Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Editor: Linh Ngọc

Sau khi Tần Trạch trở về, Tô Nhiên khôi phục lại sinh hoạt, học tập, ăn, ngủ, ba cái đều nằm trên đường thẳng.

Chỉ là những lúc rảnh rỗi trong học tập, cô phát hiện những người bên cạnh mình tất cả đều từ từ thay đổi.

Gần đây Trầm Khâm Cơ thường có hai vẻ mặt khi nghe điện thoại, có lúc, vẻ mặt cô cong lên, tràn đầy quyến rũ, có lúc, ánh mắt lại lạnh lẽo, tràn đầy tức giận, hận không thể đập nát điện thoại.

Tình cảm của Giai Tuệ và bạn bè cấp 2 rất tốt, có rất nhiều bạn bè điện thoại cho cô, mỗi khi nói chuyện sẽ nói đến một tiếng đồng hồ.

Phán Phán mang theo vẻ mặt, giống với Tô Nhiên, thời gian dài đều là ngồi trước bàn đọc sách, đôi khi có Giai Tuệ, cô và Tô Nhiên, cùng nhau tản bộ, tâm sự một chút.

Nhưng Phán Phán chơi thân với Tô Nhiên hơn một chút, bời vì cô nghĩ Giai Tuệ quá dài dòng, không thích hợp với tính cách của cô, còn Tô Nhiên thì giống như người chị cả vậy, rất chăm sóc cô, cũng chịu được tính tình của cô.

Dường như Chư Mục Gia cùng thông đồng với một học sinh thể dục lớp 3, nghe nói học sinh thể dục kia lớn lên trắng trẻo nõn nà, là vận động cấp 2 quốc gia, hình như là môn thể dục dụng cụ.

Cho nên phòng 402 của bọn họ, mỗi ngày đều bận rộn công việc của mình, thời gian trao đổi với nhau cũng là vào buổi tối, mấy phút ngắn ngủi trước khi đi ngủ.

Tuy rằng cũng quen biết nhau, nhưng lại không quá thân.

Đối với hiện tượng này, Tô Nhiên cũng không có gì là không thích, phòng ngủ chỉ cần chung sống hòa bình, không làm khó hay gây mâu thuẫn, có đôi khi, quan hệ lạnh nhạt một ít, trái lại có thể dài lâu.

Rất nhanh, cô đã thông qua đợt kiểm tra tháng 10, và kì thi giữa kì tháng 11.

Khoảng khi khi đi ra khỏi trường thi, gân cốt ai nấy đều dãn ra.

“A ~ cuối cùng kết thúc.” Tô Nhẹ nhẹ nhõm trong lòng.

Tuy rằng cô đã có kinh nghiệm với các trường thi, nhưng với cuộc thi, cô không thích lắm.

Trầm Khâm Cơ đứng trước cửa phòng học chờ cô.

Tô Nhiên gật đầu mỉm cười với cô ấy.

“Cuối cùng cũng tự do, Tô Nhiên, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm!” Trầm Khâm Cơ cười nói.

Tô Nhiên muốn từ chối, nhưng cô ấy không chịu buông tha.

Trầm Khâm Cơ rất hào phúng với cô, có lẽ nên nói, cô ấy rất hào phúng với bạn bè, mời bạn bè ăn cơm, mời bạn bè đi quán bar, mời bạn bè đến nhà mình ở, thậm chí mời bạn bè làm tóc, cô đều trả tiền, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.

Ngay lúc đầu Tô Nhiên đã từ chối rằng mình có việc, nhưng cớ kiếm cơ hoài, vẫn sẽ khiến người khác không vui.

Cho nên cô cũng đi ăn một hai lần.

Lần đầu ăn, là lúc đầu tháng 10, cô ấy đi gặp bạn trai của mình.

Ừ ~ là một người đàn ông tóc húi cua, bận một bộ quần áo màu đen, khoảng 15, 16 tuổi, nhưng lại hút thuốc, rất yên lặng, rất khách sáo với Tô Nhiên, còn lấy một đĩa rau cho cô và Trầm Khâm Cơ.

Tô Nhiên không thích cậu ta, bởi vì trên người cậu ta tràn đầy hơi thở của giang hồ, một mùi vị của côn đồ.

Cô còn vụng trộm nói bóng nói gió với Trầm Khâm Cơ: “Tìm bạn trai là tìm người có thể tin cậy, như thế còn có thể bảo vệ mình, đừng để bản thân bị thua thiệt.”

Tô Nhiên nhìn cậu con trai kia là biết cậu ta không phải người đứng đắn, cô sợ cậu ta muốn thân thể của Trầm Khâm Cơ, sau khi ăn sạch, thì vứt đi như cỏ rác.

Trầm Khâm Cơ lộ ra ánh mắt sắc lạnh: “Hừ, đối với người như thế, chỉ là tớ nhàm chán muốn vui đùa một lúc thôi, muốn chiếm tiện nghi của tớ à, còn non lắm, chẳng những thế tớ còn treo ngược anh ta, có thể xòe tay đòi tiền anh ta, ha ha.”

Sau đó, Tô Nhiên vẫn giữ yên lặng.

Nếu như cô có khả năng, cô cũng không muốn nói nhiều.

Lần ăn tiếp theo, là Tô Nhiên cùng với cô ấy, hai người.

Chọn chút thức ăn, lại nghe thấy Trầm Khâm Cơ bực tức với bạn trai của mình, và khích lệ một người con trai khác.

Tô Nhiên chỉ lặng lẽ ăn, cuối cùng vẫn tự chuốc lấy phiền phức nói một câu: “Khâm Cơ, tớ nghĩ, nếu cậu còn tình cảm, còn cùng một chỗ với người con trai kia, thì trước tiên đừng đi trêu chọc người khác chứ.”

Trầm Khâm Cơ tức giận lên, vốn là vẻ mặt rất tự nhiên, lập tức lại biến thành núi băng ngàn năm.

Cô lạnh lùng đứng lên, nói: “Cậu cho cậu là ai, mà dạy tớ nên làm gì?”

Sau đó cầm lấy ví tiền, trả tiền xong thì trực tiếp rời khỏi.

Tô Nhiên cầm chiếc đũa, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhất thời xấu hổ và giận dữ, không chịu nổi che mặt chạy đi.

Hai người chiến tranh lạnh chừng mấy ngày, những người trong phòng ngủ đều không chịu được khuôn mặt lạnh lùng của Trầm Khâm Cơ, khi hiểu được chuyện, tất cả nhất trí quyết định kêu Tô Nhiên xin lỗi.

Tô Nhiên xoa trái tim nhỏ, lấy hết can đảm.

Đưa cành ô-liu cho Trầm Khâm Cơ.

Sau đó Trần Khâm Cơ nở nụ cười, ngọt ngào nói: “Tô Nhiên, lúc rảnh rỗi cùng đi mua quần áo nhé, tớ không còn quần áo mặc rồi.”

Vì vậy tất cả sóng gió đã lặng xuống, phòng ngủ lại lần nữa trở nên hòa bình.

Tô Nhiên biết, cùng ở chung với cô ấy, thì phải học nói lời nịnh nọt, nói dễ nghe, nếu như nói một câu thẳng thắn, mình phải chờ chịu tội thôi.

Lần này cô ấy lại muốn mời Tô Nhiên đi ăn, Tô Nhiên hơi sợ.

Nhưng mà nói như thế nào, Trầm Khâm Cơ cũng đã mời cô ăn hai bữa cơm, như vậy bữa ăn này cô mời vậy.

“Tớ mời cậu đi ăn, coi như là trả lễ cho mấy lần trước cậu mời tớ.” Tô Nhiên cười nói.

Trần Khâm Cơ cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý.

Lúc hai người ăn cơm, Tô Nhiên rất ít nói, bởi vì cô đã sớm phát hiện, lúc cô nói chuyện của bản thân, Trầm Khâm Cơ biểu hiện rất hứng thú, mà lúc Trầm Khâm Cơ nói chuyện của bản thân, cũng rất hào hứng, cho nên cô nghĩ mình yên lặng làm người nghe thì tốt hơn.

“Tô Nhiên, tớ thật sự rất yêu anh ấy, anh ấy ưu tú, trên thế gian tựa như không có chuyện gì mà anh ấy không làm được, chủ nhật tuần trước, anh ấy dẫn tớ đi sân trượt băng, thật là dịu dàng, thật là đẹp trai, tớ đang suy nghĩ, đời này người tớ chờ, chính là anh ấy.” Trên mặt Trầm Khâm Cơ ửng đỏ, hoàn toàn hiện lên dáng vẻ của một người con gái đang điên cuồng trong tình yêu.

Tô Nhiên hùa theo nói: “Rất tuyệt! Một người con gái có thể tìm được chân tình không phải chuyện dễ dàng!” Quả thật không dễ dàng, bởi vì đại đa số người đều giống như cậu, gặp phải một đóa hoa đào, đều coi như là bảo bối trên đời.

Trầm Khâm Cơ càng vui mừng, cô kích động kéo tay của Tô Nhiên: “Tô Nhiên, cậu ủng hộ tớ đi! Ở trường của là bạn bè duy nhất của tớ.”

Tô Nhiên bị từ bạn bè dy nhất làm cho chấn động.

Bạn bè sao? Bây giờ kêu cô làm chuyện này, chẳng phải là đẩy cô vào hố lửa sao?

Tô Nhiên cắn môi, cuối cùng quyết định xoay chuyển một phen: “Khâm Cơ, cậu xác định à, bây giờ người này chính là tình yêu của cậu sao? Nghe cậu nói, anh ta có tiền, có thế lại có tài, bông hoa tài giỏi như thế, lỡ như anh ta chỉ trêu đùa cậu một chút rồi sao?”

Rõ ràng, Trầm Khâm Cơ chính là bị tình yêu làm cho mù hoán rồi.

Cô ấy bật người nghiêm túc nói: “Tô Nhiên, cậu không nên không ăn được thì đạp đổ, tớ biết bạn trai cậu không tốt, cậu thấy mình gặp được người con trai chất lượng tốt như vậy, có chút đố kĩ là điều hiển nhiên, nhưng cậu không có quyền nguyền rủa tớ như thế!”

Được rồi, Tô Nhiên tự nhủ, cô đã cố gắng hết sức rồi.

Tô Nhiên cười cười: “Xin lỗi, Khâm Cơ, tớ nói sai.”

Trần Khâm Cơ rộng lượng cười: “Không sao, tớ cũng không phải là người dễ giận như vậy.”

Còn một bữa cơm này, Tô Nhiên ăn đến đau dạ dày, nhìn Trầm Khâm Cơ cười, Tô Nhiên thương tiếc, nhìn cô ấy ăn hơn một trăm đồng, Tô Nhiên lại đau lòng.

Trời ơi!

Lại quan vào ngày, thành tích kì thi đã có.

Cố gắng của Tô Nhiên quả thật không uổng phí, đứng nhất nhì lớp.

Nhìn thứ tự một chút, Tô Nhiên không thể không thừa nhận, trên cái thế giới này quả nhiên có một một loại người, là thiên tài, vậy mà vẫn có người thi còn tốt hơn Tô Nhiên - một người sống lại chăm chỉ cố gắng học tập.

Thành Nhạc Ninh.

Không biết đứa bé này, là một người thế nào nhỉ?

Bảng vàng được dán, tại thành phố Nhất Trung, mở ra một chấn động không nhỏ.

Thành Nhạc Ninh.

Thành Nhạc Ninh.

Trước kia vẫn yên lặng, mà bây giờ đã có người khen ngợi.

Không ít người tò mò, lập tức điều tra bối cảnh cơ bản của cô ấy, còn mang theo cả anh chụp nữa.

Tô Nhiên không có mặt trong đám người đó, nhìn thấy thiên tài trong truyền thuyết, người này là một... cô gái sao?

Cẩn thận nhìn lại lần nữa, cuối cùng Tô Nhiên cũng xác định.

Trong tấm ảnh là hình một cô gái, cả người mặc một bộ quần áo thể thao năng động, nghiêng người dựa vào trên lan can, phía sau là vòng lửa của trời chiều, làm khung cảnh một bóng vàng dịu dàng.

Người trong ảnh này, nhất định là cô bé mà người người hâm mộ rồi.

Tô Nhiên nhịn không được khen ngợi:

Đây là một cô gái thật ngầu, mái tóc của cô gái giống con trai, ngũ quan nhu hòa, nhưng giữa lông mày có một dòng khí chính trực mênh mông cuồn cuộn. Người cao thon, tay dài chân dài, vừa nhìn là biết người luyện võ rồi.

Tạo hóa của trời, quả nhiên bất công! Cho đứa bé này dáng vẻ đẹp như vậy, lại còn cho cô một cái đầu thông minh.

Làm người thứ hai như Tô Nhiên, ở trong trường lại không gây được chú ý gì.

Ở ban 13, cũng như sấm bên tai, tên tuổi nổi tiếng rồi.

Trầm Khâm Cơ chua xót nói: “Tô Nhiên, thành tích cậu tốt như vậy!” Thành tích của cô cũng không tệ, nhưng tên cũng chỉ xếp thứ 12.

Kim Dao nở nụ cười ấm áp với Tô Nhiên.

Kim Đông nhìn Kim Dao cười, ánh mắt vẫn luôn tối tăm, mà bây giờ trên mặt cũng có ý cười.

Tô Nhiên nhìn hai người, mỉm cười, đời trước họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ, đời này, không có bất ngờ xảy ra, vậy chắc cũng ở chung một chỗ.

Nhưng bọn họ ở chung với nhau vào lúc nào, cũng chỉ có trời mới biết.

Tô Nhiên thi đứng nhất lớp, thái độ của Thái Kim Phân đối với cô đã tốt hơn.

Đi học bao giờ Tô Nhiên cũng phải trả lời câu hỏi, khóa sau luôn hỏi han ân cần với cô.

Nhưng thật ra lại làm Tô Nhiên thụ sủng nhược kinh ~~

Kỳ thi giữa kì vừa qua, thành phố lại nghênh đón đại hội thể dục thể học mùa thua mỗi năm một lần.

Từ khi lên trung học, sau khi Tần Trạch không còn học chung một trường với Tô Nhiên, không còn người để Tô Nhiên đuổi để chạy cự ly dài nữa rồi, trước đây cũng vì sức khỏe và vóc người của Tần Trạch mà suy nghĩ ~~

Cho nên bây giờ, Tô Nhiên quyết định làm người thi đấu thoải mái, lúc rảnh rỗi sẽ giúp lúc viết bản thảo truyền thông, lúc không rãnh thì ngồi lên chiếc ghế, ăn trái quýt, gia tăng nỗ lực!

Nhưng mà rất đáng tiếc, ủy viên thể dục Kim Đông này, biết rõ Tô Nhiên.

Sau khi anh ta nộp bảng biểu, thì nói cho Tô Nhiên một tin dữ: “Tôi báo cho cậu biết cậu chạy 1500 m.”

Tô Nhiên mạnh mẽ kháng nghĩ.

Kim Đông nhàn nhạt liếc nhìn Tô Nhiên, rất tỉnh táo nói: “Phản kháng vô hiệu, bảng biểu đã giao.”

Hành hạ người mà!

Nguyện vọng tươi đẹp của Tô Nhiên tan vỡ!

Trên đường trở về phòng ngủ, mọi người không hẹn mà cùng bàn luận hai chuyện, chuyện thứ nhất là kỳ thi giữa kì, còn chuyện tiếp theo là việc đại hội thể dục thể thao.

“Cuộc thi lần này Tiểu Dực thi không được tốt, top 100 cũng không lọt vào, tớ nghĩ anh ấy rất buồn.”

“Bất luận kì thi của Tiểu Dực thế nào, chúng ta đều thích anh ấy, đúng không, Tiểu Đình?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Từ Hải Dương, thi không tệ, đứng thứ mười toàn trường, quả nhiên là tài mạo song toàn!”

“Ừ, ừ nhưng mà tớ có tin hấp dẫn hơn nè ~ Dực Quân cũng muốn tham gia đại hội thể dục thể thao ~~ “

“Dực Quân muốn tham gia đại hội thể dục thể thao!! A!! A!!!”

Các nữ sinh vui mừng hét chói tai!!

Tô Nhiên khinh thường đi qua!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui