Sống lại cùng anh chồng học bá

Sau khi nhớ tới những lời mình vừa nói với Tưởng Húc, cô mới kịp thời nhận thức được vấn đề: “Ba, vừa rồi có bạn học rủ con đi ra ngoài, con không muốn đi ra ngoài nên mới tìm đại một lý do thôi, tủ quần áo còn có mấy bộ quần áo vẫn chưa xé nhãn đâu.”
 
“Trước kia con không có ở nhà, nên ba đến cửa hàng tùy tiện mua vài món, con cũng đã lớn rồi, có yêu thích của riêng mình.”
 
Ôn Đức buông tờ báo xuống, đứng lên, sau đó nói: “Con thay quần áo đi, ba xuống gara lái xe ra chờ con ở cổng khu chung cư.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hạ đành phải thay quần áo rồi đi ra cổng khu chung cư, xe của Ôn Đức còn chưa ra tới cổng khu chung cư.
 
Lúc này, điện thoại rung lên, Tần Mặc gửi cho cô một tin nhắn.
 
Vợ trở về ký túc xá chưa?
 
Chưa, ba dẫn em đi mua quần áo.
 
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời cô.
 
Buổi chiều anh đưa em đến trường học.
 
Ba muốn đưa em đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu kia im lặng được một phút, vợ à, anh nhớ em.
 
Ôn Hạ nhìn chằm chằm điện thoại cười một tiếng, suy nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn, tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao trong ba ngày, đến lúc đó em xin nghỉ tới gặp anh.
 
Đầu bên kia điện thoại còn chưa phản hồi  thì có tiếng ô tô bấm còi vang lên, cô ngẩng đầu lên thì thấy xe của Ôn Đức đậu ở cách đó không xa nên vội vàng cất điện thoại chạy tới.
 
Cửa hàng bách hóa tổng hợp lớn nhất Gia Huyện, hai người trực tiếp đi lên chỗ bán trang phục nữ ở tầng 5.
 
Ôn Hạ nghĩ dù sao cũng đã tới rồi nên chọn hai bộ quần áo mùa đông thật dày, có lẽ là ở trong mắt Ôn Đức, chỉ có màu đen, cho nên áo khoác đệm dày của cô chỉ toàn là màu đen.
 

Cô nhớ rõ bởi vì chuyện này mà trong lớp có người lan truyền rằng cô không tắm rửa, không thay quần áo.
 
Ôn Đức không biết chọn quần áo nên đứng ở bên cạnh xem cô thử đồ, trong đó có chiếc áo khoác dài màu vàng nghệ, làm tôn lên gương mặt trắng nõn, tươi tắn xinh đẹp của cô.
 
Cuối cùng Ôn Hạ chỉ chọn được có một cái áo khoác đệm dày ngắn màu xanh dương và một cái màu trắng.
 
“Em gái, em mặc cái áo khoác kia rất đẹp đấy, mua chung đi em.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói.
 
Đẹp thì đẹp, nhưng mà quá đắt, 799 tệ, đủ để mua hai bộ quần áo luôn rồi.
 
Ôn Hạ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em muốn mua hai cái này thôi.”
 
Đột nhiên Ôn Đức lên tiếng: “Tính luôn cái áo khoác kia đi, quẹt thẻ.” Ông vừa nói vừa đưa ra một tấm thẻ.
 
Ôn Hạ vội vàng lôi kéo cổ tay ông: “Ba, không cần đâu, mắc lắm.”
 
Cô còn đang trong thời kỳ phát triển chiều cao, hiện tại mới cao có một mét sáu hai, khụ khụ, vóc dáng vẫn còn tương đối gầy, chỗ nên có cũng không có.
 
Cô nhớ không nhầm thì sau khi học xong cấp ba, chiều cao của cô là một mét sáu tám, chỗ nên có cũng đều đã có.
 
Phần vai chiếc áo khoác này khá là vừa vặn, nhưng đến sang năm sẽ có chút chật.
 
799 tệ chỉ mặc được một mùa đông, thực sự không đáng.
 
Ôn Đức đưa mắt nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn nói: “Tính tiền đi.”
 
Nhân viên cửa hàng cười đến híp cả mắt, không cần tiền cũng có thể khen tặng những lời dễ nghe: “Em gái, em mặc cái áo màu vàng kia thực sự rất đẹp đó, làn da em đặc biệt trắng, nếu em không tin thì em có thể hỏi ba của em.”
 
Thấy hai người nhìn sang, Ôn Đức nghiêm túc “Ừ” một tiếng.
 
Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói: “Áo khoác này chất lượng rất tốt, mặc ba bốn năm cũng không thành vấn đề.”

 
Tính tiền xong, hai người đi xuống lầu một, lầu một là khu bán thiết bị điện tử.
 
“Chọn một cái điện thoại đi.”
 
Ôn Đức lập tức đi về phía gian hàng bán điện thoại.
 
Ôn Hạ vội vàng chạy theo: “Ba, điện thoại của con vẫn còn tốt.”
 
Đừng thấy điện thoại của cô là loại điện thoại bấm nút lỗi thời, lúc mới mua nó giá không hề rẻ chút nào, tốn hơn hai ngàn, cho nên dùng 4-5 năm cũng không có hư hỏng gì.
 
“Chọn một cái đi, đúng lúc hiện tại ba có thời gian.” Ôn Đức nói với giọng điệu của người bận rộn xử lý công việc.
 
Chiếc điện thoại bấm nút này của Ôn Hạ được mua khi cô mới lên lớp mười, lúc ấy vì sợ chậm trễ việc học, cho nên tính năng bên trong rất ít.
 
Không thể từ chối được sự giàu có của Ôn Đức, Ôn Hạ nhớ đến điện thoại của Tần Mặc là màu đen nên cô chọn một cái điện thoại màu trắng, không cùng kiểu.
 
Vừa rồi cô nhìn thấy chiếc điện thoại kia của Tần Mặc có giá tới 2999 tệ.
 
Cô đua không lại thằng nhóc Tần Mặc kia.
 
Cô chọn kiểu này có giá 1399 tệ, giá cả không quá thấp cũng không quá cao.
 
Ôn Đức nhìn thoáng qua điện thoại nhân viên cửa hàng lấy ra tới với ánh mắt không mấy xem trọng, sau đó nhìn dọc theo quầy hàng, cuối cùng chỉ vào một chiếc điện thoại màu trắng: “Lấy cái này đi.”
 
Đúng lúc là cùng kiểu với của Tần Mặc.
 
“Ba, đừng mua đắt quá, con còn đang đi học, nếu là không cẩn thận làm rớt, sẽ đau lòng chết mất.” Ôn Hạ ngăn cản không cho ông mua.
 
Ôn Đức trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên cửa hàng, trả lời Ôn Hạ một câu: “Làm rớt rồi nói.”

 
Ôn Hạ: “…”
 
Làm rớt rồi nói có ích lợi gì chứ?
 
Nhân viên cửa hàng đặc biệt nhiệt tình thay cô lắp sim và thẻ nhớ vào.
 
Khởi động máy xong, điện thoại liền hiện lên một tin nhắn, trên màn hình hiện lên toàn bộ nội dung tin nhắn.
 
Vợ, anh có mua đồ ăn vặt cho em, em xuống dưới lấy đi.
 
Ôn Hạ đảo mắt nhìn điện thoại trên quầy, nhất thời không nhìn thấy rõ, còn đặc biệt xoay cổ lại nhìn cho rõ.
 
“…”
 
Đừng hoảng hốt, bình tĩnh.
 
Cô nghi hoặc nói: “Số điện thoại này là của ai vậy?”
 
May là đổi điện thoại nên không nhìn thấy tên.
 
Lúc nhìn thấy tin nhắn, nhân viên cửa hàng có hơi lúng túng, cho rằng cô tuổi còn nhỏ đã yêu đương, bởi vậy còn cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Ôn Đức một cái.
 
Nghe cô nói như vậy, vội vàng giúp đỡ giải thích nói: “Là số điện thoại lạ, chắc là người ta gửi nhầm số, loại tình huống này cũng rất bình thường.”
 
Ngàn vạn lần đừng đánh mất đơn hàng lớn này.
 
“Vậy phiền chị xoá giúp em.”
 
Ôn Hạ chột dạ liếc mắt nhìn Ôn Đức một cái, trên mặt ông vẫn không có biểu tình gì, cũng không biết là tin hay không tin.
 
Nhân viên cửa hàng đặc biệt tốt bụng: “Chị kéo số điện thoại này vào sổ đen giúp em rồi, sau này số điện thoại này sẽ không gửi tin nhắn nữa.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Cô cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn chị.”

 
“Không có gì, đây là việc bọn chị nên làm.” Nhân viên nói.
 
Trên đường về nhà, Ôn Đức cũng không hỏi câu nào, Ôn Hạ kéo Tần Mặc ra khỏi sổ đen sau đó gửi tin nhắn cho anh rồi mới cất điện thoại, nghiêm túc ngồi trên xe.
 
Về đến nhà, cô bắt đầu thu dọn quần áo để xíu nữa trở về trường học, sau đó nhìn xem dự báo thời tiết, sau ngày thứ tư trời sẽ chuyển lạnh.
 
Cô mặc cái áo khoác màu vàng kia lên.
 
Đặt mấy món đồ đã lấy trong phòng ngủ lên sô pha, sau đó mở chiếc TV đã lâu chưa được sử dụng lên.
 
“Tôi là Triệu Thanh, người dẫn chương trình Dõi theo thanh thiếu niên, buổi phát thanh hôm nay kết thúc tại đây, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai, cảm ơn.”
 
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng bếp, Ôn Hạ nhìn về phía Ôn Đức đang bưng đồ ăn ra tới.
 
Lúc này, trên TV đang phát lại tin tức vừa rồi: “Chào mọi người, tôi là Triệu Thanh, người dẫn chương trình Dõi theo thanh thiếu niên, chủ đề lần này tôi muốn nói chính là về một nữ sinh lớp 11 tên là Lệ Lệ (dùng tên giả).”
 
“Lệ Lệ là một học sinh ngoan, thường đạt được thành tích xuất sắc, điều này khiến cho bạn cùng lớp là Tiểu Cường (dùng tên giả) nảy sinh tình cảm, dưới sự theo đuổi của Tiểu Cường, hai người bắt đầu yêu đương…”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Tác động ám chỉ này cũng quá mạnh rồi.
 
Vì thế, cô càng không dám liên lạc với Tần Mặc, thẳng cho đến khi Ôn Đức đưa cô và Khương Nhan đến trường học.
 
Trở lại ký túc xá, Khương Nhan ném đồ của mình lên giường, thở hổn hển một hơi: “Mệt chết mình, mùa đông thực sự phiền phức, có cả đống quần áo.”
 
“Cho cậu ba phút nghỉ ngơi, ba phút sau cậu hãy “Nhận lấy cái chết đi!”
 
Ôn Hạ “Hừ” một tiếng, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tần Mặc: “Em đến trường học rồi.”
 
“Anh muốn tới hả? Sắp 5 giờ rồi, anh mà đến đây thì sẽ không kịp giờ đi học tiết tự học buổi tối đâu.”
 
Bên ngoài truyền đến tiếng gào thét của Khương Nhan: “An An, mau cứu mình, Hạ Hạ sắp tra tấn mình.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận