Bạch Thiển lo lắng gọi điện cho Tiêu Chiến nhưng không ai bắt máy. Bấm máy gọi cho Trương Ninh.
_Em ấy về rồi. Mà ở đó có vụ gì không?
_Không có.
_Vậy à, tôi cúp máy đây.
Chào Trương Ninh, Bạch Thiển tắt điện thoại, thở phào một hơi. Giọng nói lúc nãy là có tâm sự. Mình không cần lo lắng, chỉ cần đợi đến lúc em ấy tự mình nói là được.
_Đi thôi!
Bạch Thiển bảo với người lái xe phía trước, hắn chỉ còn cách Tiêu gia một đoạn nữa.
Sau khi ra khỏi phòng và nhìn thấy Tiêu Chiến, Trương Ninh đã để ý đến tâm trạng của cậu. Nhưng anh ấy không đến hỏi vì Trương Ninh biết dù có đưa dao cạy miệng, cậu cũng sẽ không nói. Xuống bếp rửa bát cháo và chén thuốc mà Tiêu Lạc đã dùng, Trương Ninh lấy thêm một cốc nước nóng đem lên lầu. Đứng trước căn phòng cuối của hành lang, nửa người chìm vào bóng tối vô tận, đặt cốc nước nóng trước cửa rồi rời đi.
Lúc vào phòng, Tiêu Lạc đã thức giấc, đang xoa đầu Tiểu Hàn nhìn mình.
_Sao lại thức rồi? Ngủ không được sao?
Tiến đến, đem tay đặt lên trán Tiêu Lạc đo nhiệt độ.
_Anh có tâm sự?
Bỏ qua câu hỏi của Trương Ninh, Tiêu Lạc trực tiếp hỏi lại.
Hơi ngạc nhiên, cuối cùng lại mỉm cười, có chút mệt mỏi trong đó.
_Ừm, quả thực có chút tâm sự.
Tiêu Lạc im lặng nhìn Trương Ninh, cho đến lúc Vương Nhất Tỏa ra đời và có ý thức, bên cạnh Tiêu Chiến,đã không thấy bóng dáng của Trương Ninh và gần như biến mất.
_Chiến, em ấy cũng có tâm sự đó.
Tiêu Lạc lúc này đã nhắm mắt lại vờ ngủ, nghe được câu nói đó cũng không nhúc nhích.
_Ngủ rồi à? Lạc ngủ ngon nhé.
Trương Ninh vỗ đầu Tiêu Lạc, ngồi im trên ghế bắt đầu tâm sự.
_Anh có vẻ đã bắt đầu thích tên thư ký họ Bạch đó rồi. Anh phải làm gì đây?
Trong không khí im lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hai người và tiếng gió thổi qua khe cửa.
_Anh vậy mà thích tên đó rồi. Anh lại không biết làm gì trước tình cảm này. Anh chỉ biết trốn tránh nó, lại còn phủ nhận tình cảm đó. Anh không dám chấp nhận nó. Anh nhát gán lắm phải không?
Trương Ninh rũ mắt, tay vẫn đặt trên đầu Tiêu Lạc.
Bạch Thiển dựa người vào cửa, đầu hơi ngẩng lên. Những điều của Trương Ninh vừa nói đều được Bạch Thiển bên ngoài nghe thấy rõ.
Sau khi không còn tiếng động trong phòng, Bạch Thiển đã rời đi, xuống nhà ngồi trong phòng khách một đêm.
_Anh, giá cổ phiếu của công ty bên đó đang giảm xuống. Chúng ta làm sao đây?
_Mua vào đi.
Vương Nhất Bác trả lời Vương Hạo Hiên, mắt vẫn dán vào tài liệu trong tay.
_Anh, Brawn Brewn cài người vào nội bộ của Tiwa Brewn, trên đường vận chuyển thì một số đồ đã biến mất. Anh nghĩ thế nào?
Vương Hạo Hiên cầm lấy một tập tài liệu trên bàn, bắt đầu hỏi.
_Brawn làm, nhưng có khả năng là do người khác nhúng tay. Chúng ta lại có thêm một người nữa.
Lưu Hải Khoan đẩy kính, bắt đầu ghi chép các dữ liệu.
_Xem ra đánh bại gia tộc Brewn đó khá dễ dàng.
Vương Nhất Bác như đọc được điều gì đó thú vị trong tệp tài liệu mình đọc nhếch môi nói.
=8h sáng=
Trên sân bay ồn ào náo nhiệt, Tiêu Chiến và Tiêu Lạc ngồi trên băng ghế uống nước.
_Anh, sao ba mẹ lại quyết định về nhỉ?
Tiêu Lạc uống một ngụm nước chanh trong tay, đung đưa chân, híp mắt thỏa mãn.
_Anh không biết.
Tiêu Chiến đọc tờ báo lạnh nhạt trả lời lại.
Tiêu Lạc dường như cũng không để ý đến thái độ đó. Tiếp tục uống ly nước chanh của mình.
Cứ vậy đi, nếu không phải của mình thì cứ làm như trả ơn là được.
_Trương Ninh này.
Trương Ninh như không tin vào mắt mình, cứng ngắc quay đầu nhìn Bạch Thiển.
_A... anh vừa gọi tôi là gì cơ?
_Trương Ninh, sao?
Bạch Thiển cười khó hiểu.
_ Anh không phải là Bạch Thiển, tên họ Bạch đó sẽ trêu chọc tôi gọi tôi là Tiểu Ninh.
Trương Ninh túm lấy cổ áo Bạch Thiển điên cuồng lắc mạnh.
_T... tôi g... gọi cậu có việc m... à.
Trương Ninh buông cổ áo của Bạch Thiển, mắt to mắt nhỏ nhìn Bạch Thiển.
_Việc gì?
Bạch Thiển hơi cúi đầu một chút.
_Cậu nghĩ sao về việc một người đàn ông thích một người... đàn ông?
_Tôi chẳng nghĩ sao cả, không phải là 'thích' sao? Thích hay yêu là quyền tự do của một người. Khác biệt trong lời nói của anh nó chỉ là đồng giới thôi mà, không phải sao?
Trương Ninh thản nhiên nói.
Anh nói thản nhiên như vậy thì tại sao anh không dám đứng trước tình cảm của mình hả Trương Ninh?
_Đồng giới... nó là... cả một vấn đề lớn đấy.
_Vậy sao? Nhưng... từ lúc nào tự do của một người lại khiến người khác thấy đó là một xiềng xích? Thời đại nào rồi? Anh còn tính sẽ để cho tất cả mọi người áp đặt một quy định không có tính tự do cho một số người? Ai cũng cần sự bình đẳng, kể cả là... giới tính thứ ba.
Bạch Thiển không đáp, chỉ dựa người vào xe, như đang suy nghĩ sâu xa.
_Ba, sao ba về sớm thế ạ?
Tiêu Lạc được ông Tiêu bế bên người làm nũng hỏi.
_Con không muốn ba về?
Tiêu Phong nhướng mày, bắt đầu tỏ vẻ thống khổ.
_Không, không. Không có ba mẹ ở nhà, con chán lắm.
Bà Tiêu cười mỉm gõ nhẹ chán Tiêu Lạc.
_Chiến, con sao thế?
Bà Tiêu nhìn thái độ hờ hững, lạnh nhạt của Tiêu Chiến bắt đầu lo lắng hỏi.
_Con không sao.
Tiêu Chiến cười lễ phép, nhẹ gạt tay bà ra.
Bà Tiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến trước mặt. Trước mắt bà, cậu như một người xa lạ mang dáng vẻ của con trai bà. Thành thục, ổn trọng lại hờ hững, lạnh nhạt. Giống như nói chuyện với họ như là một hành động báo đáp.
Bước vào xe, Tiêu Lạc liền áp sát vào người Tiêu Chiến, cả người dựa hết vào cậu.
Xe bắt đầu lăn bánh, Tiêu Chiến nhẹ đẩy người Tiêu Lạc cho thẳng, ngồi ngay ngắn.
_Cổ phiếu của công ty gia tộc Brewn đang tụt. Do bị vạch trần những vụ mua bán vật chất đen gần đây. Lần này sếp về là do vụ này đúng không?
Bạch Thiển đẩy kính nhìn tệp tài liệu hỏi Tiêu Phong.
_Ừm, vụ này Vương gia cũng sẽ tham gia phải không?
Tiêu Chiến tập trung nghe cuộc đối thoại của hai người. Gia tộc Brewn? Là gia tộc sở hữu mạng lưới quan hệ cực rộng, việc làm ăn cực kỳ nhiều nhưng lại hiếm khi nào thấy tin tức. Tham gia hầu như vào tất cả các ngành nghề. Và mỗi ngành nghề đều có các thành tựu nhất định. Không nghĩ tới là gia tộc lớn như vậy, giá cổ phiếu lại đang giảm.
'Choang'. Tiếng vật sành bị ném vỡ.
_TIWA. Cậu giải quyết vụ này thế nào đây?
Gia chủ Brewn tức giận hét lớn.
Tiwa Brewn run rẩy quỳ giữa đại sảnh lớn.
_Con...
Gia chủ Brewn tức giận đến trán cũng nổi gân xanh
_Ông, vụ này con cùng Tiwa sẽ giải quyết ổn thỏa. Mong ông chấp nhập.
Tức giận nhìn chằm chằm vào Brawn vừa quỳ xuống, một lúc lâu sau giống như rút hết lực, gia chủ Brewn thở dài, ngồi xuống chiếc ghế.
_Được, lui xuống đi.
Vẫy tay đuổi hai người đi. Gia chủ Brewn chống gậy đứng lên đi về phòng.
_Cậu đừng nghĩ cậu giúp tôi thì tôi sẽ biết ơn.
Tiwa Brewn hất tay đang kéo mình đi, ngẩng mặt nói.
_C... cậu đúng là không biết điều.
Brawn Brewn tức giận bỏ đi.
Tối hôm đó, Tiwa Brewn vào quán bar lớn nhất Bắc Kinh giải sầu.
_A, xem tôi gặp được ai nào?
Một tên cao to, lắc lắc ly rượu chạm vào gương mặt trắng nõn của Tiwa Brewn.
_Cút!
Lạnh lùng ném lại một câu, quay đầu tiếp tục uống.
_Em trai, xinh đẹp như thế này. Đến một chỗ chẳng mấy sạch sẽ, không sợ bị nhiễm bẩn sao?
Khoác lấy vai của Tiwa Brewn kéo vào lồng ngực. Ngón tay miết chỗ xương quai xanh tinh xảo của Tiwa. Miệng bắt đầu đụng chạm vành tai. Thấy tai Tiwa rụt lại thì nhếch miệng cười.
_Xem ra, tai cậu em mẫn cảm nhỉ?
_Cút ra!
Tên đó bỏ qua lời nói đó vẫn tiếp tục hôn dọc sống tai. Còn dám để lại hai dấu hôn ở cổ Tiwa Brewn.
Tiwa Brewn phát cáu, chưa kịp phát tiết thì tên cao to kia đã bị đá văng qua một bên. Tiwa Brewn rơi vào cái ôm của người khác.
_Người của tao cũng dám đụng?
Giọng nói âm trầm cực điểm.
Tiwa Brewn cảm thấy giọng nói này thật quen nhưng ánh mắt cậu đã bắt đầu không thấy tiêu cự. Chiều cao người này còn cao hơn hắn nữa. Chiều cao này rất giống một người, cái người mà hắn ghét cay ghét đắng.