Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên


Sức ảnh hưởng của tuyết liên hoa quá lớn, nó khiến cho Bạch Thiên ngày hôm sau dù thân thể đã điều khiển trở lại được nhưng vẫn rất khó chịu.

Hôm qua về trễ nhưng vì khó chịu, nên rất sớm cậu đã dậy và đi tới trường.

Sân trường sáng sớm rất vắng người.

Cậu cũng rất ít khi đến trường vào giờ này, lúc đi ngang khoa thú y liền khựng lại một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền đi lại gần người đang đứng tưới chậu hoa lan đang đong đưa trước gió.

Nghĩ gì nói đó.

“Anh sớm như vậy đã tới sao?”
Đăng Khoa có xoay nhìn một chút.

Nhếch nhẹ môi cười rồi lại ngước nhìn chậu hoa.

Điềm tĩnh đáp lời.

“Không phải cậu cũng tới sớm sao? Tôi vì thực tập nên không có nhiều thời gian đến đây, nên mỗi sáng đều tranh thủ ghé một chút.”
Bạch Thiên đi vòng qua, bước lại một cái lồng đang nhốt một con mèo màu nhỏ, thích thú nghía một chút, tiếp tục nói.

“Tôi được biết anh và người tên Phong Vũ có chút quan hệ.

Không biết sao hai người lại biết nhau nhỉ?”
Bạch Thiên từ tài liệu nhận được mới phát hiện ra hai người bọn họ vốn là có quen biết.

Nhưng tất cả thông tin đều rất mờ nhạt.

Không hề nói rõ hai người họ là quan hệ gì.

Những tưởng là sẽ khó lòng nhận được phản hồi.

Nhưng không ngờ Bạch Thiên lại nghe anh ta thành thật đáp lại.
“Anh ấy làm việc tại phòng khám của mẹ tôi, nếu như cậu đã nghe nói thì chắc cũng phải biết rõ.

Tại sao còn hỏi tôi làm gì.”
Bạch Thiên lúc này mới nhớ sực ra.

Đăng Khoa cũng đang học chính công việc của Phong Vũ hiện tại.


Cả anh ta và Phú Kỳ đều có liên quan tới Phong Vũ.

Người điều khiển thần trí của tên điên lái xe kia chính là anh ta.

Vậy rốt cuộc người đứng sau Phong Vũ là ai.

Chẳng lẽ đã đi đến đây cuối cùng lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Bạch Thiên chau mày đứng dậy, xoay lại nhìn Đăng Khoa.
“Vậy? Chắc cậu cũng biết người tên Phú Kỳ chứ?”
Lúc nãy nghe tới tên Phong Vũ thì Đăng Khoa còn rất bình thản.

Nhưng sau khi nghe tới cái tên này, mặt anh ta liền biến sắc.

Tay cũng ngưng động tác, nhìn về phía Bạch Thiên.
“Cậu đang điều tra tôi sao?”
Bạch Thiên cười cười, khoanh tay lại.

Đi về phía Đăng Khoa.

“Nói điều tra thì có chút nghiêm trọng, anh đừng đa nghi như vậy.”
Đăng Khoa không trả lời, định xoay người đi thì bị Bạch Thiên đi nhanh tới giữ lại.

Phút chốc lạnh toát cả cổ tay.

Một luồng điện xông thẳng lên đại não làm cho anh sởn hết cả gai ốc.

Bạch Thiên chưa đầy ba mươi giây dã bỏ tay ra.

Mặt tối sầm lại, không nói hai lời quay đi.

Bỏ mặt Đăng Khoa vẫn chưa biết được cậu ta vừa muốn làm gì.
Hoàng Minh vì giấc mơ quá đỗi chân thực kia ám ảnh tâm trí.

Cho tới khi ngồi trên xe đi đến trường vẫn chưa hoàn hồn lại.

Như một đứa trẻ mà cắn cắn mãi móng tay cái.

Nhìn chằm chằm ra phía ngoài.

Anh không thể tự mình lừa dối bản thân, rằng trong giấc mơ đó anh không hề có chút bài trừ Bạch Thiên.

Hơn nữa còn cuồng nhiệt đáp trả, chưa kể là nó lại không hề giống như đang mơ, cảm giác được giọng nói của Bạch Thiên cứ rỉ rít bên tai.

Anh lấy tay chạm nhẹ lên môi, cảm nhận nó còn âm ỉ đau.

Từ lúc Bạch Thiên xuất hiện cuộc sống anh nói đảo lộn liền đảo lộn.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, sự hiện hiện của cậu ấy lúc này đối với anh.

Không còn bình thường nữa.

Lạc lối giữa nhiều loại suy nghĩ, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng.
“Chú chở con quay lại đi, hôm nay không tới trường.

Con tới đón Khiết Du.”
Rất nhanh sau đó Hoàng Minh và Khiết Du đã có mặt ở trung tâm thương mại.

Đầu tiên hai người họ ăn sáng trước ở một nhà ăn ở tầng ba.

Hoàng Minh thì vẫn độc nhất một nét mặt suy tư.

Khiết Du nhịn không được nên hỏi.
“Cậu không phải nói sáng còn đến trường sao? Sao bất ngờ đón tôi sớm vậy”
Hoàng Minh cố gắng mỉm cười.

“Sực nhớ ra không còn việc ở trường, nên đón cậu đi sớm.


Tôi cũng đang muốn thả lỏng đầu óc một chút.

Dạo này có chút căng thẳng.”
Khiết Du vừa nhận đồ ăn từ nhân viên, vừa cười tươi.

“Vậy một chút ăn xong, chọn đồ cho mẹ xong.

Nếu còn thời gian thì cùng đi xem phim được không?”
Hoàng Minh không có ý từ chối, vừa hay cũng đang muốn cho đầu óc tập trung sang chuyện khác.

Anh không suy nghĩ thêm mà lập tức trả lời.

“Cứ theo ý cậu vậy.”
Bữa ăn rất nhanh trôi qua mà cuộc nói chuyện lại chỉ quẩn quanh vài chuyện vẩn vơ.

Nhưng có một chuyện là không một ai nhắc lại chuyện ngày hôm qua.

Nhưng rõ ràng, Hoàng Minh trong lòng có vài chuyện đã dần rõ.

Rất nhanh sau đó hai người họ đã chọn được quà cho mẹ Khiết Du, một chiếc váy đón khách trang nhã.

Sau đó đi dạo một vòng các quầy trang sức để đợi tới giờ chiếu phim
Trong rạp chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạng.

Một mô típ phim rất quen thuộc, là nam chính và nữ chính là khắc tinh.

Rồi cùng nhau đi qua đủ các biến cố rồi cuối cùng mới nhận ra tình cảm dành cho nhau.

Đoạn phim chiếu những giây phút cuối.

Hoàng Minh thu nắm tay mình nắm đấm.

Môi mím chặt muốn bật máu.

Hoàng Minh bây giờ, cái gì cũng hiểu.

Anh xoay nhìn Khiết Du rồi mở lời.

“Du à…”
Khiết Du ngơ ngác nhìn.

Nghiêng nhẹ đầu nhìn Hoàng Minh biểu cảm đã thay đổi rất nhiều so với sáng nay.

“Cảm ơn cậu rất nhiều…”
Càng nghe Khiết Du càng không hiểu.

“Cảm ơn vì điều gì chứ?”
Hoàng Minh không trả lời câu hỏi này mà đi thẳng vào vấn đề.


“Hôm nay tới đây nhé.

Tài xế của tôi sẽ đưa cậu về.

Tôi bây giờ phải tới trường một chuyến.”
Khiết Du ngơ ngác không hiểu gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo.

Từ đầu tới cuối đều là một mình Hoàng Minh nói và làm.

Ngồi trên xe mà Hoàng Minh để tâm tình của mình ở trên mây dưới gió.

Ngày hôm nay anh sẽ cho bản thân mình câu trả lời đã dằn vặt anh suốt khoảng thời gian vừa qua.

Rất nhanh đã tới trường.

Giờ này còn là giờ học nên sân trường tương đối vắng.

Anh không lưỡng lự mà đi thẳng về phía phòng thí nghiệm của khoa.
Không có! Anh xoay người đi trở ra, đảo mắt xung quanh vẫn không gặp.

Bước nhanh xuống dưới vừa đi vừa mở điện thoại ra.

Định bấm gọi thì từ phía sau nghe tiếng nói tới.
“Tìm tôi sao?” Bạch Thiên đang như mọi ngày với bộ đồng phục thể dục cùng nón đen và cái túi nhỏ.
Hoàng Minh không nói hai lời, nắm chặt cổ tay của Bạch Thiên kéo đi về phía nhà vệ sinh.

Đẩy mạnh Bạch Thiên đang không hiểu gì vào một góc.

Kiểm tra tất cả các phòng vệ sinh không có người anh mới khóa chốt cửa lại.
Không mất thời gian, anh lập tức đi nhanh lại đứng trước khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu gì của Bạch Thiên.

“Cậu nói người cậu muốn gần gũi tôi đúng không?”
Bạch Thiên nghe xong liền nhếch nhẹ môi, đồng tử cũng từ từ dãn ra.

“Đúng vậy…bây giờ anh hỏi điều này để làm gì?
Hoàng Minh không vòng vo.

“Hôn tôi đi, ngay bây giờ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận