Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Trong lòng Tần Trạch cảm thấy vô cùng đau khổ, anh mong chờ lâu như vậy, cô gái nhỏ của anh cùng anh vượt qua bốn năm ròng gian khổ, vậy mà ngay sau hôn lễ, cô gái nhỏ của anh lại không cùng anh động phòng hoa chúc.

Thực sự là việc quá đau khổ rồi.

Vậy mà lí do của cô đưa ra là gì, cô nói, hôm trước cô đọc trong một quyển sách cảm thấy hôn lễ ở Đan Mạch rất thú vị, trước cứ sống thử đã sau đó mới tiến hành động phòng hoa chúc.

Đan Mạch, Tần Trạch nhìn trên đường cái toàn người nước ngoài, nhịn không được thở dài.

Tô Nhiên, em thật sự là vô cùng không biết xấu hổ.

Cô gái này, còn dám nói là cảm thấy nhàm chán, thời điểm chú hai của cô đeo một sợi dây màu đỏ lên tay cô khiến cho cô cảm động đến khóc nức nở thành tiếng.

Lúc Văn Phương, Lý Yến, Vương Dực, Từ Hải Dương, Nhạc Nhạc chúc phúc cho hai người bọn họ cô cũng không có nước mắt quanh tròng,  anh nhìn thoáng qua Tô Nhiên trong cửa hàng đang chọn đông chọn tây từ rất lâu rồi đột nhiên lại nảy lên một chút hoài nghi.

Không lẽ cô gái ngốc này đang sợ hãi lần đầu tiên hay sao?

“Tần Trạch, cầu hôn đi.”

Tô Nhiên cười híp mắt đi về phía anh dưới ánh mặt trời đưa cho anh một chiếc búa bằng gỗ.

Lại có thể yêu cầu anh cầm búa gỗ viết thơ tình ở chỗ này, đây thực sự là yêu cầu khó khăn cho một học sinh học khối khoa học tự nhiên như anh rồi.

Tần Trạch bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhận lấy chiếc búa bằng gỗ, suy nghĩ hồi lâu anh nói: “Tô Nhiên, hay là đầu tiên hôm nay chúng ta đi dạo Đan Mạch đi đã, không phải em rất muốn nhìn pho tượng Mĩ nhân ngư hay sao?”

Tô Nhiên liếc mắt nhìn Tần Trạch, cũng không phá vỡ mưu ma chước quỷ nhằm đánh lạc hướng của anh: “Được.”

Mặt trời bắt đầu mọc từ hướng đông, đi lên giữa, và lặn xuống ở hướng tây.

Trên tay Tần Trạch đều sách theo túi lớn túi nhỏ, trong đầu suy nghĩ đến ngàn vạn từ ngữ.

Tô Nhiên che miệng cười trộm, nhìn theo mặt trời đang lặn ở hướng tây.

Không dễ gì Tần Trạch mới có thể đánh lạc hướng được Tô Nhiên, đi đến hiệu sách, xem những cuốn sách bình thường anh không bao giờ đọc, anh đọc những quyển thơ tình lãng mạn chết người.


Tịch Mộ Dung, bút danh này nghe quen quá.

Mở ra đọc một chút, lông mày Tần Trạch dần dần nhíu chặt lại, hay rất hay, nhưng mà lại không phù hợp với tình hình ngọt ngào hiện nay của anh.

Đổi.

Liên tục đọc qua vài bài nhưng vẫn không có bài thơ nào phù hợp để anh chọn.

Đột nhiên anh lại nhìn thấy một bài thơ, bài này không tệ, rất phù hợp với hoàn cảnh của anh bây giờ.

Trong khách sạn.

Tần Trạch quỳ một chân xuống, chân thành tha thiết quỳ gối trước mặt Tô Nhiên, đem cây búa gỗ đưa lên trước mặt Tô Nhiên: “Tô Nhiên, gả cho anh đi.”

Trái tim của Tô Nhiên mạnh mẽ đập bình bịch.

Nhận lấy chiếc búa gỗ, vừa nhìn qua, trên mặt Tô Nhiên hiện ra nụ cười, giằng co một ngày thì ra là đi tìm một bài thơ.

Nhưng lại hoàn toàn là một bài thơ mà cô thích.

Em thấy hoặc không thấy,

Anh đang ở nơi nào, 

Không buồn không thích,

Em nhớ hoặc không nhớ,

Tình ở chỗ nào,

Không đến không đi,

Em yêu hoặc không yêu,


Không tăng hoặc không giảm,

Bên em hoặc không bên em,

Tay anh luôn trong tay em, 

Không tha không bỏ quên.

“Tô Nhiên, giống như bài thơ này vậy, tình yêu của anh đối với em sẽ không bao giờ thay đổi.” Ánh mắt của Tần Trạch nhìn thẳng vào ánh mắt của Tô Nhiên, ánh mắt là một phương thức biểu đạt chân thực nhất.

Tô Nhiên cười: “Vậy ngày mai chúng ta làm đám cưới thôi.”

Tần Trạch nghe xong, nhe răng cười: “Cô gái ngốc, ngày mai là ngày em sẽ phải chịu tội.”

Tô Nhiên cười: “Ngày mai anh mới là người phải chịu tội.”

Tại ngày tổ chức hôn lễ Từ Hải Dương và Tiểu Dực bí mật nói cho cô biết, hôn lễ ở Đan Mạch chú rể sẽ bị đeo một cái xích sắt, mặc một bộ trang phục của người ăn xin nghèo khổ, sau đó đeo ở trước ngực một tấm bảng viết: “Tôi muốn kết hôn.” Đồng thời bên cạnh chú rể còn để một chiếc bình lớn, đóng giả là bên trong đó có rượu.

Đây là cô đang thay đổi, khi cô là con rối hình thỏ, Tần Trạch cũng bắt nạt cô không ít, hôm kết hôn đó, cô mà không bắt nạt anh thật tốt cô sẽ cảm thấy không cam lòng.

Trong tiếng cười của hai người, bọn họ cùng nhau nghênh đón ngày thứ hai.

Đáng ghét.

Tô Nhiên mặc trang phục của người ăn xin nghèo khổ, trên cổ cô còn đeo một tấm bảng viết: “Tôi muốn kết hôn.”, đi trên đường cái toàn người Đan Mạch, mọi người đều nhiệt tình đánh giá cô, còn có người huýt sáo trêu chọc, tuy nhiên mọi người đều không có ác ý, nhưng mà Tô Nhiên vẫn bị một trận ngại ngùng đến muốn chui luôn xuống đất.

Từ Hải Dương!

Vương Dực!

Tôi phải giết các người.


Cách đó không xa có người đang cần thận theo dõi Tô Nhiên và Tần Trạch đột nhiên cảm thấy lạnh đến rùng mình, máy quay phim trong tay bị lung lay mạnh một cái.

“Hải Dương, có cảm thấy lạnh không?” Vương Dực chớp mắt một cái hỏi Từ Hải Dương bên cạnh.

Từ Hải Dương bình tĩnh nói: “Không sao đâu, sẽ không chết được.”

Vương Dực nuốt một nước miếng: “Để giải trí cho mọi người, hai chúng ta đành phải hi sinh vậy.”

Từ Hải Dương cười âm hiểm: “Không đùa nghịch khiến cho bọn họ  khó chịu, làm sao có thể nguôi nỗi hận trong lòng mọi người, cơn giận này của mọi người cũng đã kéo dài suốt bốn năm rồi.”

Trong đôi mắt ngây thơ của Vương Dực tràn đầy sự chính nghĩa: “Đúng, chúng ta là đang giúp mọi người giải hận.”

Hai người cùng nhau cố gắng, tiếp tục quay phim, trong lòng hai người bọn họ đã tưởng tượng ra cảnh đem băng hình thú vị này về nước, sẽ làm cho bọn bạn chuyên hại người kia vui vẻ đến thế nào. Hắc hắc.

Tô Nhiên cúi đầu trong tay cầm một quyển báo cũ, một số thứ hỏng và không dùng nữa, trời rất nóng, rao hàng ở mọi nơi.

Vật này làm sao có thể bán xong được cơ chứ, thần linh ơi.

Còn có chuyện khiến cho mặt cô đỏ hồng lên chính là cô phải lấy được một cái hôn của người đi đường, cô, cô, không nói lên lời nha.

Bên kia, cả gương mặt của Tần Trạch cũng đỏ bừng lên, ợ, mà chỉ cần nhìn qua liền biết phân lượng trong chiếc bình kia, nhưng lại vẫn còn đến hơn nửa nữa.

Chỉ là người Đan Mạch cũng rất thiện lương.

Lúc mặt trời lặn về phía tây, đồ trên tay Tô Nhiên cuối cùng cũng bán xong, chỉ là yêu cầu người đi đường có một cái hôn, vẫn còn chưa hoàn thành xong.

Một người đàn ông đeo kính mắt che đi hơn nửa khuân mặt, đi về hướng của Tô Nhiên.

Sau đó anh ta ồm ồm nói: “Cô dâu xinh đẹp, có phải cần một nụ hôn hay không?”

Cả ngày hôm nay Tô Nhiên cũng đã sớm bị dày vò đến kiệt sức, chỉ thầm nghĩ sớm một chút giải thoát cho xong, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao? Coi như là bị con chó nhỏ liếm một cái là tốt rồi.

Cô hạ quyết tâm nói: “Đúng vậy, tiên sinh. Nếu như có thể, ngài có thể trao cho tôi một nụ hôn chúc phúc hay không?”

Cổ họng người đàn ông kia phát ra âm thanh ồm ồm, nói ra mang theo một chút không ổn: “Chúc cô cả đời hạnh phúc.”

Hôn hôn lên môi, vậy mà lại là nụ hôn trên môi, Tô Nhiên đột nhiên bị kinh ngạc đến tỉnh, không phải là một nụ hôn lên gương mặt hay sao?

Bên kia, cuối cùng Tần Trạch cũng uống xong rượu, lung lay đi đến và kinh ngạc chứng kiến một cảnh tượng như vậy.


Muốn đuổi theo nhưng người đàn ông kia đã nhanh chóng biến mất trong biển người.

Đại hỏa. Khiến người ta rất tức giận.

Mà Tô Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông đang rời đi kia, nhìn quen mắt quá đi mất.

Vương Dực đi tới nơi ẩn nấp, tháo mắt kính ra, thở dài một hơi nói: “Hoàn thành ước mơ lúc nhỏ của tôi rồi.”

Từ Hải Dương cười cười nói: “Thiệt thòi cho bạn nhiều rồi….. bao nhiêu năm như vậy.”

Vương Dực vỗ vỗ bờ vai của anh: “Ai, các bạn, những người này, các bạn đều đã kết hôn, hạnh phúc của tớ cuối cùng là ở chỗ nào nha! Không biết tại sao, mỗi lần có người phụ nữ có tình cảm tốt một chút với tớ, luôn luôn không hiểu tại sao đột nhiên lại không liên hệ với tớ nữa, bạn nói xem có phải là quá kì lạ hay không?”

Từ Hải Dương khép mắt lại, không nói.

Trong ánh hoàng hôn màu đỏ, đối với đôi vợ chồng mới cưới Tô Nhiên và Tần Trạch, đang cùng nhau nhận sự chúc phúc chân thật nhất của người Đan Mạch.

Một vò bia lớn lại được mang lên giữa hai người.

Tuy Tần Trạch đã bị ngấm đậm men say, Tô Nhiên phải đỡ anh, anh mượn một hồi bực tức khi vừa rồi Tô Nhiên bị người khác hôn, một quyền tung ra đạp nát bình bia.

Cả đám người nhiệt tình hoan hô.

Các cô gái chen lấn tranh nhau từng mảnh nhỏ, hoan hô nhảy nhót, những người cướp được một ít mảnh vụn thì vẻ mặt như là đưa đám.

Tô Nhiên mỉm cười nhìn những mảnh nhỏ trên tay các cô gái, chúc phúc: “Hi vọng tất cả mọi người đều có một kết quả tốt đẹp.

Những cố gái Đan Mạch kia đều mỉm cười gật đầu.

Tần Trạch dựa vào bờ vai của Tô Nhiên, thì thầm: “Đêm nay… em sẽ phải bồi thường cho anh.”

Tô Nhiên khó xử, luôn luôn phải đối mặt nha.

“Ừ.”

Tần Trạch đánh ợ lên một cái toàn hơi rượu, nhếch miệng nở nụ cười, đêm nay, đêm nay xem anh sẽ thu thập em thế nào, làm chúng ta chậm  mười năm, nha đầu thối.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng kết hôn~~~~ mọi người tung hoa nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận