Hai người này là bạn học cùng lớp, nữ sinh cao gọi là Trương Lệ, nữ sinh hơi lùn gọi là Vương Anh.
Bọn họ ở phòng 302 của ký túc xá, ngày thường không có bất kỳ liên hệ gì.
Nói xấu bị người khác bắt được tại trận, lại còn là bạn tốt của Ôn Hạ, Trương Lệ và Vương Anh có chút luống cuống, sau đó một trước một sau nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nhan đảo mắt nhìn bóng lưng của hai người họ, sau đó đi đến bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa tức giận bất bình: “Bệnh tâm thần, Hạ Hạ nhà chúng ta lại không trêu chọc đến các cô…”
Liễu An An đi đến chỗ Liễu Bác Nghĩa lấy thẻ ăn, ôm theo ba hộp sữa bò đang chuẩn bị lên lầu, kết quả liền gặp phải Khương Nhan đang nổi giận đùng đùng: “Làm sao vậy? Bị người khác giành vòi nước?”
Đi vệ sinh bị giành vòi nước rửa tay cũng rất thường thấy.
“Không phải, là Trương Lệ và Vương Anh nói xấu Hạ Hạ, nói Hạ Hạ chân đạp hai thuyền.”
Khuôn mặt tròn trịa của Khương Nhan phồng lên vì tức giận, cô ấy nhịn không được lại tiếp tục phàn nàn: “Người nào đó nói Hạ Hạ nhà chúng ta giống như nữ sinh không đứng đắn.”
Liễu An An lập tức cùng chung kẻ địch, trong miệng liền phát ra vài câu thô tục: “Đệt, mịa nó! Thời buổi này người xấu càng ngày càng tác oai tác quái.”
Phòng học
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy tiếng kéo ghế, Ôn Hạ dời tầm mắt từ trên sách sang trên người hai người bọn họ: “Mình có bỏ một túi khoai tây chiên trong hộc tủ của các cậu á, nhưng đừng ăn lúc vào học.”
Phát hiện hai người dường như có chút tức giận: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Khương Nhan vừa định nói, liền thấy Liễu An An chớp mắt một cái, lập tức liền sửa miệng: “Không có gì.”
Cô ấy lấy túi khoai tây chiên trong hộc bàn ra: “Wow, Hạ Hạ cậu tốt quá đi, mình thích ăn loại khoai tây chiên này nhất, lại còn là vị nướng BBQ nữa.”
“Phòng ngủ còn có nhiều lắm, nếu như thích đều cho các cậu.” Trước kia Ôn Hạ rất thích ăn mấy thứ như khoai tây chiên, nhưng hiện tại cô không thích ăn lắm.
“Hạ Hạ, cậu tốt quá đi, yêu cậu chết đi được.”
Khương Nhan từ phía sau vươn người lên, hôn lên má Ôn Hạ, Ôn Hạ dở khóc dở cười.
Liễu An An chia sữa bò cho bọn cô, mỗi người một lọ, đắc ý dào dạt nói: “Mình đi lấy thẻ ăn, đúng lúc gặp phải anh trai đang mua sữa bò, mình liền không khách khí tiêu thụ giúp anh ấy.”
“An An, nếu mình là anh cậu thì sẽ không nhận đứa em gái này đâu.” Khương Nhan cảm thấy hơi đáng thương cho Liễu Bác Nghĩa.
“Vậy cậu đừng có uống, mình cho Hạ Hạ uống, đúng lúc đây là sữa bò mà Hạ Hạ thích uống nhất.”
Liễu An An làm bộ muốn thu về, Khương Nhan vội vàng nhét sữa bò vào trong hộc bàn: “An An, mình sai rồi.”
“Này còn tạm được.” Liễu An An chu cái miệng nhỏ lên: “Hừ” một tiếng.
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Tiết Tiếng Anh
Liễu An An vùi đầu viết một tờ giấy, nhân lúc giáo viên không chú ý lén lút đưa cho Khương Nhan, sau đó nhìn sang chỗ Trương Lệ và Vương Anh.
Khương Nhan gật đầu, liếc nhìn giáo viên đang viết trên bảng đen, duỗi tay ném tờ giấy cho bàn kế bên, nhỏ giọng nói: “Trương Lệ.”
Ôn Hạ chú ý tới động tác nhỏ của hai người, nhắc nhở một câu: “Nghe giảng bài đi.”
Hai người vội vàng gật đầu.
Tờ giấy được truyền tay nhau cuối cùng truyền tới trong tay Trương Lệ, trên tờ giấy viết chính là, các cậu còn dám nói xấu Ôn Hạ, tôi sẽ không khách sáo đâu! LAA.
Trương Lệ sắc mặt hoảng hốt, nhìn thoáng qua chỗ Liễu An An, đúng lúc bắt gặp Liễu An An đang giơ nắm đấm lên với cô ấy, lập tức sợ hãi dời đi ánh mắt.
Liễu An An có anh trai đang học lớp 12, cả lớp đều biết, có một lần Liễu An An bị nữ sinh trong lớp khi dễ, anh trai Liễu An An liền tới lớp học cảnh cáo nữ sinh kia.
“Liễu An An! Nghiêng đầu xem ai đó, em nói cho cô biết ai đẹp vậy? Cô và em cùng nhau nhìn! Xem có thể nhìn chằm chằm ra tới bông hoa nào hay không?” Triệu Tĩnh đẩy cặp mắt kính đen, tay vỗ lên bàn giáo viên, buồn bực nói.
Liễu An An chột dạ rụt cổ lại, yếu ớt nói: “Cô ơi, em tìm người mượn bút, bút hết mực ạ.”
Khương Nhan lập tức từ phía sau đưa cho cô ấy một cây bút.
Triệu Tĩnh làm giáo viên mười mấy năm, sao có thể không nhìn thấu mánh khóe nhỏ này của các cô, chỉ là bà mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi.
Bà ấy tức giận nói: “Nhớ chú ý nghe giảng bài.”
Sau khi nói xong câu đó, bà ấy tiếp tục bắt đầu giảng bài.
Sau giờ học, Ôn Hạ nắm lấy cánh tay Liễu An An: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng có nói dối, nếu không đến cả bạn bè cũng không làm được nữa.”