Sống lại cùng anh chồng học bá

Tiết thứ ba là tiết tiếng Anh.
 
Triệu Tĩnh cầm sách đứng ở bục giảng, bà ấy mang một cái kính đen, mái tóc xoăn lọn nhỏ, áo khoác màu nâu nhạt, có vài phần trí thức.
 
Bà ấy nói với giọng phổ thông thuần túy: “Chắc các em đều đã xem qua kết quả thi, lần này đề khó, toàn khối đều thi không tốt, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng dạng đề lần này có độ khó tương tự như đề thi đại học, với điểm hiện tại của các em thì về cơ bản là vô duyên với trường đại học tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Các em ngày thường vẫn nên dành ra một chút thời gian cho môn tiếng Anh, cho dù các môn toán lý có học giỏi đến đâu, nhưng tiếng Anh không tốt, thì điểm số cũng không thể cải thiện.”
 
Phần lớn học sinh lớp khoa học tự nhiên đều học khá yếu môn tiếng Anh.
 
Lúc sau bà ấy nói thêm vài phút nữa: “Tiết này là tiết chính khóa, bài thi lưu lại đến tiết tự học buổi tối hôm nay sẽ giảng, tuần trước cô có giao bài về nghe viết chính tả, các em về nhà có học bài không?”
 
Những lúc như này, lớp học đều sẽ đồng thanh trả lời: “Học rồi ạ.”
 
Trong đó có rất nhiều học sinh đục nước béo cò.
 
Triệu Tĩnh làm giáo viên nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những mánh khóe nhỏ này của học sinh: “Được, vậy cô gọi ba bạn học lên bục giảng viết chính tả.”
 
Vừa nghe đến muốn gọi tên, cả lớp trừ một số học sinh ngoan ra, những người còn lại đều biến thành đà điểu, Liễu An An hận không thể chui đầu vào gầm bàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng có kêu em, đừng có kêu em, đừng có kêu em.
 
Ôn Hạ nhìn cô ấy một cái, khóe miệng nhịn không được hơi giương lên, vô tình ngước mắt đối diện với tầm mắt của Triệu Tĩnh, cô có dự cảm mình sẽ bị chọn vô cùng mãnh liệt.
 

“…”
 
Quả nhiên, giây tiếp theo Triệu Tĩnh liền gọi tên cô: “Ôn Hạ, Quách Cường, Nhậm Giai.”
 
Liễu An An thở phào một hơi sau khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sau đó đồng tình nhìn Ôn Hạ với ánh mắt tự cầu nhiều phúc cho bản thân.
 
Quách Cường và Nhậm Giai một trái một phải, để lại chỗ chính giữa cho Ôn Hạ.
 
Ôn Hạ lên bục giảng cầm một viên phấn, đứng ở giữa bảng đen, có lẽ là do thói quen lúc dạy học, cô theo thói quen mài phấn viết ở trên bảng đen một chút.
 
Triệu Tĩnh cầm lấy sách giáo khoa: “analysis analysis analysis.”
 
Tầm mắt bà ấy nhìn chằm chằm Ôn Hạ, lần này Ôn Hạ có thể thi tiếng Anh được 90 điểm khiến cho bà ấy có chút kinh ngạc.
 
Ôn Hạ dường như không chút do dự liền viết xuống từ vựng và ý nghĩa, chữ viết ngay ngắn, làm người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
 
Bà ấy lại đọc: “obvious obvious obvious…”
 

 
Năm phút ngắn ngủi trôi qua, đọc xong hai mươi từ vựng, Triệu Tĩnh bắt đầu công bố đáp án chính xác.
 
Bà ấy nhìn Ôn Hạ bằng ánh mắt vô cùng hiền hòa: “Nhậm Giai sai ba từ, còn Quách Cường sai tám từ, Quách Cường chép phạt mỗi từ hai mươi lần, cho dù môn toán có giỏi đến đâu, mà tiếng Anh không được cũng có thể kéo xuống một khoảng lớn.”
 
“Ôn Hạ đúng hoàn toàn, chữ viết rất đẹp, các bạn học phải học tập theo Ôn Hạ.”

 
Cả lớp kinh ngạc “Oa” lên một tiếng, nhưng ai cũng thấy là Ôn Hạ viết, cô không có gian lận.
 
Triệu Tĩnh lấy ra một quyển notebook mới đưa cho Ôn Hạ, cổ vũ nói: “Ôn Hạ, không ngừng cố gắng, cô rất xem trọng em.”
 
Tiết Tiếng Anh, chỉ cần nghe viết đúng hoàn toàn sẽ có khen thưởng, đây là Triệu Tĩnh lấy tiền riêng của mình ra mua.
 
Ôn Hạ duỗi tay nhận lấy, cười ngọt ngào: “Cảm ơn cô Triệu.”
 
Triệu Tĩnh khẽ mỉm cười.
 

 
Trước giờ nghỉ trưa mười phút, Tào Quân đến sớm, mang theo cả bảng xếp hạng thành tích. 
 
Ông nhìn lướt qua những chỗ trống trong phòng học, có khoảng bốn năm học sinh không có trong lớp, nên không nhắc đến chuyện đổi chỗ mà bắt đầu tổng kết lần thi tháng này: “Thành tích thi tháng lần này của các em không quá lý tưởng, các bạn học đừng tưởng rằng hiện tại mới lớp 11 nên buông lỏng cảnh giác, chờ lớp 12 mới bắt đầu nỗ lực thì đã trễ rồi.”
 
“Các bạn học hiện tại có lẽ cho rằng thi đại học không hề quan trọng, chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc đời, nhưng thầy là người từng trải, nên có trách nhiệm phải nói cho các em biết, sau này phần lớn cuộc đời của các em sẽ bị quyết định bởi việc thi đại học.”
 
“Nói tới đây, khẳng định có bạn học sẽ nghĩ thi đại học có thể có bao nhiêu quan trọng chứ, cũng chỉ là một kỳ thi mà thôi.”
 
Nói tới đây, ông lại bắt đầu vui đùa: “Nếu mà nhà bạn học nào khai thác mỏ, đương nhiên có thể nghĩ như vậy, trong nhà bạn học nào không có mỏ thì đừng có suy nghĩ này, người khác không đi học có thể trở về kế thừa khu mỏ, các em không đi học có lẽ cũng chỉ có thể đi “Dọn gạch”.”
 
Bọn học sinh trong lớp không hiểu hết được ý nghĩa sâu xa trong những lời này, hoặc là ở độ tuổi này căn bản là chưa nhận ra được sự tàn khốc của xã hội, nên xem lời Tào Quân nói như những lời nói vui đùa mà cùng nhau cười “Ha ha”.

 
Trước kia Ôn Hạ cũng sẽ xem đây thành lời nói vui đùa, nhưng sau khi đã trải qua, cô mới phát hiện lời Tào Quân nói rất thực tế, trong khoảng thời gian tìm việc sau khi tốt nghiệp đại học, cô từng bị người khác từ chối vì bằng cấp của mình, khắp nơi đều gặp phải trở ngại, đến nỗi cô rơi vào trạng thái tự phủ nhận bản thân, thậm chí còn từng hối hận qua.
 
Hối hận thời cấp ba, không có học tập cho tốt.
 
Nếu không có gặp được Tần Mặc, có lẽ cô cũng sẽ thành người “Dọn gạch” ở trong miệng Tào Quân rồi.
 
Tào Quân nói suốt bảy tám phút, học sinh trong lớp đã tập trung đông đủ, ông mới nói đến chuyện đổi chỗ ngồi: “Tuần trước thầy có nói là sau khi thi xong sẽ đổi chỗ, cả lớp đều đi ra ban công hết đi, thầy kêu ai thì người đó tiến vào.”
 
Lớp học trở nên ồn ào, phần lớn học sinh đều không tình nguyện.
 
Nhưng mà có không tình nguyện thì cũng phải ngoan ngoãn đi ra ngoài.
 
Liễu An An chớp chớp mắt với Ôn Hạ và Khương Nhan: “Quy tắc cũ, chỗ ngồi của mình phải dựa vào các cậu rồi.”
 
Trước kia Khương Nhan là người có thành tích tốt nhất trong ba người, việc chiếm chỗ hầu như đều dựa vào cô ấy.
 
Khương Nhan và Ôn Hạ gật đầu.
 
Lần này, xếp hạng của Ôn Hạ nằm trong top 10 của lớp, có rất nhiều lựa chọn khi chọn chỗ ngồi, nghe thấy Tào Quân kêu tên cô, cô vẫn là đi về phía chỗ ngồi cũ.
 
Vị trí kia vừa thuận tiện lại yên tĩnh, cũng sẽ không bị chắn tầm mắt.
 
“Ôn Hạ, em ngồi bên cạnh Hạ Sinh đi.” Tào Quân vừa thấy cô như vậy, liền biết tâm tư nhỏ của cô.
 
Ôn Hạ vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nói: “Thầy Tào, không phải được tự mình chọn chỗ ngồi sao ạ?”
 
“Lần thi tháng này của em, toán học tương đối yếu so với các môn khác, thầy Lưu nói em có ý kiến đối với thầy ấy, nên thầy phải cho thầy Lưu một lời giải thích thỏa đáng.” Tào Quân lại chỉ vị trí bên cạnh Hạ Sinh, ý bảo cô nhanh chóng chạy qua ngồi.
 

Hạ Sinh học môn toán khá tốt, thi được hơn 130 điểm, nhưng tiếng Anh lại không tốt.
 
Với điểm thi môn tiếng Anh của Ôn Hạ lần này, Triệu Tĩnh lại còn khen cô ở văn phòng, nói cô viết văn rất tốt.
 
Hai người Ôn Hạ và Hạ Sinh vừa hay bổ sung cho nhau.
 
Giáo viên của sáu môn đã đều từng nghi ngờ Ôn Hạ gian lận, còn cùng nhau phân tích phiếu trả lời, sau đó đi đến kết luận hẳn là chính mình làm.
 
Vừa nghe lời này, Ôn Hạ đưa mắt nhìn Khương Nhan và Liễu An An bên ngoài cửa sổ, chớp mắt dò hỏi làm sao bây giờ.
 
Kỳ thật cô không muốn ngồi kế nam sinh cho lắm, luôn có mấy ngày không được tiện.
 
“Đừng có nhìn nữa, tam giác sắt ba người các em, lần này nhất định sẽ bị tôi mở ra.” Tào Quân vô tình cắt ngang không cho các cô trao đổi ánh mắt.
 
Ba người bọn họ không chỉ một lần bị giáo viên bộ môn “Nhắc nhở” qua, lần này ông liền tính toán tách các cô ra, xem bọn họ nói chuyện như thế nào.
 
Ôn Hạ: “…”
 
Đường lui bị chặn.
 
Cô đành phải ngồi xuống bên cạnh Hạ Sinh, ở giữa có bốn hàng, bên trái cô là Hạ Sinh, bên phải là Từ Mẫn.
 
Bị người đứng nhất và đứng nhì của lớp học bao bọc lấy, cảm giác như không khí đều muốn đông lại, cô không được tự nhiên mà mím môi.
 
Giống như Tào Quân đã nói, Liễu An An và Khương Nhan cũng bị tách ra, ba người các cô xếp thành một hàng cách nhau rất xa, muốn nói chuyện phải hét lên mới có thể nghe thấy được.
 
Không chỉ các cô mà mấy bạn học khác cũng bị Tào Quân tách ra, rõ ràng nói là tự do đổi chỗ, nhưng trên thực tế vẫn bị Tào Quân chi phối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận