Sống lại cùng anh chồng học bá

Tiết tự học buổi tối, Triệu Tĩnh chiếm dụng để giảng bài thi tiếng Anh, bà dùng máy chiếu chia sẻ bài văn viết của Ôn Hạ.
 
Bà khen ngợi: “Bài viết của Ôn Hạ ngoại trừ một số lỗi sai từ vựng thì văn phong viết rất khá, các em có thể chép lại làm văn mẫu, những chỗ sai cô đã dùng bút đỏ sửa rồi.”
 
Nhìn chằm chằm chữ viết tinh tế của bài viết tiếng Anh trên máy chiếu, ngòi bút bi trong tay Chu Tình bị bẻ cong, cô ta cắn môi dưới, trước kia đều là bài viết tiếng Anh của cô ta trở thành văn mẫu cho cả lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ta không tin Ôn Hạ không có gian lận, cô không thể nào viết ra được bài viết tốt như vậy.
 
Đột nhiên trong phòng học vang lên một giọng nói của nam sinh: “Cô ơi, nhìn không rõ lắm.”
 
Cả lớp nhìn qua, là Tưởng Húc.
 
Bởi vì dáng người cao nên Tưởng Húc vẫn luôn ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng mà lần này lại cùng một hàng với Ôn Hạ, bạn học trong lớp đều biết được tâm tư nhỏ bên trong.
 
Sau đó vô cùng ăn ý nhìn sang Ôn Hạ, cười ồn ào.
 
Ôn Hạ: “…”
 
Vô tình nhìn thấy Liễu An An đang nháy mắt với cô, không cần nhìn Khương Nhan cô cũng biết cô ấy sẽ có biểu cảm giống hệt như Liễu An An.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn những học sinh tràn đầy năng lượng, Triệu Tĩnh cười cười, coi như không biết tại sao bọn họ lại ồn ào, cô đẩy mắt kính lên: “Lên đây lấy bài thi, chép xong nộp cho cô kiểm tra.” Sau đó, bà chuyển sang đa phương tiện, chụp màn hình bài thi lại.
 
Tưởng Húc đi lên cầm bài thi, lộ ra hàm răng trắng nói: “Cảm ơn cô.”
 
Trở lại chỗ ngồi nhìn hai chữ Ôn Hạ trên bài thi, cậu ta nhìn nữ sinh cột tóc đuôi ngựa ngồi ở phía trước, tim nảy lên một cái.
 
Sau đó cậu ta lấy từ trong hộc bàn ra một cây bút không có nắp, viết lên giấy hai nét nhưng không có ra mực, cậu ta lắc hai lần, sau đó lại thổi thổi ngòi bút, rồi lại viết hai nét lên giấy, lần này bút ra mực.
 
Cậu ta nghiêm túc chép bài, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
 

Lúc tan học, Triệu Tĩnh nhìn xem bài viết cậu ta chép: “Chép không tồi, nhớ học thêm cách dịch nghĩa của bài viết, không hiểu có thể hỏi Ôn Hạ.”
 
“Dạ.” Tưởng Húc sờ sờ sau ót.
 

 
Ban đêm, trời mưa rất to, kéo dài đến tận ngày hôm sau.
 
Vì trời mưa, nên tiết học thứ hai không cần ra ngoài tập thể dục nữa, các bạn học bung dù đi vệ sinh liền trở lại phòng học làm bài tập.
 
Chỉ có tiết thứ hai vào thứ sáu mới yên tĩnh như vậy, bởi vì hai tiết thứ nhất và thứ hai giáo viên đều giao bài tập về nhà, vì để về nhà làm bài ít hơn nên sẽ vội vàng làm bài tập.
 
Gió lạnh từ cửa trước và sau thổi vào, Ôn Hạ rùng mình, quấn chặt chiếc áo khoác màu vàng, tiếp tục bắt đầu làm bài tập.
 
“Ôn Hạ, có thể… giảng cho tôi bài viết một chút hay không?” Một giọng nói vang lên, có chút lắp bắp.
 
Là Tưởng Húc.
 
Ôn Hạ nhìn sang khuôn mặt ngăm đen có hơi ửng đỏ của cậu ta, do dự một chút rồi gật đầu, đúng lúc Hạ Sinh không có ở đây, Tưởng Húc liền ngồi vào chỗ của cậu ta.
 
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ôn Hạ, tim cậu ta đập càng nhanh, giây tiếp theo, ánh mắt hai người liền giao nhau, Tưởng Húc vội vàng nhìn sang chỗ khác.
 
Trong phòng học có không ít bạn học nhìn hai người, xì xào bàn tán.
 
“Ôn Hạ và Tưởng Húc có phải đang quen nhau hay không? Gần đây bọn họ khá thân thiết.”
 
“Giống tám phần, cảm giác hai người rất xứng đôi, vẻ ngoài đều rất đẹp.”
 
“Tôi cảm thấy anh họ của Ôn Hạ rất đẹp trai, lúc đầu không biết, tôi còn tưởng là bạn trai của Ôn Hạ.”
 
“Muốn đi hỏi QQ của anh họ Ôn Hạ là gì quá?”
 

“+1.”
 
Đề tài từ trên người Ôn Hạ và Tưởng Húc, chuyển dời đến trên người Tần Mặc.
 

 
Giữa trưa trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, Ôn Hạ nghe Liễu An An và Khương Nhan tám chuyện, rồi móc điện thoại ra gửi cho học sinh giỏi Tần một tin nhắn.
 
Học sinh giỏi Tần, trong lớp có bạn học nữ muốn xin số QQ của anh, có cho hay không?
 
Từ lúc biết Tần Mặc có thể thi được 700 điểm, cô liền lấy biệt danh cho Tần Mặc là  —  Học sinh giỏi Tần.
 
Học sinh giỏi Tần có lẽ đang bận, đợi vài phút cũng không thấy trả lời tin nhắn của cô, cô liền nhét điện thoại trở lại túi áo khoác, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó lại móc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
 
Ôn Đức đang mở họp, nhìn về phía điện thoại đang rung lên, ông vốn đang nổi cáu, sắc mặt liền trở nên dịu lại, ra hiệu cho chủ quản các bộ phận im lặng.
 
“Alo.”
 
Điện thoại truyền đến giọng của Ôn Hạ: “Ba, hôm nay ba có rảnh không, có thể tới đón con hay không? 2h50 bọn con tan học.”
 
“Có rảnh, đúng lúc ba đang làm việc bên trường trung học số 2.” Khi nói chuyện Ôn Đức đưa tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, đã một giờ bảy phút.
 
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Đức nhìn về phía chủ quản các bộ phận, cả giận nói: “Lần này có rất nhiều hàng kiểm định không đạt tiêu chuẩn chất lượng, tổn thất hết vài vạn, các người tốt nhất phải đưa ra được cho tôi một lời giải thích! Còn nữa, lô hàng này mọi người phải tăng ca làm thêm giờ sao cho đuổi kịp được chất lượng và số lượng hàng! Hôm nay họp đến đây thôi, đi xuống đi.”
 
Sau khi mọi người giải tán, Ôn Đức cầm chìa khóa xe, lái xe từ trong xưởng đến trường trung học cơ sở số 2, có thể phải mất khoảng bốn mươi phút mới đến trường trung học số 2.
 

 
Tan học, Tần Mặc mới thấy tin nhắn Ôn Hạ gửi, anh không có trả lời cô, bắt xe taxi đến trường trung học số 2.
 

Lúc đến trường trung học số 2 đã 2h26, còn có hơn hai mươi phút nữa, anh liền đi mua một ly trà sữa mà cô thích uống rồi cầm theo đứng chờ ở cổng trường.
 
Anh nhìn thoáng qua chiếc xe màu trắng bên cạnh, gửi cho Ôn Hạ một tin nhắn.
 
Anh ở cổng trường bên cạnh chiếc xe màu trắng.
 
Đột nhiên vang lên tiếng hạ cửa kính xe, anh theo bản năng nhìn thoáng qua, đối diện với gương mặt nghiêm túc mười năm như một của Ôn Đức.
 
“…”
 
“Chú Ôn.”
 
“Ừ.”
 
Ôn Đức liếc mắt nhìn điện thoại của anh một cái, sau đó nhìn về phía trà sữa trong tay anh, cuối cùng nhìn sang khuôn mặt anh.
 
Mười mấy giây sau, ông dời tầm mắt, theo bản năng muốn sờ hộp thuốc lá trong xe, nhưng nghĩ đến cái gì lại nhịn xuống.
 
Ông mở Baidu trên điện thoại ra, gõ một hàng chữ, con gái lớp 11 yêu sớm, người lớn nên xử lý như thế nào?
 
Trả lời một: Đánh một trận thì tốt rồi.
 
Trả lời hai: Cây gậy vàng thì sẽ cho ra người tốt.
 
Ông mím môi, click mở trả lời ba, cấp ba đúng là thời điểm tuổi trẻ dễ nảy sinh tình cảm, chúng ta cần phải dẫn dắt loại tình cảm này đi đúng hướng, người lớn ngàn vạn lần không được có hành vi quá khích, dễ kích thích tâm lý phản loạn của con cái.
 
Phía dưới mở không được.
 
Chữ màu đỏ hiển thị, muốn xem toàn bộ nội dung cần sử dụng sáu tệ. 
 
Ôn Đức không chút do dự nạp phí sáu tệ, sau đó, có các phương pháp xử lý sau: 1. Giao tiếp với con trẻ, chú ý, không để lộ sự phản đối của mình đối với việc sớm...
 
Thị lực Tần Mặc rất tốt, anh thoáng nhìn thấy rõ ràng nội dung trên điện thoại của Ôn Đức, ấn đường giật giật: “…”
 

 
Cách giờ tan học mười phút cuối cùng, Ôn Hạ lén nhìn điện thoại, vừa vặn thấy tin nhắn Tần Mặc gửi, anh tới rồi, xe màu trắng.

 
Cô nghĩ đến Ôn Đức, sau đó có tật giật mình ngước mắt nhìn sang Tào Quân đang nói về vấn đề an toàn, cô vội vàng gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
 
Ba muốn tới đón em, anh đi mau, đừng để chạm mặt.
 
Cô đã quên nói với Tần Mặc là Ôn Đức muốn tới đón cô.
 
Cô trừng to hai mắt, xe màu trắng!!!??
 
Cô có một ý tưởng vô cùng hoang đường, sẽ không phải là Ôn Đức đi?
 
Cô lại gửi tới một tin nhắn, anh đi đến sau xe nhìn xem có phải có sáu vòng tròn hay không.
 
Đối phương rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
 
Đã chạm mặt, ba đang tìm kiếm trên điện thoại ‘con gái yêu sớm, người lớn nên xử lý như thế nào’.
 
Sau đó, anh lại gửi đến một tin nhắn, ba vừa tốn sáu tệ để xem hết toàn bộ nội dung.
 
“…”
 
Ôn Hạ đột nhiên không muốn tan học.
 
Trước kia luôn cảm thấy mười phút này rất dài, nhưng lần này lại trôi qua rất nhanh.
 

 
Sau khi tan học, Khương Nhan biết Ôn Đức tới đón Ôn Hạ, cô ấy vô cùng kiên quyết từ chối ý tốt tiện đường của Ôn Hạ.
 
Ở bên cạnh chiếc xe màu trắng, không nhìn thấy Tần Mặc, Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đi qua, gõ gõ cửa sổ xe, vui mừng nói: “Ba.”
 
Ôn Đức nhìn cô một cái, tắt màn hình điện thoại: “Lên xe đi.”
 
Ôn Hạ ngồi vào ghế lái phụ, cô vô cùng đắc ý khoe khoang: “Ba, lần này con thi được 480 mấy, ba chuẩn bị khen thưởng cho con cái gì đây?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận