Sống lại cùng anh chồng học bá

“Tích! Tích…” Tiếng còi của xe vận tải lớn vang lên.
 
Ôn Hạ sửng sốt một chút, không phân biệt rõ là từ trong điện thoại truyền đến, hay là lực xuyên thấu của tiếng còi bên ngoài quá mạnh.
 
“Sắp mở họp rồi, ba cúp trước đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Đức dừng một chút, lại nói: “Ăn nhiều vào.”
 
Ngay sau đó truyền đến âm thanh cúp máy “Tút tút”, Ôn Hạ nhìn chằm chằm điện thoại hiện lên 12 giờ 7 phút.
 
Theo tầm mắt của cô, Tần Mặc nhìn về phía điện thoại cô, trên màn hình có một dòng chữ, tôi là học sinh giỏi siêu cấp vô địch vũ trụ.
 
“…”
 
“Muốn làm học sinh giỏi siêu cấp vô địch vũ trụ?”
 
Ôn Hạ phục hồi tinh thần lại: “…”
 
Còn chưa có nghĩ ra nên trả lời như thế nào, thằng nhãi Tần Mặc kia liền trả lời thay cho cô: “Thành học sinh giỏi siêu cấp vũ trụ thì không có khả năng, ừm… nhưng thành vợ của học sinh giỏi Tần thì hoàn toàn có thể thực hiện được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hạ: “…”
 
Hai người ra khỏi Bồi Sinh, lúc này đã 12 giờ 15 phút, nên bọn họ quyết định ăn cơm ở dưới phố gần Bồi Sinh.
 
Ở đây có hai ba cơ sở đào tạo, cho nên có rất nhiều tiệm cơm nhỏ, có bún, mì sợi, cơm đĩa.
 
Ôn Hạ so sánh một lát rồi chọn quán ăn sạch sẽ nhất: “Quán này được không?”
 
“Em xác định?” Tần Mặc nhướng mày, hỏi ngược lại.
 

Ôn Hạ khó hiểu nhìn anh một cái, hơi nghiêm túc nói: “Có ma à?”
 
Tần Mặc: “…”
 
Hai người vào quán ăn, chọn một chỗ ngồi gần cửa, bà chủ quán ăn cúi đầu nấu đồ ăn, không có chú ý tới hai người tiến vào.
 
Ôn Hạ nhìn thực đơn, hô một tiếng vào trong tiệm: “Dì ơi, cho một phần thịt băm xào ớt xanh và khoai tây với một phần thịt thăn xào ớt cay.”
 
“Được, lập tức nấu ngay đây, chờ một lát…”
 
Dì nấu đồ ăn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếng nói ngừng lại, rồi sốt sắng nói: “Mặc Mặc, con đến à, ba mẹ lại không có ở nhà hả?”
 
“Dạ, dì Liễu.” Tần Mặc lễ phép gật đầu.
 
“Ừa, Mặc Mặc, con chờ vài phút, dì nấu cho con liền đây” Liễu Linh khom lưng bật bếp ga lên, rửa chảo dưới vòi nước rồi bắt đầu cho dầu vào chảo.
 
Ôn Hạ nghiêng đầu về phía trước, đến gần Tần Mặc, thấp giọng hỏi: “Là ai vậy? Sao em chưa gặp qua.”
 
Cô đều đã gặp qua hết các cô, dì của Tần Mặc, dì Liễu có chút xa lạ.
 
“Họ hàng bên bà nội, lúc anh lên cấp ba thì đi nơi khác làm công.”
 
Tần Mặc thấy dáng vẻ có tật giật mình này của cô, khóe môi nhếch lên, nhịn không được duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô một cái, xúc cảm cực kỳ tốt, mềm mại giống như thạch trái cây.
 
“Muốn uống nước gì?”
 
“Coca.” Ôn Hạ nhìn quầy nước.
 
Tần Mặc đứng dậy đi tới quầy nước cầm một chai nước khoáng và một lon Coca, sau đó ngồi xuống, mở lon Coca ra đặt trước mặt Ôn Hạ.
 
Liễu Linh vừa nấu ăn, vừa chú ý đến bên này, thấy Tần Mặc đưa nước cho bạn học nữ.
 

Bà ấy cười tủm tỉm nói: “Mặc Mặc, bạn gái à? Quen nhau lâu chưa?”
 
Bà hiểu, người trẻ tuổi yêu đương ấy mà.
 
Ôn Hạ mới vừa đưa Coca lên miệng lập tức phun ra: “Khụ khụ…”
 
Tần Mặc bị phun lên mặt, tóc mái trên trán nhỏ xuống những giọt nước màu đen, anh nhìn lướt qua Ôn Hạ đang ngượng ngùng, sau đó lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau hai cái: “Dạ, được một khoảng thời gian rồi ạ.”
 
Mười năm.
 
Ôn Hạ: “…”
 
Vì sao thằng nhãi Tần Mặc này lại phô trương đến vậy, trong khi cô phải cực cực khổ khổ che giấu, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở?
 
Liễu Linh vừa hóng hớt xong đã vội vàng móc điện thoại ra, cười đến mức không khép được miệng: “Để dì gọi điện thoại cho bà nội con.”
 
Lúc sau liền nghe thấy bà ấy lớn tiếng nói: “Bác hai à, Mặc Mặc nhà bác quen bạn gái.”
 
“Là thật mà, còn đang ăn cơm ở chỗ con đây, không tin thì con để cho Mặc Mặc nói chuyện với bác.”
 
Bà ấy cũng không thèm xào đồ ăn nữa mà tắt bếp, đi đến, đưa điện thoại cho Tần Mặc: “Mặc Mặc, mau nói với bà nội con là con đang quen bạn gái đi.”
 
Tần Mặc nhìn lướt qua Ôn Hạ đang kinh ngạc, duỗi tay tiếp nhận điện thoại: “Bà nội.”
 
“Dạ, là thật sự.”
 
“Cô ấy thẹn thùng.”
 
Nói thêm vài câu, anh đưa điện thoại trả cho Liễu Linh.
 

Liễu Linh nhận điện thoại, tiếp tục nói: “Bác hai, con không lừa bác đúng không, cô gái nhỏ trông rất xinh đẹp, mắt to, miệng nhỏ, làn da rất trắng, giống như...”
 
Bà ấy nhìn lướt qua xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để so sánh, cuối cùng dừng ở trên tường: “Trắng giống như bức tường trắng vừa mới được quét vôi vậy đó.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Hiện tại cô có thể ra ngoài được không?
 
...
 
Buổi chiều học thêm môn tiếng Anh, đối với giáo viên chủ nhiệm dạy tiếng Anh như Ôn Hạ, việc nghe giảng không tốn chút sức nào, nhưng cô vẫn nghiêm túc ghi chép.
 
Trong lúc giáo viên tiếng Anh viết từ mới lên bảng, cô nhìn thoáng qua Tần Mặc, một tay anh chống ở trên bàn, ngón tay cắm vào bên trong mái tóc ngắn, tay còn lại cầm bút ghi chép bài.
 
Chữ cái tiếng Anh dưới ngòi bút cực kỳ giống như được sao chép từ trong sách giáo khoa ra.
 
Tần Mặc thật sự rất ưu tú.
 
Cô càng muốn nỗ lực để trở nên ưu tú hơn.
 
...
 
Hai ngày nghỉ, chỉ dành cho việc học thêm.
 
Thứ hai
 
Sau tiết hai, nghi thức kéo cờ toàn trường diễn ra, chủ nhiệm giáo dục cầm một lá thư, đi vào tổ văn phòng lớp 11.
 
Tào Quân đang sửa bài tập về nhà giao cho bọn học sinh, càng sửa càng tức giận: “Mấy đứa học sinh này đã chép bài lại còn chép sai nữa chứ, R chép thành số 8, nếu không phải tôi dạy, tôi còn tưởng rằng vật lý được dạy bởi giáo viên thể dục.”
 
“Thầy Tào.” Chủ nhiệm giáo dục đứng ở bên cạnh ông nghiêm mặt nói.
 
Tào Quân ngẩng đầu, ông có dự cảm không lành là học sinh trong lớp phạm tội bị bắt được.
 
“Chủ nhiệm Ngụy, làm sao vậy?”
 
Ngụy Đào đưa thư cho ông: “Có người tố cáo Ôn Hạ và Tưởng Húc lớp ông yêu đương.”

 
Tào Quân: “...”
 
Ông mở thư ra nhìn một hồi, sau đó nhìn về phía Ngụy Đào, bảo đảm nói: “Chủ nhiệm Ngụy, tuyệt đối không có chuyện như vậy, hai đứa Ôn Hạ và Tưởng Húc chỉ là bạn học.”
 
“Không có lửa sao có khói.”
 
Bởi vì ba mẹ Tưởng Húc là giáo viên trong trường nên Ngụy Đào không định công khai chuyện này, mà nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi nói với thầy Tưởng, về phần của Ôn Hạ, ông xem mà giải quyết đi.”
 
Tào Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêm túc bảo đảm nói: “Chủ nhiệm Ngụy yên tâm, nếu như thực sự có việc này, tôi nhất định sẽ phê bình giáo dục.”
 
Chờ cho Ngụy Đào đi rồi, ông mới đi đến lớp học, vốn định kêu Ôn Hạ ra ngoài, kết quả lại nhìn thấy cô đang cúi đầu tính toán.
 
Gần đây Ôn Hạ rất yêu học tập, ông không thể để việc này làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô.
 
...
 
Khoảng 11 giờ, Ôn Đức nhận được một cuộc điện thoại, màn hình hiển thị chính là thầy Tào, vài phút sau, ông cúp điện thoại, thay một bộ quần áo rồi đi đến trường học.
 
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, toàn bộ trường học đều rất yên tĩnh, Ôn Đức gõ cửa văn phòng lớp 11.
 
Tào Quân thấy là ông, nhìn lướt qua văn phòng có vài giáo viên đang ngủ nên mời Ôn Đức đi xuống dưới xà đơn ở sân thể dục.
 
Tào Quân suy nghĩ một chút nói: “Ba Ôn Hạ, đã làm phiền anh đi chuyến này rồi, ừm… Tôi muốn hỏi xem gần đây anh có chú ý thấy Ôn Hạ có hành vi nào khác ngoài việc học hay không.”
 
Lời này đã rất rõ ràng, là muốn hỏi có phải Ôn Hạ đang yêu sớm hay không.
 
Ôn Đức mím môi: “Không có, gần đây con bé đang học thêm.”
 
...
 
Giờ phút này Ôn Hạ còn không biết ba cô và giáo viên chủ nhiệm đang thảo luận chuyện cô yêu sớm, càng không biết đối tượng yêu sớm bị đổi thành Tưởng Húc.
 
Cô đang giảng đề tiếng Anh cho đối tượng “Giả” của mình - Tưởng Húc: “afford thường được dùng với động từ nguyên mẫu, phía trước cần có các từ như be able to hoặc can, rõ ràng là phải chọn B...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận