Cô biết ngay là Tần Mặc giả vờ lạnh lùng sẽ tính sổ sau mà.
Ôn Hạ cảm thấy hai má nóng bừng, theo bản năng nuốt nước miếng, cúi người xuống, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Ai ngờ vòng tay anh ôm cô càng chặt hơn, thiếu niên hơi nhướng mắt: “Chột dạ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của cô không nhúc nhích, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Ôn Hạ 17 tuổi chính là hình mẫu thanh thuần mà các nam sinh thời kỳ này thích nhất.
Ôn Hạ giơ tay lên thề: “Em thực sự không biết có Tưởng Húc mà.”
“Sau này không được nhận trà sữa của cậu ta, muốn uống thì chồng sẽ mua cho em.” Sắc mặt Tần Mặc tốt hơn không ít.
Ôn Hạ vội vàng gật đầu, còn thêm một điều kiện: “Còn có thạch sữa hai tầng nữa.”
Bộ dạng này thật sự đáng yêu muốn chết.
Con ngươi của Tần Mặc tối sầm lại, anh vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hạ “Ưm” một tiếng, từ từ ôm lấy cổ anh.
Vài phút sau, anh buông cô ra, thấy hai má cô ửng hồng, có chút ngây ngô.
Trong thoáng chốc, anh có cảm giác như mình đang ngoại tình với nữ sinh trung học trẻ tuổi.
Anh cười nhẹ một tiếng, khom lưng nhặt bài thi trên mặt đất lên, nắm tay cô tới trước bàn làm việc: “Lại đây, chồng giảng bài cho em.”
Trước tiên, anh sửa bài thi cho Ôn Hạ, tính sơ sơ có lẽ được khoảng 60 điểm.
Xem ra thực sự rất tệ.
Nhìn chung thì môn toán là môn học khó đối với học sinh, phần lớn nguyên nhân dẫn đến thành tích kém thì có hơn phân nửa là do môn toán.
Anh phân tích sơ qua một chút: “Điểm các câu trắc nghiệm còn tạm ổn, nhưng phần câu hỏi lớn và câu điền vào chỗ trống rất kém. Anh nhìn qua phần câu hỏi lớn của em, thấy đến cả công thức cơ bản em cũng không vận dụng được, thậm chí còn xuất hiện việc sử dụng công thức rất lung tung."
“Nền tảng trước kia thực sự quá kém, phỏng chừng giảng bài thi cũng không có tác dụng nhiều lắm.”
“Chờ anh một chút, anh đi lấy sách giáo khoa toán lớp mười rồi giải thích cho em một số công thức đơn giản thường dùng.”
Sau khi đi ra ngoài vài phút, anh cầm hai cuốn sách giáo khoa toán tiến vào, sau đó ngồi xuống, lật sách chỉ vào mục lục nói: “Kiến thức trọng điểm lớp mười có tập hợp, hàm số, dãy số, vector trong mặt phẳng tọa độ, hàm số lượng giác, trong đó cần phải nắm giữ được trọng điểm của dãy số và vector trong mặt phẳng tọa độ…”
Một lần giảng chính là hai ba tiếng đồng hồ, hai người đều không chú ý đến thời gian, một người không chê phiền giải thích đi giải thích lại một công thức, người kia thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lắc đầu tỏ vẻ nghe không hiểu.
Lúc này, Ôn Đức gọi điện thoại tới, Ôn Hạ mới chú ý tới hiện tại đã 6 giờ, vội vàng nghe điện thoại.
Nói xong mấy câu, cô cúp điện thoại, cuống quít thu dọn sách giáo khoa: “Em đi về đây.”
“Ừ, đem sách giáo khoa lớp mười theo đi, anh có ghi chú trong sách giáo khoa.”
Tần Mặc giúp cô cùng nhau thu dọn, rồi đưa hai quyển sách giáo khoa cho cô, cuối cùng cúi đầu hôn cô một cái.
“Đừng học khuya quá.”
“Ừm.” Ôn Hạ vội vội vàng vàng về nhà.
Ôn Đức đang ở trong phòng bếp nấu ăn, mùi hương thức ăn thoang thoảng, ông nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy sách giáo khoa toán trên tay Ôn Hạ: “Đi đâu vậy?”
“Con tìm bạn học dạy kèm bài tập, thứ sáu kiểm tra môn toán không tốt lắm ạ.” Ôn Hạ vừa đổi giày vừa buồn rầu nói.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên cấp ba, Ôn Hạ chủ động kể cho Ôn Đức nghe về vấn đề học tập, trước kia ông đều biết được tình hình của Ôn Hạ thông qua Tào Quân.
Ông cũng biết thành tích của Ôn Hạ rất kém cỏi, ông vì chuyện này mà đau đầu bất lực, không biết nên dạy dỗ cô như thế nào.
Ông thử dùng lời lẽ tốt đẹp để khuyên cô, nhưng mỗi lần hai người đều nói không đến hai ba câu là bắt đầu đỏ mặt tía tai.
Ôn Đức trầm giọng nói: “Con muốn đăng ký lớp dạy kèm vào cuối tuần không?” Tuy rằng ông cũng tốt nghiệp từ trường có danh tiếng, nhưng hiện tại cũng đã quên gần hết kiến thức cấp ba rồi, dạy kèm bài tập là điều khó có thể thực hiện.
“Con vừa định nói chuyện này với ba nè, nền tảng lớp mười của con quá kém, phải nhanh chóng bổ sung mới được.”
Ôn Hạ cũng không thể để cho Tần Mặc dạy kèm bài tập mãi được, nếu không sẽ chậm trễ việc học của anh.
Ôn Đức không nghĩ tới Ôn Hạ sẽ nói như vậy, ông sửng sốt một lát, rất nhanh sau đó liền gật đầu: “Được, ngày mai ba sẽ đi hỏi xem gần đây có lớp dạy kèm nào tốt không.”
…
Suốt cả đêm học bù công thức lớp mười, Ôn Hạ cảm thấy vô cùng nặng đầu, cô nhìn thoáng qua sắc trời u tối bên ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy nhào lên trên giường liền ngủ mất.
Ôn Hạ ngủ đến tận mười giờ mới dậy rồi ngáp một cái, ra khỏi phòng ngủ, thấy Ôn Đức đang ngồi trên sô pha, cô nói với giọng ngáy ngủ: “Ba, hôm nay ba không đi trong xưởng sao?”
“Buổi chiều có chút việc bên chỗ trường trung học số hai, thuận tiện đưa con đi trường học luôn.”
Ôn Đức chuyển tầm mắt từ trên tờ báo sang trên người cô: “Sau này đừng có thức khuya học bài, không tốt cho mắt đâu, nhớ hâm nóng bữa sáng trong bếp.”
“Cảm ơn ba, để con gọi điện thoại cho Nhan Nhan, kêu cậu ấy cùng đi tới trường.”
“Ừ.”
Ôn Hạ đột nhiên ý thức được một vấn đề, dường như những lúc cô ở nhà, Ôn Đức đều ở nhà.
Xưởng nhà cô đang trong thời kỳ phát triển, có rất nhiều việc phải làm, Ôn Đức sẽ không có thời gian rảnh rỗi.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là ông đặc biệt dành riêng thời gian để chăm sóc cho cô.
Cô đi đến bên cạnh Ôn Đức rồi ngồi xuống, dang hai tay ôm lấy ông, cười hì hì nói: “Cảm ơn ba, con nhất định sẽ nỗ lực học tập, kiếm tiền dưỡng lão cho ba.”
“Mau đi ăn đi.” Ôn Đức có chút bất đắc dĩ đối với hành động giống như con nít này của cô, nhưng trong lòng lại có chút tham lam.
“Dạ, ba.”
Ôn Hạ nghịch ngợm hành lễ với ông, sau đó bước nhanh vào phòng bếp ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại của cô vang lên, là của số máy lạ, cô theo thói quen cúp máy, nhưng số máy này lại gọi đi gọi lại tận ba lần.
Cô nghe máy: “Alo?”
“Ôn Hạ, là tôi, Tưởng… Tưởng Húc.” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam.
Không cần nghĩ cũng biết là Khương Nhan lấy số điện thoại của cô cho Tưởng Húc.
Khương Nhan cậu chờ đó cho mình, trở lại trường học mình sẽ xử “Đẹp” cậu.
Ôn Hạ cắn một miếng bánh bao lớn: “Có chuyện gì sao?”
“Có người… tặng tôi hai vé xem phim, tôi muốn hỏi cậu có muốn… muốn đi xem cùng hay không?” Tưởng Húc lắp bắp, hoàn toàn lộ ra tâm trạng khẩn trương của mình.
Cậu ta không nói rõ là thích cô, Ôn Hạ cũng không thể trực tiếp nói tôi không thích cậu cho nên chỉ có thể từ chối một cách uyển chuyển: “Không được, lát nữa ba muốn đưa tôi đi mua quần áo rồi, cậu rủ người khác cùng xem đi, xin lỗi nha.”
Ôn Đức giương mắt nhìn về phía cô.
Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Húc mất mát: “Không sao đâu.”
Sau đó Ôn Hạ liền cúp điện thoại, vừa uống cháo vừa gửi cho Khương Nhan một tin nhắn.
Khương Nhan, trở về trường học chịu “Chết” đi!
ps: Buổi chiều chúng ta cùng ngồi xe chú Ôn của cậu đến trường học nha.
Qua một hồi lâu đối phương mới trả lời tin nhắn của cô, trên mặt chữ lộ ra dấu vết lấy lòng.
Hạ Hạ, mẹ mình có chuẩn bị cho mình một bình sữa đậu nành, mình chia cho cậu hơn phân nửa nha.
Ôn Hạ cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.
Muộn rồi, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, chịu “Chết” đi!
Sau đó, cô không xem điện thoại nữa.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạ đi ra sô pha ngồi cùng với Ôn Đức, cô cầm một quyển văn học cổ cho học sinh trung học phổ thông, bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc lòng.
Đột nhiên Ôn Đức đặt tờ báo xuống, mở miệng nói: “Đi mua vài bộ quần áo với ba đi.”
Miệng Ôn Hạ vẫn còn đang lẩm bẩm: “Ôi, chao ôi! Nguy hề, cao thay! Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh…”*
(*) Bài thơ Thục đạo nan của Lý Bạch, bản dịch của Trần Trọng San
Nghe thấy những lời này nhất thời không kịp phản ứng lại, có chút mờ mịt.