Sống lại cùng anh chồng học bá

Cô đánh đòn phủ đầu, khiến cho Ôn Đức im lặng một hồi, sau đó ông khởi động xe, từ cổng trường chạy ra đường quốc lộ, hỏi: “Con muốn cái gì?”
 
Ôn Hạ cười “Hì hì”: “Con muốn ba khen con.”
 
Nghe vậy, Ôn Đức có hơi sửng sốt rồi quay đầu nhìn cô, chiếc áo khoác màu vàng nhạt khiến cho khuôn mặt nhỏ vừa bằng một bàn tay của cô càng thêm trắng nõn, cô tươi cười xán lạn lộ ra hàm răng chỉnh tề, trong nháy mắt này cực kỳ giống Lưu Yến khi còn trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn đang ấp ủ một bụng lời răn dạy, dường như ông đã không còn nhớ nổi chút nào nữa.
 
Một lúc lâu sau, ông phun ra mấy chữ: “Tiếp tục nỗ lực.”
 
Ôn Hạ chu cái miệng nhỏ lên, có chút bất mãn nói: “Ba ~ khen người khác không phải như thế, phải là con gái của ba giỏi quá, con là niềm kiêu hãnh của ba, ba tự hào về con…”
 
Ôn Đức mất tự nhiên mím môi: “Ừ” một tiếng: “Lớp học thêm đã tìm xong rồi, liền ở gần với khu chung cư An Đức, lớp học thêm Bồi Sinh, thứ bảy buổi sáng 9 giờ bắt đầu học, 12 giờ tan học, buổi chiều bắt đầu lúc 1 giờ, 5 giờ tan học, buổi tối bắt đầu lúc 6 giờ, 9 giờ tan học.”
 
“Chủ nhật 7 giờ bắt đầu học, 12 giờ tan học.”
 
“Dạ, cảm ơn ba.”
 
Ôn Hạ nhìn sườn mặt ông đã xuất hiện dấu vết của thời gian, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đời trước cô ít quan tâm đến ông, xem nhẹ việc ông vẫn luôn quan tâm cô.
 
Chuyện của cô, thực ra ông đều đã tận lực làm tròn trách nhiệm của người cha.
 
Mãi cho đến khi về nhà, Ôn Đức đều không có nhắc tới chuyện yêu sớm.
 
Ông đứng ở cửa, nói với Ôn Hạ: “Con ở nhà làm bài tập, ba còn có chút việc, muốn đi ra ngoài một chuyến, buổi tối có thể sẽ trở về hơi khuya…”
 

Nói tới đây, ông nghĩ tới cái gì, mím môi, thay đổi chủ ý: “Con đi trong xưởng cùng với ba đi.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Sao cô lại cảm thấy Ôn Đức là đang đề phòng cô hẹn hò với Tần Mặc.
 
“Dạ.”
 
Cô lấy hai cuốn sách bài tập và một cây bút từ trong cặp ra, sau đó theo Ôn Đức đi trong xưởng.
 
Xưởng thép Hoa Hạ.
 
Xưởng này là từ trong tay ông nội Ôn Hoa của cô truyền xuống tới, lúc mới đưa cho Ôn Đức xưởng còn rất nhỏ, chỉ có mười mấy công nhân, hiện tại xưởng thép có hai ba trăm người, diện tích cũng đã mở rộng gấp mấy lần.
 
Cô nhớ rõ khi cô còn học đại học, xưởng thép Hoa Hạ sẽ tiếp tục mở rộng gấp hai ba lần.
 
Thực ra thì Ôn Đức có thể được coi là một người thành đạt, hơn nữa vẻ ngoài của ông cũng rất anh tuấn, kiểu đàn ông này không thiếu những người phụ nữ mến mộ, nhưng cô chưa từng thấy Ôn Đức có quá nhiều tiếp xúc với những người phụ nữ khác.
 
Dường như ông không có ý định tái hôn.
 
Cô không nghĩ ra vì sao Lưu Yến lại ngoại tình với một người đàn ông mà ngoại trừ tiền ra thì cái gì cũng đều kém hơn Ôn Đức, vì sao lại vì một người đàn ông như vậy mà vứt bỏ đứa con gái là cô.
 
Ôn Đức dẫn cô đi vào văn phòng của mình, chỉ vào vị trí ngày thường ông làm việc: “Con làm bài tập ở chỗ này đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
 
“Ba cứ làm việc của ba đi.”
 
Chờ ông đi rồi, Ôn Hạ liền ngồi lên ghế da màu đen của Ôn Đức, ánh mắt rơi vào khung ảnh bên cạnh máy tính, là ảnh chụp cô lên sân khấu biểu diễn năm 6 tuổi.
 
Cô tết hai cái bím tóc, gương mặt đánh má hồng, mặc váy xòe màu đỏ, giống như búp bê. 

 
Ký ức xa xôi đã có chút mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ ngày đó Ôn Đức bởi vì đi công tác, không có tới xem cô biểu diễn.
 
Cô đòi Lưu Yến muốn ba.
 
Bức ảnh này có lẽ là Lưu Yến gửi cho Ôn Đức, Ôn Đức cũng đã tận lực để có thể tham dự vào cuộc đời cô, tình thương của cha mà ông dành cho cô có lẽ còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô.
 
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, cô phục hồi tinh thần lại, móc điện thoại ra, là tin nhắn của học sinh giỏi Tần.
 
Về nhà chưa? Ba có nói gì không?
 
Chỉ nói chuyện lớp học thêm thôi, hiện tại em đang làm bài tập ở trong xưởng, ba có việc gấp phải đi rồi.
 
Tin nhắn mới vừa gửi qua, điện thoại của học sinh giỏi Tần đã gọi tới.
 
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên “Lớp học thêm nào?”
 
“Bồi Sinh.”
 
“Ừ, vợ.”
 
Hai người nói đơn giản mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
 
Ôn Hạ bắt đầu làm bài tập, chừa môn toán lại để làm cuối cùng.
 
Ôn Hạ làm xong một đề toán cuối cùng, cô lắc lắc cổ, nhìn đồng hồ, hiện tại đã 6 giờ, bên ngoài trời đã hơi tối.
 
Dựa theo thời gian mà nói, trong xưởng hẳn là đã tan tầm, nhưng máy móc trong xưởng vẫn còn phát ra tiếng ồn.

 
Chắc là tăng ca.
 
Cô đi ra ngoài, đưa mắt liếc nhìn xung quanh một cái, đi về phía phòng họp ở bên trái, nửa phút sau, cô nghe thấy được giọng nói giận dữ của Ôn Đức: 
 
“Đây là hàng mà các người sản xuất ra? Đạt chuẩn sao?”
 
“Không muốn làm thì lập tức chạy lấy người cho tôi!”
 
Ngay sau đó là tiếng đập bàn, hiển nhiên là thực sự tức giận.
 
Nếu phải so sánh, thì khi đối xử với cô, Ôn Đức đã kiềm chế tính tình của mình rất nhiều rồi.
 
Phòng họp làm bằng kính, cô nhìn thấy rõ ràng sắc mặt tối sầm của Ôn Đức dưới ánh đèn huỳnh quang, dường như cô chưa từng thấy ông như vậy bao giờ.
 
Cô vừa mới chuẩn bị lặng lẽ rời đi, Ôn Đức đã nhìn qua, cô nở nụ cười với ông, sau đó bước nhanh tới. 
 
Giây tiếp theo, một giọng nói vang lên: “Hạ Hạ.”
 
Ôn Đức đi ra, nói: “Ba đưa con đi ăn cơm.”
 
Ôn Hạ biết ông đang có việc bận, lắc đầu: “Ba, ba bận việc đi, con ăn chút gì đó ở bên ngoài, ba muốn ăn cái gì, con mua về cho ba.”
 
“Đã bận xong rồi, đi thôi, cầm cặp sách theo, ăn xong rồi chúng ta về nhà.” Ôn Đức nói xong liền đi trước.
 
Ăn cơm xong rồi, hai người về nhà.
 
Lúc 10 giờ tối, Ôn Hạ còn đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ ở phòng ngủ cách vách, ngay sau đó là tiếng mở cửa chính cũng rất nhỏ.
 
Có lẽ là sợ đánh thức cô.
 
Cô đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, một phút sau, dưới ánh đèn đường vàng nhạt xuất hiện một bóng người, người đó đi rất nhanh, càng ngày càng xa dần.
 


 
Khoảng tám giờ sáng, Ôn Đức mới trở về, cả người đầy mệt mỏi, sau khi cởi giày, ông dựa vào tủ giày xoa xoa ấn đường đau nhức.
 
Ôn Hạ nghe thấy tiếng vang, từ phòng bếp bưng đồ ăn ra tới, thấy ông như vậy ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Ba, ba về rồi à, con vừa định gọi điện thoại cho ba đây.”
 
Ôn Đức buông tay, trút bỏ vẻ mặt mệt mỏi, thay bằng vẻ mặt như ngày thường, duỗi tay tiếp nhận đồ ăn: “Đi ra ngoài một chuyến.”
 
Ôn Hạ lại chạy vào phòng bếp, bưng hai chén cháo ra tới, đặt lên bàn, ngay sau đó nhéo lỗ tai một cái, cười hì hì nói: “Ba, ăn nhiều thịt một chút, ba gầy quá.”
 
“Ừ.” Ôn Đức cúi đầu uống một ngụm cháo, người khác nhìn không ra ông đang ông suy nghĩ cái gì.
 
Sau khi ăn cơm xong, đã 8 giờ 30, Ôn Hạ chuẩn bị đi học thêm, cô tìm sách giáo khoa lớp 10, bỏ vào cặp sách.
 
Ôn Đức ngồi tựa lưng ở trên sô pha, nghe thấy tiếng động lại ngồi dậy: “Đủ tiền không?”
 
Giọng ông có hơi khàn, dường như quá mệt mỏi.
 
“Đủ rồi ba, trưa có thể con sẽ không trở lại ăn cơm, vừa đi vừa về không kịp.”
 
Ôn Hạ dừng một chút, sau đó nói: “Ba, đi ngủ chút đi.”
 

 
Ra khỏi khu chung cư, cô liền thấy học sinh giỏi Tần đã đỗ xe đạp, đứng ở dưới gốc cây, chiếc áo khoác màu đen bao bọc lấy cơ thể cao lớn của anh, màu đen hoàn toàn tôn lên đường nét của anh, chiếc cằm hơi nhọn trông vô cùng đẹp trai.
 
Một tay anh đút ở trong áo khoác, khóe mắt khẽ nâng lên, trầm giọng nói: “Hạ Hạ.”
 
Thật sự hoàn toàn không có sức chống cự.
 
Tim Ôn Hạ nảy lên một cái: “Sao anh lại ở chỗ này?”
 
“Học thêm.” Tần Mặc duỗi tay cầm lấy cặp sách của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận