Sống lại cùng anh chồng học bá

“A ~”
 
Khương Nhan lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút tình nguyện.
 
Muốn nói cô ấy ghét cái gì nhất, chắc chắn là chạy bộ, đi bộ 3000 mét thôi cũng đủ mệt chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thầy Tào, em có bệnh tim, bác sĩ nói không thể vận động mạnh.”
 
Tào Quân làm chủ nhiệm lớp nhiều năm như vậy có trò xiếc gì mà chưa nhìn thấy qua, vẫn không hề bị lay động: “Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi ba em, nếu như thực sự có bệnh tim sẽ lập tức thay đổi người.”
 
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt Khương Nhan lập tức trừng lớn, với tính tình nóng nảy của ba cô ấy, nếu như biết cô ấy nói dối có bệnh tim, trở về không chừng sẽ đánh cô ấy một trận: “Đừng đừng đừng, Thầy Tào, em nói giỡn thôi.”
 
Liễu An An không phúc hậu mà cười thành tiếng.
 
Ôn Hạ cố nén cười, cô không thể tạo lập sự vui sướng của mình dựa trên nỗi đau của người khác.
 
Nhưng mà cô nhịn không được, vẫn là cười thành tiếng.
 
Khương Nhan tức giận trừng mắt nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghỉ chơi năm phút!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính tình của Hạ Lâm có tiếng là dịu dàng ít nói, mặc dù cũng không muốn bị gọi tên, nhưng cũng không có giống như Khương Nhan.
 
Nhìn Tào Quân rời đi, Khương Nhan cảm thấy đã không còn hy vọng nào nữa, gục xuống bàn ôm đầu khóc lóc thảm thiết: “Xong rồi xong rồi, tất cả đều xong rồi, sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ không còn Khương Nhan nữa.”
 
Ôn Hạ và Liễu An An bị cô ấy chọc cười, Liễu An An trấn an vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô ấy, cười xấu xa nói: “Nhan Nhan, cậu yên tâm mình và Hạ Hạ nhất định sẽ nhặt xác cho cậu.”
 
“An An nói đúng đấy.” Ôn Hạ nhe răng cười phụ họa.
 
“Liễu An An, Ôn Hạ, nghỉ chơi mười phút.” Khương Nhan gầm lên trong giận dữ.
 
Tưởng Húc ngồi khoanh chân ở hàng phía sau, vẫn luôn nhìn Ôn Hạ, thấy cô cười cậu ta cũng cười theo.
 
Bạn cùng bàn của Tưởng Húc, Tô Bột thoáng nhìn qua, sau đó dùng khuỷu tay đụng vào người cậu ta, trêu chọc nói: “Anh em à, lại nhìn nữa tròng mắt sẽ rớt ra ngoài đấy.”
 
Bị người khác bắt gặp, Tưởng Húc có chút xấu hổ, sau đó tức giận nói: “Im đi, không liên quan đến mày.”
 
Tô Bột cũng không thèm để ý giọng điệu của cậu ta, tiếp tục nói: “Tao nói này người anh em, đều đã lớp 11 rồi, nếu mày không cố gắng thì sẽ tốt nghiệp mất.”
 
Tưởng Húc “Cắt” một tiếng: “Không cần mày nhọc lòng, đợi chừng nào mày theo đuổi được hoa khôi lớp kế bên rồi lại khoe khoang với ông đây.” 
 
Tô Bột không nói chuyện mà chỉ nhướng mày, Tưởng Húc đen mặt: “Mày theo đuổi được rồi à?” Giọng điệu có chút ghen tị.
 
Tô Bột gật đầu, không che giấu được khoe khoang: “Đã ở bên nhau từ tuần trước rồi, thứ bảy còn đi ra ngoài chơi, nhân tiện…” Nói tới đây cậu ta cười “Hì hì”.
 
Về phần là cái gì đã rất rõ ràng rồi.
 
“Cút cút cút, cút sang một bên đi.” Tưởng Húc có chút hâm mộ.
 
Bộ dạng cà lơ phất phơ như Tô Bột còn theo đuổi được hoa khôi lớp bên cạnh, cậu ta còn không có theo đuổi được Ôn Hạ, chẳng lẽ cậu ta xấu lắm sao?
 
Cậu ta bắt đầu tự hoài nghi chính mình.
 

 
Ngày hôm sau bắt đầu kỳ thi tháng.
 
Ôn Hạ được chỉ định làm bài thi ở trong lớp bọn họ, hai người Liễu An An và Khương Nhan thi ở lớp bên cạnh.
 
Ngồi phía trước Ôn Hạ là ủy viên học tập Từ Mẫn, nếu như là trước kia chắc chắn sẽ có lợi cho việc chép bài, nhưng hiện tại Ôn Hạ muốn thành thành thật thật làm bài thi, tự làm bài của mình.
 
Buổi sáng thi hai môn là ngữ văn và toán.
 
Ngữ văn làm tương đối suôn sẻ, nhưng môn toán làm bài khá là tệ, mặc dù hai tuần này cô đều nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng nền tảng trước đó của cô quá kém.
 
Sau khi kỳ thi kết thúc, Ôn Hạ thu dọn vở nháp đặt ở bàn mình, sau đó lấy hộp cơm của ba người ra, chờ Khương Nhan và Liễu An An.
 
“Hạ Hạ, mình chết chắc rồi.” Khương Nhan không còn sức lực mà kêu rên.
 
Vừa nhìn đã biết là bị môn toán tàn phá.
 
Vẻ mặt Liễu An An cũng giống như đưa đám, rống lên một câu: “Lần này môn toán thực sự rất khó, mình làm bài 30 phút, ngủ một tiếng rưỡi.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
“Đã kêu các cậu đi học nghe giảng bài rồi mà lại không nghe, bây giờ biết lợi hại rồi sao.”
 
Cô vỗ vỗ bả vai hai người, hào phóng nói: “Lần sau lại nỗ lực, đi thôi, mình mời các cậu ăn sườn tẩm bột hấp*, an ủi tâm hồn bị thương của các cậu một chút.”
 
(*)

Khương Nhan lập tức phấn chấn tinh thần, vội vàng buông vở nháp xuống: “Vậy nhanh lên đi, đến trễ sẽ không còn sườn tẩm bột hấp đâu.”
 
Lúc ba người vội vã chạy tới, căn tin đã có rất nhiều người.
 
Khương Nhan đi chiếm chỗ, Ôn Hạ và Liễu An An đi xếp hàng.
 
Hôm nay tới trễ, đã xếp được một hàng dài rồi.
 
Liễu An An nhìn về phía trước, xem có người quen nào không, cuối cùng cũng tìm được một người, mặt dày lôi kéo Ôn Hạ  đi phía trước chen hàng.
 
Đến nỗi Liễu Bác Nghĩa đang đeo ký hiệu màu đỏ của Hội học sinh trên tay áo cũng bị các cô trực tiếp làm lơ.
 
Liễu Bác Nghĩa làm như không nhìn thấy hai người, sau đó tiếp tục giám sát trật tự.
 
“Mặt già” của Ôn Hạ nóng lên, tuy rằng cô cũng thường xuyên làm loại chuyện không có đạo đức này khi còn là học sinh, nhưng mà cô đã sớm sửa lại rồi.
 
Nhưng mà giữa việc xếp một hàng dài để mua đồ ăn lạnh tanh và việc chen hàng để ăn được đồ ăn còn nóng hổi, cô vẫn là không có đạo đức mà lựa chọn chen hàng.
 
Cũng không phải chỉ có hai người bọn cô chen hàng, có người thừa dịp Liễu Bác Nghĩa không chú ý chen ở đằng trước.
 
Cũng may mà chen hàng, nếu không hôm nay không ăn được món sườn tẩm bột hấp.
 
Hai người lấy cơm xong, Liễu Bác Nghĩa nói với Liễu An An: “Chiếm thêm hai chỗ đi.” Nói xong thì liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, có điều anh liếc mắt quá nhanh, Ôn Hạ và Liễu An An đều không có phát hiện.
 
“Để em đi xem thử, hôm nay là Nhan Nhan chiếm chỗ.” Liễu An An gật đầu.
 
Khương Nhan chỉ chiếm có ba chỗ, mấy chỗ bên cạnh đều là học sinh vừa mới lấy cơm đang ngồi ăn.
 
Liễu An An đành phải nói một tiếng với Liễu Bác Nghĩa, sau đó trở lại chỗ ngồi ăn cơm.
 
Khương Nhan nhả một miếng xương ra: “An An ăn nhanh đi, sườn hôm nay ăn ngon lắm.”
 
Liễu An An cầm lấy muỗng, múc một miếng nhét vào trong miệng: “Ưm, ăn ngon… nha.”
 

 
Bồn rửa chén chen đầy người, ba người bọn Ôn Hạ không chen vào được, liền chờ ở bên cạnh.
 
Ở trường trung học số hai, ăn cơm có quy tắc 3 “Nhanh”, chạy nhanh, ăn nhanh và rửa nhanh.
 
Hai quy tắc trước chậm sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quy tắc sau cùng.
 
Liễu Bác Nghĩa và Chu Thanh ăn cơm ra tới, liền nhìn thấy ba người.
 
Hai người đi qua, giọng nói có sức hút độc quyền của Liễu Bác Nghĩa vang lên: “Các em đưa hộp cơm cho anh, mau trở về ôn tập chuẩn bị thi buổi chiều đi, buổi chiều các em cứ trực tiếp tới căn tin ăn cơm, anh và Chu Thanh sẽ lấy cơm giúp các em.”
 
Ưu điểm duy nhất của Hội học sinh chính là có thể lấy cơm trước vài phút.
 
Ôn Hạ sao có thể không biết xấu hổ để cho anh ấy rửa, vội vàng lắc đầu: “Không cần…”
 
Còn chưa nói dứt lời, hộp cơm đã bị Liễu An An lấy đi, trực tiếp đưa cho Liễu Bác Nghĩa, cô ấy không khách sáo nói: “Vậy cảm ơn anh!”
 
Hộp cơm của Khương Nhan bị Chu Thanh lấy đi, mặt cô ấy đỏ lên giống như vịt luộc.
 
Liễu An An lôi kéo hai người rời đi, đắc ý nói: “Hạ Hạ, Nhan Nhan, hai cậu khách sáo làm gì, anh của mình cũng chính là anh của các cậu.”
 
Không có Chu Thanh ở trước mặt, Khương Nhan lại khôi phục tính tình hoạt bát, làm bộ ghét bỏ nói: “An An, nói thật nha, nếu mình mà là anh cậu, mình thật sự không muốn có đứa em gái như cậu đâu.”
 
“Khương Nhan! Xem mình có cù cậu không!” Liễu An An liền cù lét vào eo Khương Nhan.
 
Khương Nhan lập tức chạy về phía trước: “Ha ha ha… Mình sai rồi, An An.”
 
Ôn Hạ ở phía sau nhìn hai người đùa giỡn, ai ngờ Khương Nhan và Liễu An An quay ngược trở về cù lét cô.
 
Ba người nhất thời ồn ào lên, cười đùa một trận.
 
Lúc đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, Khương Nhan lôi kéo Ôn Hạ và Liễu An An đi vào quầy ăn vặt, quẹt thẻ mua cho hai người một hộp sữa.
 
Ôn Hạ và Liễu An An cũng không có khách sáo.
 
Ba người cầm sữa uống, nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm nên rủ nhau đi dạo quanh sân thể dục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui