Sống lại cùng anh chồng học bá

Ôn Hạ chạy đến vòng thứ hai, rõ ràng thể lực đã không theo kịp, thở hồng hộc, nhìn sang Tần Mặc ở bên cạnh: “Chồng à, lát nữa em muốn uống trà sữa.”
 
Tần Mặc có thói quen chạy bộ buổi sáng, sau khi kết hôn, mỗi lần anh kéo cô chạy cùng nhau, cô đều sẽ đưa ra một ít điều kiện, anh đồng ý rồi cô mới đi.
 
“Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Mặc cười khẽ, quay đầu nhìn thoáng qua khoảng cách của Ôn Hạ và người chạy thứ năm, sau đó nói: “Chạy chậm một chút đi, lấy hơi, dốc sức xông tới 50 mét cuối cùng.”
 
Ôn Hạ tăng tốc ở 50 mét cuối cùng, vượt qua vị trí thứ ba, đạt được thành tích tốt là xếp hạng thứ ba, có thể cộng thêm ba điểm cho cả lớp.
 
Đây còn là thành tích đầu tiên đạt được trong hôm nay, Tào Quân đương nhiên rất vui mừng, hào phóng đưa tiền cho lớp trưởng thay ông đi mua kẹo que phân phát cho cả lớp, ngay cả Tần Mặc cũng có phần.
 
Ôn Hạ thừa dịp Tào Quân đang vui vẻ, xin nghỉ một giờ, cũng không biết có phải bởi vì Tần Mặc hay không, mà Tào Quân đến cả lý do cũng chưa hỏi, liền trực tiếp ký giấy xin nghỉ.
 
Tạo cơ hội hẹn hò cho cặp đôi yêu sớm ngay dưới mí mắt này.
 
Hai người ra sân thể dục đi về phía cổng trường, Tần Mặc xé mở kẹo que trong tay đưa cho Ôn Hạ, Ôn Hạ biết anh không thích mấy thứ này, nên cầm lấy nhét vào trong miệng.
 
Cô cười tủm tỉm nói: “Lão Tào rất thích anh, trước kia nếu mà em xin nghỉ, còn phải gọi điện thoại cho ba em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mặc cười nói: “Chờ sau khi tốt nghiệp, tìm thời gian đi thăm hỏi thầy Tào một chút.”
 
Tưởng tượng đến dáng vẻ của Tào Quân khi biết hai người là một cặp, Ôn Hạ cười đến hết sức vui vẻ.
 

Ra khỏi cổng trường, hai người tìm một tiệm trà sữa gọi một ly trà sữa và một ly nước chanh, cũng không có nói gì, an an tĩnh tĩnh ngồi hơn mười phút.
 
Cách thời gian Tần Mặc xin nghỉ còn có nửa giờ, anh đưa Ôn Hạ vào cổng trường, mới bắt xe trở về Gia Trung.
 
Trên sân vận động còn đang tiếp tục thi đấu, Ôn Hạ mang theo hai ly trà sữa trở lại lớp (8), đưa trà sữa cho Khương Nhan và Liễu An An: “Anh họ bảo mình đưa cho hai cậu.”
 
Hai người trăm miệng một lời vuốt mông ngựa, cười hì hì nói: “Anh họ đẹp trai tốt quá đi, anh họ đẹp trai tốt nhất trên đời.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Chờ sau khi cô ngồi xuống, Liễu An An ghé sát vào cô, khen ngợi: “Hạ Hạ, vừa rồi cậu không nhìn thấy đâu, Tưởng Húc nhảy được 2m86, trực tiếp giành quán quân.”
 
Ôn Hạ nghĩ đến chính mình chỉ có thể nhảy một mét sáu mấy, nhịn không được than một câu: “Đúng thật là nhảy rất xa.”
 
“Có cảm thấy động tâm hay không?” Khương Nhan huých cánh tay vào người cô, vẻ mặt bỡn cợt.
 
Ôn Hạ làm bộ muốn lấy trà sữa trong tay cô ấy về: “Mình thay mặt anh họ đẹp trai thu hồi trà sữa.”
 

 
Đại hội thể thao kết thúc vào chiều thứ tư, tiếp đến chính là tiết tự học buổi tối.
 
Tào Quân cầm một chồng bài thi, nói thẳng mình muốn chiếm dụng hai tiết này để giảng bài thi.
 
Đây chính là mặt tốt của việc làm giáo viên chủ nhiệm, có thể chiếm tiết tự học.
 

Tiếng học sinh phía dưới kêu rên nổi lên khắp phòng.
 
Ông cầm miếng bông lau bảng vỗ thật mạnh lên bàn, thay đổi dáng vẻ hiền hòa trong đại hội thể thao, nghiêm mặt nói: “Còn không biết xấu hổ kêu gào? Gào cái gì, xem các em thi được cái gì, đều là một ít câu hỏi kiến thức lý thuyết trong sách giáo khoa, người thi được ba bốn mươi điểm có cả một đống, có phải cảm thấy gom lại một đống cho náo nhiệt hay không!”
 
“Đợi lát nữa bài thi phát xuống dưới, bạn học nào thi dưới 60 điểm chép lại bài thi một lần cho tôi.”
 
Lúc này không có học sinh nào dám rống lên nữa, cả đám đều cúi đầu không nói lời nào.
 
Lúc sau Tào Quân liền bắt đầu đọc tên và điểm: “Hạ Sinh 89, Từ Mẫn 87, Nhậm Kiến Hoa 81, Ôn Hạ 80…”
 
Ông đọc đến đây thì ngừng một chút, vui mừng nhìn Ôn Hạ, khen ngợi trước mặt cả lớp: “Lần này, Ôn Hạ thi thật sự không tồi, mọi người cho Ôn Hạ một tràng pháo tay.”
 
Bạn học trong lớp “Oa” lên một tiếng, khác hẳn với tiếng cảm thán kinh ngạc và hâm mộ của mấy người trước đó, giọng điệu mang theo vẻ không tin tưởng rất rõ ràng.
 
Điểm của Ôn Hạ trước kia đều là bốn mươi mấy, đột nhiên thi được 80 điểm, người bình thường đều sẽ không tin.
 
Ôn Hạ cũng không để ý đến phản ứng của bọn họ, đứng dậy đi lấy bài thi, Tào Quân cổ vũ một câu: “Ôn Hạ tiếp tục cố gắng, ra sức học theo anh họ em.”
 
Em học sinh Ôn Hạ này, ông có tìm hiểu qua, thành tích hồi cấp hai khá tốt, nhưng thành tích ở cấp ba lại không tốt lắm, rõ ràng là không để tâm.
 
Ôn Hạ cầm bài thi nhìn lại những câu đã làm sai, có hai câu cô làm được nhưng lại bất cẩn, cô dùng bút đỏ khoanh tròn để lần sau chú ý.
 
Thấy cô cúi đầu, Liễu An An và Khương Nhan liếc mắt nhìn nhau, cho rằng cô không được vui.
 

Liễu An An đưa đầu lại gần, sau đó giơ ngón tay cái lên với cô: “Hạ Hạ, cậu thật lợi hại.”
 
“Hạ Hạ, cậu mặc kệ người khác đi, bọn họ chính là ghen ghét cậu.” Khương Nhan nhỏ giọng nói.
 
Đưa mắt nhìn hai người một cái, Ôn Hạ cảm thấy ấm lòng, cười: “Mình không sao.”
 
Ôn Hạ không sao, nhưng Liễu An An và Khương Nhan thì có sao, hai người nằm trong đám ba bốn mươi điểm ở trong miệng Tào Quân kia.
 
Mặc dù không phải lần đầu tiên được ba bốn mươi điểm, nhưng cũng không ngăn cản được các cô cảm thấy buồn bực.
 
Trong hai tiết tự học, dưới sự giảng bài và phê bình của Tào Quân, bài thi vật lý chỉ mới giảng tới câu hỏi điền vào chỗ trống thứ ba, chiếu theo tốc độ này, thì không nhất định có thể nói xong trong tuần này.
 
Sau tiết tự học buổi tối, trở lại ký túc xá, Liễu An An và Khương Nhan mượn bài thi của Ôn Hạ chép.
 
Ôn Hạ “Nhận mệnh” lấy một xô nước lớn cho hai người, chờ đến khi tắt đèn còn có nước để rửa chân rửa mặt.
 
Trước khi đi ngủ, cô đặt sữa bò ở trước mặt hai người, còn chu đáo cắm sẵn ống hút.
 
Liễu An An hút một ngụm, hôn gió với cô: “Hạ Hạ, yêu cậu chết đi được.”
 
“Hạ Hạ, mình cũng yêu cậu chết được.” Khương Nhan cũng gật đầu phụ họa theo.
 
“Được rồi, ít vuốt mông ngựa đi, đừng chỉ chép thôi, nhớ kỹ đáp án một chút, đây đều là kiến thức lý thuyết, không khó.” Ôn Hạ bị hai người chọc cười.
 
Ban công ký túc xá
 
Chu Tình nhìn ba người ở bên trong, cuối cùng tới gần Từ Mẫn đang rửa mặt, nhỏ giọng nói: “Mẫn Mẫn, có phải Ôn Hạ chép bài thi của cậu hay không?”
 
“Không có.”
 

Từ Mẫn ngày thường đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, không giỏi kết bạn cho lắm, quan hệ với Chu Tình cũng bình thường, cô ấy không thích nói xấu sau lưng người khác, nên cầm lấy thao đi vào nhà vệ sinh.
 

 
Sau tiết học thứ hai của buổi sáng, bài thi năm môn còn lại đều đã phát xuống dưới.
 
Ôn Hạ nhìn điểm bài thi toán học, 62 điểm, Tần Mặc không có đánh giá sai, sáu môn tổng cộng hơn 480 điểm.
 
Không tệ.
 
Cô tự động viên ở trong lòng một chút. 
 
“Trời ạ, điểm tổng sáu môn của mình mới có 324, xong rồi xong rồi.” Liễu An An vùi đầu vào bài thi, gào khóc.
 
Khương Nhan cũng tính điểm xong rồi, cao hơn Liễu An An 30 điểm, điểm tiếng Anh của cô ấy luôn tương đối tốt, cho nên có thể kéo một mảng lớn điểm, còn lại đều giống như Liễu An An.
 
“An An, đã không thể cứu vãn rồi, cậu đừng có gào nữa, giữa trưa mình mời cậu ăn kẹo que, tưởng niệm một chút số điểm đã chết đi của cậu.”
 
“Hai cái.” Liễu An An đang cúi đầu dựng lên hai ngón tay.
 
“Đừng buồn rầu nữa, giữa trưa mời các cậu ăn xương sườn, kích hoạt đại não các cậu một chút, lần sau thi cho tốt.” Ôn Hạ trấn an sờ cái đầu nhỏ của Liễu An An.
 
Liễu An An đi theo con đường thi nghệ thuật, thành tích các môn văn hóa không cần quá nổi bật, năm đó cô ấy dựa vào năng khiếu hội họa thi vào một trường đại học trọng điểm, còn đứng ra mở một cơ sở đào tạo, chính là tiểu phú bà trong số ba người.
 
Liễu An An bỗng dưng ngẩng đầu, ôm chặt cô, cười hì hì nói: “Hạ Hạ, cậu đúng là thiên sứ nhỏ mà.” Sau đó, hôn “Bẹp” một cái lên mặt cô.
 
“Cậu thôi đi, đừng có lại đây.” Ôn Hạ ngửa đầu ra sau tỏ vẻ ghét bỏ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận