Sống lại cùng anh chồng học bá

Có bốn nam sinh đang xô đẩy ở phía sau ba người, Khương Nhan quay lại liếc mắt nhìn một cái rồi “Phụt” cười, trêu ghẹo nói: “Hạ Hạ, có người muốn tỏ tình với cậu.”
 
Liễu An An cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc gật đầu đánh giá: “Nam sinh ở giữa vừa trắng lại còn rất đẹp trai, Hạ Hạ cảm thấy thế nào?” Nói xong, cô ấy còn đụng khuỷu tay vào người Ôn Hạ, sau đó chớp chớp mắt.
 
Ôn Hạ nghiêng đầu, ném cho cô ấy một ánh mắt cảnh cáo, Liễu An An cười “hì hì” với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hạ nói: “Nên trở về lớp rồi.”
 
Cô lôi kéo hai người xoay người rời đi, vì để tránh đụng mặt với nam sinh phía sau, cô còn cố ý đi vòng qua bãi cỏ nhân tạo.
 
Mơ hồ nghe thấy tiếng một nam sinh đang thúc giục nói: “Tôn Thần nhanh lên, Ôn Hạ sắp đi rồi.”
 
Giây tiếp theo, vẫn là giọng của nam sinh này gọi cô lại: “Ôn Hạ, Tôn Thần có việc muốn nói với cậu.”
 
Những bạn học khác trên sân thể dục nghe tiếng cũng nhìn về phía này, có hai nữ sinh đứng hơi chếch về phía trước của bọn Ôn Hạ, vì muốn xem náo nhiệt còn cố ý ngừng lại.
 
Liễu An An và Khương Nhan cười đến nỗi đôi mắt đều híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ như đang chuẩn bị xem kịch.
 
Liễu An An cười xấu xa nói: “Hạ Hạ, ngoại hình cậu ta cũng không tệ lắm, không thử suy xét sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Liễu An An! Có tin mình nói với anh cậu là cậu làm việc riêng trong giờ học hay không?” Ôn Hạ nhìn cô ấy bằng ánh mắt uy hiếp.
 
Liễu An An lập tức giơ tay đầu hàng, nịnh nọt nói: “Hạ Hạ, mình sai rồi, mình sai quá sai luôn, mình cảnh tỉnh rồi, cảnh tỉnh sâu sắc luôn.”
 
Lúc này, nam sinh trắng trẻo trong lời Liễu An An đứng ở trước mặt Ôn Hạ, còn chưa nói lời nào mà lỗ tai đã đỏ lên rồi.
 

Liễu An An và Khương Nhan nhịn cười.
 
Học sinh nhìn sang bên này ngày càng nhiều.
 
Nam sinh tên Tôn Thần kia lấy từ phía sau ra một hộp chocolate đưa cho Ôn Hạ, lắp bắp nói: “Ôn Hạ, mình thích cậu, cậu… Có thể làm bạn gái của mình hay không?”
 
Chocolate thời này rất quý, một hộp có giá hai ba chục tệ.
 
Ôn Hạ: “…”
 
Cô đột nhiên nhớ tới lúc mình tỏ tình với Tần Mặc, cũng mua một hộp chocolate, kết quả Tần Mặc lạnh lùng đáp lại cô một câu: “Bạn học, học tập cho giỏi.”
 
Sau khi kết hôn, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, sau này Tần Mặc giải thích nói khi đó anh là đang khuyên thiếu nữ phản nghịch lạc lối quay trở về con đường ngay thẳng.
 
Cô khẽ cười nói: “Bạn học, học tập cho giỏi, cố gắng lên.”
 
Tôn Thần sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
 
Nhìn thấy nụ cười thuần khiết của nữ sinh, mặt cậu ta càng đỏ hơn, ngượng ngùng gật đầu: “Được.”
 
Ra khỏi sân thể dục, Liễu An An và Khương Nhan “Phụt” cười thành tiếng, hết sức vui vẻ.
 
Khương Nhan cười đến mức nghiêng trái ngã phải: “Hạ Hạ, thực sự chỉ có cậu, học tập cho giỏi cũng có thể nói cho được.”
 
Ôn Hạ chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: “Mình là đang khuyên thiếu niên phản nghịch lạc lối quay trở về con đường ngay thẳng.” Khi nói chuyện cô còn dựng thẳng ngón tay trái lên.
 
“Hạ Hạ, cậu bị Lão Tào ám vào người à? Ha ha ha…” Liễu An An cười to không màng tới hình tượng.

 
Trong giờ học Tào Quân rất thích dùng điệu bộ này để nhấn mạnh những kiến thức trọng tâm.
 

 
Thi Tiếng Anh
 
Cảm giác khi làm bài tiếng Anh của Ôn Hạ vô cùng tốt, nhưng mà với năng lực học dốt hiện tại của cô, đạt điểm tuyệt đối là điều rất không “Thực tế”.
 
Dựa theo độ khó của các dạng câu hỏi, cô chọn sai đáp án của các câu hỏi mà học sinh cấp ba dễ mắc phải, làm bài viết thì cố ý viết sai hai từ đơn, cũng như viết thêm câu có vấn đề trong câu nói.
 
Điểm số có lẽ sẽ nằm trong khoảng 90 điểm.
 
Ngày hôm sau thi ba môn tổ hợp khoa học tự nhiên, Ôn Hạ làm bài cũng tương đối suôn sẻ, bởi vì phần lớn đề bài đều là kiến thức trong sách giáo khoa.
 
Giữa trưa thi xong, toàn bộ khối 11 được tan học sớm.
 
Ôn Hạ quyết định sẽ đi đến trường học của Tần Mặc, cho nên chỉ thu dọn mấy cuốn sách bỏ vào cặp.
 
Cô ngồi xe buýt cùng với Khương Nhan, Gia Trung cũng chỉ cách khu chung cư Đức An mà cô đang sống có một trạm dừng, rất gần.
 
Khương Nhan biết cô muốn đi đến Gia Trung nên một mình xuống trạm ở khu chung cư Đức An, hai người vẫy tay chào tạm biệt.
 
Ngồi xe buýt từ trường trung học số 2 vào đến cổng trường Gia Trung mất hơn bốn mươi phút, bây giờ đang là tiết đầu tiên ở Gia Trung, cũng chính là tiết cuối cùng.
 
Thứ sáu ở trường Gia Trung có ít tiết học hơn so với các trường cấp ba khác.

 
Cánh cổng làm bằng sắt rỗng được mở ra một nửa, cô nói với chú bảo vệ gác cổng là muốn đi vào tìm anh họ Tần Mặc, chú bảo vệ gác cổng mới cho cô đi vào, còn rất nhiệt tình nói Tần Mặc đang ở phòng học bên trái sát cầu thang ở lầu hai của tòa nhà Sùng Dương.
 
Hoàn cảnh ở Gia Trung tương đối lâu đời, có lịch sử mấy chục năm, không giống như trường trung học số hai chỉ mới thành lập trong mười năm gần đây.
 
Gia Trung có hơi thở lịch sử rất dày đặc, trên bức tường đá đối diện cổng chính có khắc tượng đá của các nhân vật lịch sử như Khổng Tử và Lão Tử.
 
Cô nhìn đồng hồ một chút, thấy còn hai mươi phút nữa là tan học liền đi xem khu trưng bày ở Gia Trung.
 
Quả nhiên có ảnh chụp của Tần Mặc _ Học sinh xuất sắc.
 
Bức ảnh này giống y như đúc tấm ảnh trong thẻ học sinh của Tần Mặc.
 
Dưới ảnh chụp có mấy dòng chữ nhỏ, bạn học Tần Mặc đã nhiều lần đạt được thành tích học sinh giỏi hạng nhất trong năm học, đồng thời vinh dự nhận được giấy khen Học sinh ba tốt, Cán bộ xuất sắc, Học sinh văn minh.
 
Trước kia chỉ nghe nói thời cấp ba Tần Mặc học rất giỏi, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua.
 
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, cô nhịn không được cảm thán đời trước cô đã tích được không ít phúc.
 
Kỳ thật duyên phận của cô và Tần Mặc đều là do cô mặt dày mà có được.
 
Cô nghĩ đến điều gì đó, sau đó lấy điện thoại ra, mở camera lên rồi bấm chụp lại bức ảnh.
Lát sau cô lại tiếp tục xem các khu trưng bày khác, tìm thấy được rất nhiều ảnh chụp của Tần Mặc lúc đang diễn thuyết hay đang trên bục phát biểu.
 
Sau đó, cô giơ đồng hồ lên lần nữa, còn năm phút nữa là tan học, cô liền đi lên lầu Sùng Dương, đứng ở cửa bên trái phòng học.
 
Một thầy giáo có mái đầu Địa Trung Hải và đôi mắt đen nhánh đang cầm một cuốn tập đứng ở cửa, hẳn là cũng chờ đến giờ tan học.
 
Hai người nhìn nhau.
 
“Bạn học, em tìm ai vậy?” Chủ nhiệm của lớp chọn, Chu Cương ôn tồn hỏi.
 

Ôn Hạ đoán được ông ấy là giáo viên chủ nhiệm của Tần Mặc, ngoan ngoãn nói: “Dạ anh họ ạ, tên Tần Mặc.”
 
Nghe đến tên Tần Mặc, vẻ mặt Chu Cương càng thêm hòa nhã dễ gần: “Có thể sẽ phải chờ thêm vài phút rồi.”
 
Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, một người giáo viên nữ đi ra, Chu Cương đi vào.
 
Cô nghe thấy rất rõ giọng của ông: “Các bạn học, im lặng, thầy mượn của các bạn vài phút để nói chút chuyện, tuần sau sẽ tổ chức kỳ thi tháng, các bạn học trở về nhớ cố gắng ôn tập…”
 
Ông nói rất nhanh, một hai phút là xong rồi.
 
Ngay sau đó ông lại nói thêm một câu: “Tần Mặc, em họ của em đang đợi em ở bên ngoài đấy, chuyện báo tường tuần sau lại làm.”
 
Một lúc sau, một nhóm học sinh từ phòng học đi ra, cả đám tò mò đánh giá Ôn Hạ, rất nhanh Tần Mặc mặc áo len màu đen, quần jean màu xanh dương cũng đi ra.
 
Anh tự nhiên mà cầm lấy cặp sách của cô: “Sao hôm nay ra sớm vậy?”
 
Ôn Hạ muốn tạo cho anh một bất ngờ, nên lúc nói chuyện điện thoại chưa nói cho anh biết: “Hai ngày này thi, nên trường học cho ra sớm.”
 
“Em họ, chào em, anh là Triệu Tử Xuyên.” Giọng nói của một nam sinh chen ngang.
 
Ôn Hạ có quen với nam sinh mũm mĩm trước mặt, đây là bạn tốt nhiều năm của Tần Mặc, nhưng mà lúc này anh ta mập hơn so với sau này rất nhiều.
 
“Chào anh, Ôn Hạ.”
 
Triệu Tử Xuyên gọi thử một tiếng, cười khen: “Ôn Hạ, tên này thật là dễ nghe.”
 
Miệng của Triệu Tử Xuyên luôn rất biết khen người khác, bằng không sao có thể theo đuổi được một người nhan khống như Liễu An An tới tay.
 
Ôn Hạ buồn cười: “Cảm ơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận