Sống lại cùng anh chồng học bá

Tay nắm vô lăng của Ôn Đức hơi siết chặt, giọng điệu như đang xử lý công việc: “Gần đây có hợp tác với nhà máy ở bên trường trung học số hai, trên cơ bản là có thời gian.”
 
Ôn Hạ cũng không vạch trần lời nói dối của ông, vui vẻ quơ quơ đầu: “Rốt cuộc thì thứ sáu cũng không cần phải chen chúc trên xe buýt, còn có thể tiết kiệm mấy đồng tiền xe, hì hì.”
 
“Trên người không còn tiền?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Đức nhìn cô một cái, cô cười đến cực kỳ vui vẻ.
 
Đã rất lâu rồi cô chưa có cười như vậy ở trước mặt ông.
 
Dường như từ tuần trước cô đã bắt đầu thay đổi, không còn chống đối ông.
 
Ôn Hạ còn chưa kịp trả lời, ông lại nói: “Ngày mai ba sẽ dành thời gian rảnh để đi làm cho con một tấm thẻ ngân hàng, sau này con không có tiền thì cứ lấy ở trong đó.”
 
Hiện tại cô cũng đã lớn, muốn mua một ít đồ dùng phụ nữ, cho dù ông có lòng muốn chăm sóc cô, cũng sẽ không đủ chu đáo
 
“Con còn tiền mà, đủ dùng rồi.”

 
Ôn Hạ nhìn ra bên ngoài, đây là hướng đi trung tâm huyện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ba, đi đâu vậy?”
 
“Mẹ con muốn gặp con.”
 
“Ồ.”
 
Ôn Hạ không nói nữa, cô nhớ tới, Lưu Yến hẳn là sẽ đi ra nước ngoài với người đàn ông khác trong khoảng thời gian này.
 
Sau này, cô và Tần Mặc kết hôn, bà ấy mới trở về, khi đó bà ấy đã sinh thêm một đứa con.
 
Xe dừng lại, Ôn Hạ nhìn qua cửa sổ xe, quả nhiên là tiệm trà bánh kia.
 
Tiệm trà bánh là nơi duy nhất uống trà chiều ở Gia Huyện, là nơi tiêu phí của kẻ có tiền, một miếng bánh Tiramisu rất nhỏ có giá hơn ba mươi tệ.
 
Phong cách của tiệm trà bánh tràn ngập hơi thở nước ngoài, cũng giống như Lưu Yến vậy, tóc uốn xoăn lọn vàng óng ánh, áo lông dài qua mông màu be, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
 
Lưu Yến rất xinh đẹp cũng rất có năng lực, bằng không sao có thể gả cho một gia đình giàu có thuộc tầng lớp trung lưu như Ôn gia.
 
Ngồi ở bên cạnh bà là một người đàn ông mập mạp, mặc tây trang đắt tiền, ngoại trừ đắt tiền ra, Ôn Hạ cảm thấy ông ta không có điểm nào so được với Ôn Đức.
 
Cô lo lắng liếc mắt nhìn Ôn Đức một cái, đời trước lúc cô và Tần Mặc lãnh chứng, cô đi vào phòng ông để lấy sổ hộ khẩu, kết quả nhìn thấy ảnh chụp chung của ông và Lưu Yến, hai người đều cười cực kỳ vui vẻ.
 
Cô chưa bao giờ biết người luôn nghiêm túc như Ôn Đức cũng sẽ có một mặt dịu dàng như vậy.
 
Ông từ chối lời giới thiệu tái hôn của người khác, thật ra là chưa quên được Lưu Yến.
 

Lưu Yến thấy hai người, đứng dậy vẫy tay, dịu dàng nói: “Ôn Đức, Hạ Hạ, bên này.”
 
Ôn Đức để cho Ôn Hạ ngồi ở bên trong, chính mình ngồi ở bên ngoài.
 
Ngụy Vĩnh Thành hào phóng vươn tay với ông: “Gần đây anh sao rồi?”
 
“Khá tốt.” Ôn Đức khẽ nắm lại một chút.
 
Lưu Yến duỗi tay đưa thực đơn cho Ôn Hạ, giống như một người mẹ hiền: “Hạ Hạ, cứ chọn tùy ý đi con.”
 
“Con không ăn, cảm ơn.” Ôn Hạ đẩy thực đơn trở về.
 
Lưu Yến tiếp tục cười, dụ dỗ nói: “Hạ Hạ, Tiramisu ở đây ăn rất ngon, ăn một cái đi.”
 
Lời nói giống y như đời trước, nhưng mà lần này Ôn Hạ không làm theo lời bà ấy nói: “Từ nhỏ con đã không thích ăn đồ ngọt.”
 
Cô không có thất vọng, chỉ là đang trần thuật một sự thật.
 
Lưu Yến rất tốt với cô, nhưng từ nhỏ lại không nhớ được cô thích ăn món gì, không thích ăn món gì.
 
Ngược lại, Ôn Đức ít khi nói cười, nhưng lại nhớ rất kỹ sở thích của cô.
 

Bị con gái ruột nói như vậy, vẻ mặt Lưu Yến có chút xấu hổ, cũng có chút khó chịu, Ngụy Vĩnh Huy vươn tay vỗ vỗ bả vai bà ấy, an ủi một chút.
 
“Hạ Hạ mới ăn cơm trưa, ăn không vô mấy thứ này.”
 
Ôn Đức giải thích xong thì ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ: “Cho hai ly nước chanh.”
 
Lưu Yến rất nhanh lại khôi phục như thường: “Hạ Hạ gần đây học tập thế nào?”
 
“Cũng được.” Ôn Hạ nói.
 
Nước chanh được mang lên bàn, cô cắn ống hút nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
 
Đột nhiên Lưu Yến lên tiếng nói: “Hạ Hạ, mẹ sắp ra nước ngoài.”
 
Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng Ôn Hạ vẫn trầm mặc vài giây, cô liếc mắt nhìn Ôn Đức một cái, sắc mặt ông không có gì biến hóa, hẳn là đã sớm biết: “Ừm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận