Sống lại cùng anh chồng học bá

Giáo viên dạy toán Lưu Chí Vĩ tới lớp học sau đó đi vòng quanh lớp hai vòng, cuối cùng ngừng ở chỗ phía sau Tần Mặc nghe anh giảng bài, ánh mắt vô cùng hiền hoà.
 
Tần Mặc biết có sự tồn tại của ông, nhưng cũng không hề hoảng loạn, vẫn tiếp tục giải thích cặn kẽ bài thi cho Ôn Hạ.
 
Chỉ khổ cho Khương Nhan và Liễu An An, không dám thở mạnh một cái, giả vờ giả vịt như đang chăm chỉ làm bài tập toán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần hết giờ học, Lưu Chí Vĩ mới rời đi, lát sau tiếng chuông tan học liền vang lên, lớp học bắt đầu ầm ĩ lên.
 
Ôn Hạ thấy yết hầu Tần Mặc khẽ di chuyển lên xuống, cô lấy ly nước rỗng của mình ra: “Uống nước không? Em đi lấy nước.”
 
“Ừm, để anh đi.”
 
Tần Mặc duỗi tay lấy ly nước qua, đứng dậy đi phía trước lấy nước, anh cao tầm 1m7, hơi khom lưng lấy nước, bên dưới lộ ra đường cong xinh đẹp.
 
“Hạ Hạ, mình cảm thấy giọng của anh họ thực sự quá cuốn hút, anh ấy giảng bài toán mà mình không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, chính là cái cảm giác rất rung động ấy.” Liễu An An nhìn thoáng qua Tần Mặc đang lấy nước, trong mắt hiện lên vô vàn trái tim màu hồng.
 
Ôn Hạ nhéo gương mặt cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Tỉnh lại đi.” Sau đó đưa mắt nhìn quanh lớp, phần lớn ánh mắt của các bạn học đều dừng ở trên người Tần Mặc.
 
Hừ, mặc kệ là nữ hay là nam, cũng đều không có cơ hội.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên tiếng “Bang” vang lên kéo tầm mắt của cô trở lại, cô nhìn Tề Vũ, lại nhìn hộp kẹo cầu vồng* trên bàn, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì?”
 
(*)

 
“Đây coi như là quà cảm ơn hai tuần trước cậu giúp tôi làm vệ sinh.” Tề Vũ đút một tay vào túi quần, nhướng mày.
 
Mỗi tuần đều sẽ có một tổ nhỏ quét dọn vệ sinh, một tổ nhỏ chính là một hàng, Ôn Hạ là tổ trưởng của tổ vệ sinh.
 
Hai tuần trước đến phiên tổ các cô quét dọn, Tề Vũ không có ở đó, nên việc đổ rác liền đổ lên người cô.

 
Lúc này, Tần Mặc lấy nước xong thì đi tới, Tề Vũ nhìn anh một cái, sau đó đút tay vào túi quần rời đi.
 
Sau khi Tần Mặc ngồi xuống, anh nhìn lướt qua hộp kẹo cầu vồng, nói với âm lượng vừa đủ nghe: “Răng không tốt còn ăn kẹo?”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Không đợi cô nói chuyện, anh đã cầm lấy hộp kẹo kia đưa cho Khương Nhan và Liễu An An ở phía sau: “Răng Hạ Hạ không tốt, không thể ăn kẹo.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Cô cam chịu.
 
Khương Nhan và Liễu An An đồng thời nhìn về phía Ôn Hạ, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
 
Sao lại có cảm giác tội lỗi như là anh họ đẹp trai đang ghen vậy.
 
Tần Mặc giải quyết đồ vật của “Tình địch” xong, mới cầm lấy ly nước uống hai ngụm, thấp giọng nói: “Hạ Hạ, tiếp tục.”
 
Anh dịch ghế sang, cách Ôn Hạ càng gần hơn một chút.
 
Tiết tự học buổi tối kết thúc.
 
Ôn Hạ nhờ Khương Nhan và Liễu An An đem đồ trở về ký túc xá, còn cô thì đưa Tần Mặc ra cổng trường.
 
Đèn trên con đường gần khu dạy học bên kia đều đã hỏng hết, chỉ còn lại một mảnh tối đen.
 
Đột nhiên tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cô nhìn sang người bên cạnh không thấy rõ mặt, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn.
 
Đột nhiên một luồng sáng quét qua đây, ngay sau đó vang lên một tiếng quát lớn: “Các em đang làm gì đó!”
 
Ôn Hạ hoảng sợ, ngay cả Tần Mặc cũng hoảng sợ, vội vàng buông lỏng tay ra.

 
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “Hai người các em học lớp nào? Đi theo tôi đến phòng giáo vụ.”
 
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy là một cặp đôi khác trong trường bị chủ nhiệm giáo dục bắt được thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Còn có một cặp đôi khác cũng “Đục nước béo cò”, ngay lập tức cách xa nhau 1 mét.
 
Đi ra tới đoạn đường tối, Tần Mặc đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Kết hôn cũng không khẩn trương như vừa rồi.”
 
“Em cũng sợ.” Ôn Hạ nghĩ lại mà sợ, bị chủ nhiệm giáo dục tóm được, không chết cũng phải viết kiểm điểm 3000 chữ.
 

 
Lúc trở lại ký túc xá, đã không còn thời gian để rửa mặt.
 
Ôn Hạ vội vàng lấy một thao nước, mới vừa đánh răng thì Khương Nhan và Liễu An An vây quanh hai bên trái phải của cô, Liễu An An tám chuyện: “Hạ Hạ, mình nghe thấy có người nói lớp bên cạnh có một đôi cặp đôi yêu nhau bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, cậu có nhìn thấy không?”
 
Ôn Hạ gật đầu.
 
“Mau kể đi.” Khương Nhan hưng phấn thúc giục nói.
 
Ôn Hạ phun kem đánh răng trong miệng ra, kể sơ lược qua cho hai người nghe.
 
Liễu An An “Chậc chậc chậc” vài tiếng: “Dùng đầu óc ngẫm lại cũng biết chủ nhiệm giáo dục sẽ không bỏ qua con đường kia, cuối tuần anh trai còn nói với mình con đường kia chính là nơi tuần tra trọng điểm của trường học.”
 
Sao không nói sớm chứ?
 
Ôn Hạ nghẹn những lời này ở trong lòng.
 


 
Đại hội thể thao không cần phải học tiết tự học buổi sáng, ba người bọn Ôn Hạ liền ngủ thêm một lát, lúc mang hộp cơm đến căn tin đã không còn đồ ăn.
 
Ba người di chuyển đến đến quầy bán quà vặt, mua bánh mì và sữa bò về lớp học ăn.
 
Lúc sắp đến 8 giờ rưỡi, Tào Quân vào phòng học, bảo các học sinh phía dưới ngồi xuống: “Thầy có vài lời muốn nói với lớp, lớp trưởng kêu vài bạn nam nâng mấy cái bàn đi xuống đi, máy lọc nước cũng nâng xuống luôn, nhớ đánh dấu là của lớp (8).”
 
“Lấy ghế xuống rồi giữ cho kỹ, đừng để đến lúc đại hội thể thao kết thúc, một số học sinh phải đứng học.”
 
Cả lớp bị lời ông nói chọc cười.
 
Ngay sau đó, Tào Quân lại nói: “An toàn là trên hết, vận động đứng thứ hai, các bạn học tham gia đại hội thể thao nếu cảm thấy cơ thể không khỏe, cần kịp thời nói ra…”
 
Ông nói được vài phút thì rời khỏi phòng học, học sinh cũng bắt đầu dọn ghế.
 
Liễu An An cầm bút xóa lắc lắc, viết tên của mình ở dưới ghế: “Hạ Hạ, Nhan Nhan, các cậu đưa ghế cho mình, mình viết tên cho các cậu, đến lúc đó cũng dễ kiếm hơn.”
 
Viết tên xong, ba người chuẩn bị mang ghế đi xuống thì Tưởng Húc đã đi tới, lấy ghế của ba người qua, cười “Hì hì”: “Mình mang ghế giúp các cậu, các cậu xuống trước đi.”
 
Tề Vũ mang theo ghế đi ngang qua, trào phúng “Hừ” một tiếng.
 
Sân của lớp (8) nằm gần bên trái sân thể dục, ba người bọn Ôn Hạ ngồi ở hàng thứ hai, hàng thứ ba là nam sinh trong lớp ngồi.
 
Thật trùng hợp là Tưởng Húc ngồi ở ngay phía sau Ôn Hạ.
 
Khương Nhan và Liễu An An nháy mắt với Ôn Hạ, Ôn Hạ cho hai người một cái nhìn cảnh cáo.
 
“Mua nhiều quá, cho các cậu uống nè.” Tưởng Húc đột nhiên nhét ba chai Mizone* cho Ôn Hạ.
 
(*) là thức uống thể thao bổ sung vitamin, có nguồn gốc từ New Zealand và gia nhập vào Trung Quốc năm 2003.
 
Các nam sinh phía sau liền bắt đầu ồn ào: “Tưởng Húc, sao cậu không cho bọn tôi uống?” Lời này là do Tô Bột nói.
 
“Đúng vậy, Tưởng Húc sao cậu không cho chúng tôi uống?”
 
Lý Trác cũng hùa theo, ngày thường cậu ta cũng chơi khá thân với Tưởng Húc.

 
Tưởng Húc đá cậu ta một cái: “Đợi lát nữa mời các cậu uống.”
 
“Im lặng, ồn ào cái gì!” Tào Quân đi đến bên cạnh bọn họ, khuôn mặt nghiêm túc quát lớn một tiếng, sau đó vẫn luôn đứng ở bên này.
 
Ôn Hạ không có cơ hội trả lại cho Tưởng Húc.
 
Hiệu trưởng phát biểu xong, đại hội thể thao chính thức bắt đầu, đội cổ động viên bắt đầu làm nóng trận đấu.
 
Không ít nam sinh nhìn chiếc váy ngắn của nữ sinh đội cổ động viên bị thổi bay còn lưu manh huýt sáo, rồi thảo luận xem nữ sinh nào đẹp.
 
Trong lúc Tào Quân không có ở đây, Ôn Hạ trả nước lại cho Tưởng Húc, giọng điệu còn khá tốt: “Cảm ơn, chúng tôi không uống.”
 
Tưởng Húc có hơi sửng sốt, gãi gãi đầu, lấy lòng nói: “Có phải không thích uống cái này hay không? Muốn uống trà sữa sao? Mình đi mua.”
 
“Không uống, uống nhiều nước quá sẽ mắc vệ sinh.”
 
Bạn học trong lớp đều đang nhìn, Ôn Hạ từ chối một cách uyển chuyển.
 
Tưởng Húc sợ cô ngượng ngùng nên cũng không nói gì nữa.
 
Hạng mục thi đấu đầu tiên của đại hội thể thao là chạy 3000 mét nữ lớp 11, Khương Nhan đáng thương bị xếp ở vị trí số tám của trận đầu.
 
Ôn Hạ và Liễu An An đứng ở bên cạnh vạch xuất phát, ra sức vẫy vẫy bông tua cổ vũ đầy màu sắc: “Nhan Nhan cố lên!”
 
“Nhan Nhan cố lên!!!! Nhan Nhan tất thắng!!!!”
 
Khương Nhan ai oán trừng mắt liếc nhìn hai người một cái.
 
Chu Thanh khoác bên ngoài một chiếc áo ngắn màu vàng do nhà trường phát, trên cổ đeo còi, trong tay cầm một lá cờ nhỏ, anh ấy là trọng tài cho hạng mục chạy 3000 mét nữ.
 
Anh ấy lần lượt kiểm tra số thứ tự của các thí sinh nữ trên vạch xuất phát xem đã dán ổn chưa, rồi nhanh chóng đứng trước mặt Khương Nhan, dán lại số thứ tự thay cho cô: “Khương Nhan, cố lên.”
 
Khương Nhan ngay lập tức đỏ mặt đến tận cổ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận