên hoang mang, nhưng chỉ trong thời gian nửa khắc.
Hắn cúi đầu phủ nhận:
Thuộc hạ thật sự không có, mong đại nhân minh xét.
Hắn vì minh oan cho bản thân, đành phải kể ra toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối.
Tất cả mọi người có mặt trên công đường, sau khi nghe xong liền chỉ biết cúi đầu bất lực.
Chẳng ai có thể ngờ rằng lại có kẻ ngốc từ trên trời rơi xuống Ung Châu.
Riêng Bạch Hiền Nguyên vô cùng tức giận, từ lúc thăng quan đến hiện tại, chưa một ai lại gặp hắn theo cách độc lạ như thế.
Tuy vậy, người xưa có câu không biết không có tội, vì thế hắn không thể tùy tiện xét xử nàng.
Sau buổi kêu oan ngày hôm ấy, Mặc Ngân Tầm trở thành trò cười khắp Ung Châu.
Câu chuyện về tiểu nha hoàn đánh trống kêu oan trong phủ quan phụ mẫu đã được người ta thuận miệng bàn tán như cổ tích đời thường.
Lại nói đến công việc làm công trả nợ của nàng, phải nói là khó hơn lên trời.
Mặc Ngân Tầm sinh ra đã ở không trong bóng tối, ngoài võ thuật với một chút y học ra, nàng hoàn toàn không biết có thể làm việc gì.
Chính vì vậy, nàng chỉ có thể làm những công việc yêu cầu thể lực mà tất cả nha hoàn đều luôn tránh né.
Nào là xách nước để giặt đồ, khiêng gạo ra xe để đem cứu tế, gánh nguyên liệu để làm thức ăn cho toàn phủ.
Đồng thời, việc đáng sợ bậc nhất là chà bô cũng đến tay nàng.
Những tưởng cuộc sống bình yên cứ như vậy tiếp diễn, thế nhưng Bạch Hiền Nguyên đã nói, qua tháng sau nàng có thể đi, vì năm mươi lượng bạc vốn không phải số tiền lớn gì.
Tối hôm ấy, trong phủ có tổ chức sinh thần cho Bạch Hiền Nguyên, tiệc tùng trang trọng, kẻ ra người vào tấp nập.
Đúng là chủ tử ăn sang, hạ nhân cũng được nhờ.
Trong phủ, đầu bếp chế biến xong liền nếm đến no nê, nô tì bưng thức ăn lên cũng thuận tay kiểm tra đôi miếng.
Duy chỉ có Mặc Ngân Tầm bị khi dễ, phải ngồi một mình ở phía ngoài chà bô! Đúng là ức hiếp người quá đáng!.