Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Khi đến giờ giao thừa, Tô Nhiên nhận được cuộc điện thoại vượt đại dương của mẹ Triệu Xuân, cuối cùng cô quyết định mang theo Thỏ Thỏ về nước. Lại nói, những năm gần đây cô đã lãng phí thời gian bốn năm trời, cho nên cô phải cố gắng học tập, nghiên cứu, tuy nhiên cuối cùng hằng năm cô đều trải qua ở nước ngoài, cô đã đem khóa trình tám năm học trong vòng năm năm, nhưng bởi vì cô có thành tích xuất sắc, kết quả nghiên cứu nổi bật cho nên cô trúng tuyển vào sở nghiên cứu khoa học của nước Mỹ. Nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa có thời gian về nước thăm mọi người.

Cứ như thế, trong mấy năm gần đây đều là Tần Trạch và cha mẹ hai bên thỉnh thoảng bay đến nước Mỹ thăm cô, nhưng thời gian ở lại không quá vài ngày đã lại vội vàng quay trở về.

Năm năm, cũng nên về nhà thăm mọi người rồi.

Tô Nhiên và Tần Trạch nhân dịp nghỉ xuân nửa tháng, đã đóng gói tốt hành lý để trở về.

Sau khi đem động vật nuôi trong nhà đến gửi tại viện thú y, thì một nhà ba người mới an vị trên máy bay về nước.

Thỏ Thỏ bốn tuổi vô cùng hoạt bát, từ lúc nên máy bay đến lúc xuống cũng không yên tĩnh một chút nào.

Tần Trạch và Tô Nhiên sợ Thỏ Thỏ đi lạc, mỗi người một bên nắm tay của Thỏ Thỏ Thỏ đi ra khỏi sân bay.

Thỏ Thỏ mang theo ánh mắt tò mò nhìn ngó khắp nơi, nhìn kĩ thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc này, dọc theo đường đi miệng nhỏ cũng tò mò nói không ngừng nhưng cũng không hiểu cậu đang nói cái gì.

Tô Nhiên giúp cậu bé đội mũ len cho thật tốt, nhẹ giọng dặn: “Thỏ Thỏ, lát nữa khi thấy ông bà ngoại, ông bà nội nhớ phải chào hỏi nha.”

Đầu nhỏ của Thỏ Thỏ đang bận nhìn qua nhìn lại giữa đám người, đối với việc dặn dò của mẹ chỉ là đối phó qua loa.

“Con biết rồi, mẹ.”

Tô Nhiên cười mắng: “Con, cái đứa nhỏ này.”

Vẻ mặt trầm tĩnh mọi ngày của Tần Trạch mang theo nét tươi cười.

Ở nơi xa, đoàn người Tô Tường cũng đang chú ý tới ba người đi về hướng này. Người đàn ông cao lớn vững vàng, toàn thân phát ra khí chất anh hùng, người phụ nữ với gương mặt trắng nõn không nhìn ra dấu vết của năm tháng, ngược lại khiến cho khí chất uyển chuyển hàm xúc của người phụ nữ làm vợ làm mẹ tăng lên, đi giữa hai người là một đứa trẻ trắng nõn non mềm, đứa trẻ không mập không gầy, vẻ ngoài khéo léo, đặc biệt là đôi mắt đen vô cùng trong sáng.

“Nhiên nhiên, Tần Trạch, ở đây này.”  Triệu Xuân lớn tiếng hô lên, lắc lắc tay chạy tới, đi phía sau bà là một thiếu niên cao gầy.

Ba người Tô Nhiên nghe thấy tiếng hô đều cùng nhau nhìn.

“Ba ba, mẹ, bà ngoại đang gọi kìa. Còn cả ông nội, bà nội và cả ông ngoại cũng đến nữa, mà anh trai đi đằng sau là ai vậy ạ?” Thỏ Thỏ kéo cánh tay của Tô Nhiên và Tần Trạch vừa vui vẻ vừa tò mò, vẻ mặt vô cùng phong phú.

Tô Nhiên cũng nhìn thiếu niên có vẻ mặt rất giống cô kia.

Con khỉ nhỏ, đã lớn như vậy rồi.

“Đó là cậu con.” Tô Nhiên dịu dàng nói.

Trong lúc Tô Nhiên vẫn còn chìm trong ký ức, Tô Tường và mọi người đã chạy đến trước mặt ba người.

Tần Trạch mỉm cười với mọi người: “Ba mẹ, bọn con về rồi ạ.”

Ba Tần vừa lên tiếng đã mắng luôn: “Còn biết trở về à, tại nước Mỹ ngồi không cũng ra vàng hay sao mà mãi không chịu trở về, không ai dạy dỗ con có phải không, cái tên tiểu tử này, cho nên mới khiến cho con không muốn trở về phải không.”

Ba Tần nặng nề đánh vào lưng Tần Trạch, nhưng trong lời nói còn mang theo một sự từ ái không cần nói mọi người cũng biết.

Tô Tường nhìn con gái mình, chỉ đơn giản vỗ vai Tô Nhiên, nhàn nhạt nói một câu: “Đưa hành lý cho ba, ba mang ra xe để cho con.”

Chỉ một cậu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho khóe mắt của Tô Nhiên ươn ướt.

Nhìn ba mẹ đã lâu không thấy, nhưng rõ ràng đã già hơn rất nhiều. Trong lòng Tô Nhiên mang theo sự áy náy vô cùng, chính mình ra nước ngoài sinh sống, khiến cho ba  mẹ có bao nhiêu là nhớ thương, lại càng không thể chăm sóc cho ba mẹ, cô là một người con gái bất hiếu mà.

“Ba, tự con có thể cầm mà.”

“Ba con ngay cả một cái đầu trâu còn có thể bê được, chỉ với bấy nhiêu hành lý của con có gì mà phải băn khoăn.” Tô Tường tức giận, có tuổi rồi nên mang theo một chút tính tình ương nghạnh.

“Ba, con không có ý này mà.”


“Ba nghe ra chính là ý này.”

Tô Nhiên vô cùng bất đắc dĩ.

Tần Trạch tới giải vây: “Tô Nhiên em và ba cùng cầm ra đi.”

Câu nói của Tần Trạch chính là cấp cho Tô Nhiên và Tô Tường một cái bậc thang, hai người lúc  này mới đồng ý cùng nhau cầm hành lí.

Hai ba con đều cùng nhau nở nụ cười.

Tần Trạch và Triệu Xuân đang đứng một bên cũng cười: “Hai ba con nhà này đúng thật là…”

Bên kia, sự chú ý của mẹ Tần đã sớm bị sự đáng yêu của Thỏ Thỏ hấp dẫn: “Thỏ Thỏ, con có nhớ bà nội không nào?”

“Rất nhớ ạ.” Thỏ Thỏ ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy Thỏ Thỏ có nhớ tới bà ngoại không vậy?” Triệu Xuân cũng vội vàng tiến lên tham gia.

“Con cũng rất nhớ bà ngoại.” 

“Con nhớ bà ngoại nhiều hơn hay bà nội nhiều hơn?” Triệu Xuân và mẹ Tần lại muốn phân cao thấp rồi.

Tô Nhiên nghe xong nhịn không được trợn trắng mắt, làm sao đã là bà ngoại rồi lại hỏi ra vấn đề ngây thơ như thế cơ chứ.

Thỏ Thỏ ngọt ngào giữ chặt tay của bà nội và tay bà ngoại nói: “Con đều nhớ hai bà như nhau.” 

“Hô hô, miệng nhỏ của Thỏ Thỏ nhà ta rất ngọt nha.”

Tô Nhiên nghe xong cũng cười, đứa nhỏ này luôn khiến cho người ta vui mừng nha. Ánh mắt cô không tự chủ được lại rơi trên người Con Khỉ Nhỏ, lúc này cô mới phát hiện, đứa nhỏ này thế mà vẫn luôn yên lặng nhìn cô.

“Vinh Hoa, sao em cứ nhìn chị chằm chằm vậy?” Tô Nhiên mỉm cười sờ đầu thiếu niên cao hơn hẳn cô.

Thiếu niên có hơi ngại ngùng, mặt hơi ửng hồng.

Tô Nhiên nhìn Con Khỉ Nhỏ thật cẩn thận, nhìn hai gò má và cánh tay gầy gầy của cậu nói: “Làm sao lại gầy như vậy, em phải ăn nhiều một chút mới được đó.”

Mặt thiếu niên càng đỏ, anh vô cùng không tự nhiên gật đầu: “Vâng.”

Tô Nhiên cười, vỗ đầu thiếu niên: “Người con trai bạo lực cũng biết thẹn thùng rồi.” Nói xong mắt lại nhìn Tần Trạch, nhớ năm đó khi Tần Trạch 14,15 tuổi cũng đáng yêu như vậy.

Tần Trạch thấy Tô Nhiên cười nhìn anh, mỉm cười với cô như muốn hỏi: Vui vẻ không?

Tô Nhiên cũng mỉm cười gật đầu với anh.

Cách giao thừa mấy ngày, Tô Nhiên, Văn Phương và Lý Yến hẹn gặp nhau.

Nhóm con gái tình cảm thắm thiết từ thời trung học cơ sở, gặp lại nhau sau mười năm, đều đã là những người phụ nữ, những người vợ người ta.

Trong cửa hàng café, Tô Nhiên những người bạn tri kỉ sau bốn năm không gặp, tất nhiên trong bốn năm này bọn họ cũng có gọi điện thoại, chat webcam, nhưng lại chưa từng có một lần nào giống như hiện tại cùng nhau ngồi một chỗ ăn cơm uống café.

Văn Phương và Lý Yên đều đến đây theo thứ tự trước sau.

Văn Phương cắt một mai tóc ngang vai trung tính, đeo một chiếc kính đen, khuôn mặt tròn tròn, vẫn giống như vẻ mặt trong trí nhớ của Tô Nhiên, rất đáng yêu, vô cùng trẻ tuổi.

Làn da của Lý Yến đã đen đi rất nhiều, dáng người lại được bảo dưỡng rất tốt, cả người đều toát ra sức sống thanh xuân.

Ba người gặp nhau không tránh được sự hưng phấn, sau khi sự hưng phấn qua đi mới cùng nhau tán gẫu về những chuyện trong bốn năm này.

“Lý Yến, cậu mới sinh bảo bảo hồi đầu năm, cậu có mang theo ảnh chụp không?”


Lý Yến khi nghe tới bảo bảo nhà mình, trên mặt mang theo một sự kiêu ngạo của người làm mẹ: “Thằng nhóc nhà mình phiền muốn chết, chưa tới một tuổi những luôn khiến cho cả nhà không  được yên ổn, mẹ chồng mình và mình đều luôn luôn không có biện pháp để trị thằng nhóc này.”

“Con trai luôn rất ngang bướng, Thỏ Thỏ nhà mình luôn mang vách tường làm bàn vẽ, hiện tại vách tường trong nhà như là đang mở triển lãm vậy.” Tô Nhiên cười oán giận.

Văn Phương nghe, bàn tay vuốt ve bụng mình, trên mặt mang theo sự vui mừng.

Tô Nhiên và Lý Yên là thần thánh phương nào, tất nhiên sẽ hiều được biểu tình trên mặt bạn mình: “Ha ha, Phương Phương, muốn nói hay không nha. Năm kia nghe nói cậu và La gì gì đó, tốt lắm, hiện tại cũng đã là hai năm rồi nha.”

Văn Phương bình tĩnh cười: “Những ngày độc thân của mình sợ là sắp kết thúc rồi.”

Tô Nhiên và Lý Yến trao đổi một ánh mắt, hiểu rõ: “Có rồi.”

Đây hoàn toàn là một câu trần thuật mà không phải một câu nghi vấn.

Văn Phương hạnh phúc gật đầu.

Ba người phụ nữ vui vẻ ngồi nói chuyện, bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ.

Di động của ba người đều vang lên.

Cũng là cùng nói một nội dung, bà xã (thân ái), trời mưa rồi anh tới đón em nhé.

Cụp điện thoại ba người cùng cười lên ha hả.

“Chúng ta đúng là cả ba người đều bị sét đánh trúng. Có một cái hạnh phúc đầy đủ khiến cho không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét, bây giờ còn là cả ba người đều hạnh phúc, lại là ba người chúng ta đều là bạn tri kỉ, rõ thật là…” Lý Yến tùy tiện nói.

Tô Nhiên nói: “Đó là nhờ tích đức từ đời trước đó.”

Văn Phương mỉm cười gật đầu.

Cánh cửa mở ra, hai người đàn ông đi vào.

Trong đó có một người đàn ông mập mạp, nhìn qua cũng biết là một người đàn ông có tính tình rất tốt. Một người đàn ông khác lại cao gầy trầm ổn, có một dáng vẻ của người đàn ông thành công. Hai người đều nhìn qua đám người, sau cùng ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Yến và Văn Phương.

“Yến nhi, anh đến rồi.” Người đàn ông béo mang theo giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Phương.” Người đàn ông mang theo dáng vẻ thành công nhìn Văn Phương, bày ra vẻ mặt tươi cười đối lập hoàn toàn với áp lực vô hình của anh.

Hai người phụ nữ kia đều đi vào sự ôm ấp của người đàn ông của mình, nói hẹn gặp lại với Tô Nhiên sau đó đi vào trong làn mưa.

Tô Nhiên nhìn bóng lưng hai người vô cùng vưi mừng.

Khóe mắt hơi động, đột nhiên thấy một âm thanh quen thuộc, hình như là Trần Khâm Cơ.

Ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông quen thuộc, người đàn ông kia lẳng lơ mà lộng lẫy. Tô Nhiên cố gắng tìm trong hồi ức rất lâu, cuối cùng nhớ ra, hóa ra là Phong Vân vẫn luôn ở vị trí số một ở trung học. Lý Dực Quân.

Cô vô cùng tò mò, sao hai người lại ngồi cùng một chỗ.

Đoạn nói chuyện của hai người cũng bay vào tai Tô Nhiên.

“Dực Quân, anh là chồng em sao anh lại có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác cơ chứ.” Trần Khâm Cơ yếu ớt chỉ trích.

“Chậc, chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Lý Dực Quân hình như rất không bình tĩnh.

“Nhưng…”Trần Khâm Cơ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lý Dực Quân cắt đứt.

“Ban đầu là cô phá bỏ đứa bé của tôi cho nên tôi mới phải cưới cô, chúng ta là có con mới cưới. Cô nhớ kỹ cho tôi, cô không phải người phụ nữ tôi yêu, cưới cô cũng không phải điều tôi muốn, tôi chỉ muốn đòi  đứa con mà thôi.” Lý Dực Quân lạnh lùng nói.


“Dực Quân, chẳng qua là em quá yêu anh, lúc trước phải phá bỏ đứa bé đi em cũng đau khổ muốn chết.”

“Hừ, không phải chính cô không có lòng tự trọng hay sao, tôi chỉ nói vớ vẩn hai ba câu, cô lập tức bò lên giường tôi, nói đến cùng còn không phải vì tiền bạc vì hư vinh hay sao?” Lý Dực Quân thực sự không còn kiên nhẫn, hắn đứng dậy, lập tức rời đi, để lại Trần Khâm Cơ yên lặng rơi lệ.

Tô Nhiên nhìn Trần Khâm Cơ, lạnh lùng xoay người rời đi.

Đây chính là cuộc sống của cô ta, cô không có quyền hỏi đến.

Thà rằng ngồi trên xe đẹp yên lặng rơi lệ cũng không ngồi trên xe đạp cười vui, đây chính là cuộc sống mà cô ta đã chọn.

Dưới làn mưa, Tần Trạch bung dù đi tới, Tô Nhiên vui vẻ cười.

Tần Trạch kéo Tô Nhiên vào dưới ô, bả vai rộng lớn mạnh mẽ chặn gió lạnh.

Trần Khâm Cơ ngẩng đầu, vừa lúc thấy người quen trong màn mưa, ngực cô ta cảm thấy chua xót, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

Cô hối hận rồi…

Một ngày trước giao thừa, Tô Nhiên nhận được một phong thư đặc biệt.

Đây là một phong thư xin lỗi.

Mặt trên chỉ viết ba chữ: Rất xin lỗi.

Tô Nhiên đưa thư cho Tần Trạch xem, Tần Trạch cười nói: “Thật ra, anh vẫn luôn muốn cảm ơn anh ta, bởi vì có anh ta thì hai chúng ta mới có một đoạn kỉ niện đẹp kia.”

“Ừ, Tần Trạch, em có chút nhớ nhung con rối hình thỏ rồi.”

“Đáng tiếc, sau khi em tỉnh lại thì bà bà đã đến thu lại rồi, dù sao đây cũng không phải vật của người phàm chúng ta.”

“Chúng ta đặt cho Thỏ Thỏ cái nhũ danh này cũng là để nhớ đến nó. Bởi vì nó cho nên bốn năm đại học của chúng ta mới có thể thú vị như vậy, để cho em có thể trở lại như cũ.”

“Tô Nhiên, Thỏ Thỏ còn có một hàm nghĩ sâu xa khác nữa.”

“Cái gì cơ?”

“Twotwo, nhị nhị, tần gia chúng ta con nối dõi vẫn luôn là đơn bạc, gọi là tiểu nhị hi vọng để cho hai chúng ta có duyên dày một chút với đứa con.”

Tô Nhiên nhìn vẻ mặt khát khao của Tần Trạch.

“Cũng có thể cố gắng nhìn xem nha.”

Mấy ngày sau đó, Tô Nhiên và Tần Trạch cũng đi tham gia hội gặp mặt bạn cũ, trong khi tham gia cũng nghe được một chút chuyện về Vương Dực Và Vương Ưu.

Nghe nói, trên hội nghị quốc tế, Vương Ưu thể hiện vô cùng xuất sắc, đoạt được đến mấy cái giải thưởng lớn liền.

Còn nghe nói, Vương Dực và Vương Ưu tranh cãi ầm ĩ một trận, Vương Dực một mình ra nước ngoài du học, đã đi rất lâu mà chưa về nhà rồi.

Cũng nghe nói, Vương Ưu từ sau khi  cãi nhau với Vương Dực đến bây giờ vẫn chưa dậy nổi, râu ria xồm xàm, ngay cả hội diễn xướng cũng không mở.

Tần Trạch và Tô Nhiên suy nghĩ đủ các biện pháp mới có thể liên lạc được mới Vương Dực.

Giọng nói của Vương Dực vẫn trong suốt như cũ, nhưng trong ánh mắt của anh đã lắng đọng không ít những suy nghĩ gì đó không ai hiểu được. 

Anh cười với Tần Trạch và Tô Nhiên, nói: “Không sao đâu, không cần lo lắng cho mình, mỗi quốc gia mình đều đi thăm quan một chút, khi đã vui chơi mệt mỏi mình sẽ học các cậu, tìm một người phụ nữ yêu thương mình, yên tĩnh cùng nhau nắm tay nhau đi hết nửa quãng đời còn lại."

Cuối cùng Tô Nhiên cũng không hỏi, đã xảy ra chuyện gì giữa cậu ấy và anh trai cậu ấy.

Nhìn ánh mắt của Tiểu Dực, Tô Nhiên biết cậu ấy đều biết mọi chuyện, cô cũng tin tưởng cậu ấy có thể giải quyết thỏa đáng những chuyện đó.

Cuối cùng cũng đến đêm giao thừa.

Nhạc Nhạc và Từ Hải Dương cũng gửi thiệp chúc mừng năm mới đến đây, nhìn ảnh chụp một nhà ba người trong thiệp chúc mừng, Tô Nhiên cười nói: “Hiện lên tất cả đều là tình yêu nha.”

Tần Trạch vừa nghe xong lập tức gửi lại cho Từ Hải Dương một tấm thiệp chúc mừng khác, trong tấm thiệp này là hình ảnh ba người trong gia đình nhà họ cười vô cùng hạnh phúc, không chỉ vậy mà bên trong đó có trọn vẹn mười tấm ảnh.

Tô Nhiên vừa nhìn xong không khỏi nở nụ cười.


Tần Trạch và Từ Hải Dương đã bắt đầu đấu với nhau từ hồi trung học, cho tới bây giờ vẫn tiếp tục so sánh với nhau, hơn nữa cách thức so sánh càng ngày càng ngây thơ.

Ra khỏi phòng, đến phòng khách, trên bàn mọi người trong gia đình đã ngồi đủ.

Bạch Tuyết, Vũ Lộ, Vinh Hoa và cả những người họ hàng thân thích khác nữa.

Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên nóng hôi hổi,  cùng nhau nói cười vui vẻ.

Trong bữa ăn, dì hai cũng nói về chuyện của Bạch Tuyết, nha đầu kia đẹp thì đẹp thật, mặc dù cũng rất lanh lợi nhưng lại không tập chung cho việc học, tốt nghiệp một trường đại học loại ba, sau đó cũng không tìm được công việc thích hợp.

“Nhiên Nhiên, chuyện công việc của Tiểu Tuyết cháu có cách nào không?” Giọng điệu của dì hai vô cùng khách khí.

Tô Nhiên có chút khó xử: “Dì ơi, dì cũng biết cháu và Tần Trạch đều làm việc ở nước ngoài, muốn giúp đỡ công việc trong nước e là có chút khó khăn.”

Ông ngoại và bà ngoại cũng góp thêm chút công sức: “Nhiên Nhiên, cháu nghĩ cách giúp em đi.”

Tần Trạch và Tô Nhiên hai mặt nhìn nhau.

Tần Trạch đọc hiểu được suy nghĩ trong mắt Tô Nhiên, cười nói: “Dì à, cháu sẽ nghĩ cách liên lạc với địa phương một chút, xem có thể tìm cho Tiểu Tuyết một công việc nhàn nhã một chút hay không.”

Có câu nói này, giống như chuyện công việc của Bạch Tuyết đã là chắc chắn rồi, trên bàn ăn lại trở về một mảnh tiếng cười tiếng nói.

Bạch Tuyết nghịch ngợm cười với Tô Nhiên.

Vũ Lộ đứa nhỏ này mới chỉ vừa vào đại học, nhưng nụ cười lại mang theo một chút thật thà phúc hậu.

“Ánh mắt của Tô Nhiên thật là tốt. Thằng bé Tần Trạch này đúng là một người tốt khó tìm đó.”

“Năm đó khi Tô Nhiên hôn mê bôn năm trời, Tần Trạch cũng không hề bỏ qua, Tô Nhiên, về sau nhất định phải đối xử tốt với Tần Trạch nha.”

Mọi người đều là người một câu, tôi một câu, khen ngợi Tần Trạch hết lời, khiến cho Tô Nhiên có chút đắc ý trong lòng.

Tần Trạch, là người có cô làm bạn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên sẽ phỉa ưu tú như vậy rồi.

Cô dịu dàng nhìn Tần Trạch, con mắt đen láy của Tần Trạch cũng nhìn cô.

Thời điểm 15 ngày sau tết, Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra lại thu được một kết quả khiến cho người ta vui mừng.

“Chúc mừng cô, cô mang thai năm tuần rồi.”

Điều này khiến cho Tô Nhiên dở khóc dở cười, nhưng lại khiến cho Tần Trạch tươi cười cả tháng trời.

Quả nhiên tên ở nhà của Thỏ Thỏ là đặt chính xác rồi.

Thỏ, thực sự là biểu tượng của gia đình bọn họ nha.

Một năm sau Tô Nhiên sinh ra một đôi long phượng thai.

Bởi vì tên của Thỏ Thỏ là Tần Nhất Sinh, cho nên người con trai thứ hai gọi là Tần Nhất Thế, cô con gái út tên là Tần Song Nhân.

Ý muốn nói: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. (Một đời một kiếp một đôi người.)

Hai đứa trẻ đều vô cùng sinh đẹp.

Đặc biệt là cậu con trai thứ hai Nhất Thế, có một đôi mắt đào hoa sáng như ngọc lưu ly, sau này lớn nên nhất định sẽ là một thiếu niên tuấn tú nha.

Trái ngược với anh trai tuấn tú, em gái Song Nhân lại mang một vẻ đẹp tự nhiên ngây thơ, càng khiến cho mọi người đều yêu thích không buông tay.

Nhìn ba đứa trẻ, Tô Nhiên và Tần Trạch cười đến vô cùng thoải mái.

Cả đời chúng ta cùng làm bạn với nhau, không chia lìa.

Ừ, cả đời có anh(em) làm bạn cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Pháo hoa sáng lạng trong giây lát ở nhân gian.

Tình yêu của chúng ta là một tình yêu dài lâu từ kiếp trước tới kiếp này.

Suy nghĩ của tác giả: cuối cùng cũng viết đến kết cục~~ằ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận