Sống lại cùng anh chồng học bá

Chưa được vài phút, Khương Nhan đã ôm bụng đi tới, trong tay cầm theo một xấp giấy dày: “Lớp trưởng, tôi muốn đi vệ sinh.”
 
“Ừ.” Hạ Sinh thấy dáng vẻ của cô không giống như làm bộ, đẩy gọng kính lên, gật đầu.
 
“Nhan Nhan, cậu không sao chứ.” Ôn Hạ lo lắng nhìn cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nhan xua tay, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học.
 
Hơn mười phút sau, cô ấy từ trong nhà vệ sinh đi ra, ánh mắt vô tình lướt qua, thoáng nhìn thấy Ôn Đức và Tào Quân ở dưới xà đơn, lúc đầu cô ấy còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, sau đó lại liếc nhìn thêm lần hai, lần ba.
 
Chính là Ôn Đức và Tào Quân.
 
Trường trung học số 2 có một quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau, chuyện tốt không mời nhưng chuyện xấu nhất định phải mời.
 
Thông tục mà nói chính là mời phụ huynh tuyệt đối không có chuyện tốt!
 
Cô ấy nhanh chóng trở về lớp phòng học, lướt qua bàn Hạ Sinh, cắt ngang bài giảng của Ôn Hạ và Tưởng Húc: “Hạ Hạ, chú Ôn tới, chú ấy đang nói chuyện với Lão Tào.”
 
Ôn Hạ sửng sốt một chút, cũng nghĩ tới quy tắc ở trường trung học số 2, chuyện tốt không mời, chuyện xấu nhất định phải mời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây cô không vi phạm chuyện gì mà.
 
Cô suy nghĩ mấy chục giây, chỉ có một loại khả năng, đó là Ôn Đức tới để tìm hiểu tình hình học tập của cô.
 
Sau đó, cô yên tâm tiếp tục giảng bài cho Tưởng Húc.
 
Lúc Tào Quân dẫn Ôn Đức tới phòng học, đúng lúc bắt gặp hai học sinh đang “Yêu sớm”.
 
Ông thấp giọng “Khụ” một tiếng, cố gắng để mình thoạt nhìn trông tự nhiên hơn: “Tưởng Húc về chỗ ngồi, Ôn Hạ ra ngoài một chút.”
 

Ôn Hạ nhìn về phía cửa phòng học, Ôn Đức mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, mái tóc đen tự nhiên không dài không ngắn rũ xuống, so với trước đó còn dễ gần hơn.
 
Cô vội vàng đặt bút xuống, chạy ra khỏi phòng học, lộ ra một hàm răng trắng tinh, cười hì hì nói: “Ba.”
 
“Ừ.”
 
Những lời Ôn Đức vừa chuẩn bị sẵn ở trong lòng, lại phải nuốt xuống bụng, đối mặt với Ôn Hạ như vậy, ông so trước đó càng trở nên lúng túng không biết nên làm gì.
 
Nhưng ông càng thích Ôn Hạ của hiện tại.
 
Ông có thể bình tĩnh nói chuyện với cô.
 
Ôn Đức đưa Ôn Hạ ra khỏi cổng trường, ngồi ở tiệm trà sữa mà cô thích, trong quán ngoại trừ bọn họ cũng không còn ai khác uống trà sữa.
 
Ôn Đức đẩy menu trên bàn sang chỗ cô: “Muốn uống gì?”
 
“Ba, sao ba biết con thích uống trà sữa ở đây?” Ôn Hạ cười hì hì.
 
Xung quanh cũng không phải chỉ có tiệm trà sữa này, Ôn Đức lại trực tiếp dẫn cô vào đúng tiệm mà cô thích uống.
 
Cô mới không tin đây chỉ là trùng hợp.
 
Cô theo thói quen gọi một ly trà sữa bỏ một nửa đường, và thêm hai ly trà sữa đường bình thường đóng gói mang về.
 
Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, Ôn Đức mím môi, thật ra ông không trách cô mà trách mình đã ít quan tâm đến cô.
 
Trà sữa con gái thích uống là biết được từ chỗ người khác.
 
“Thích uống thì uống nhiều chút.” 
 
“Ba thật tốt, ba là người cha tốt nhất trên thế giới.” Ôn Hạ muốn nói cho Ôn Đức nghe hết tất cả những lời mà kiếp trước cô còn chưa nói với ông.

 
Đối với lời nói ngọt của cô, Ôn Đức theo thói quen duy trì im lặng.
 
Ôn Hạ đã quen rồi, nên cũng không để ý, cô rút ra hai tờ khăn giấy lau mặt bàn, thuận miệng hỏi một câu: “Ba, thầy Tào nói gì với ba vậy?”
 
“Nói con yêu sớm.”
 
Giọng của Ôn Đức không lớn, nhưng lại khiến cho đầu Ôn Hạ nổ tung.
 
Sau một hồi sửng sốt, Ôn Hạ: “...”
 
Giây tiếp theo, cô bị nước miếng của mình làm cho sặc: “Khụ...”
 
Tào Quân nói cô yêu sớm?
 
Ông ấy biết Tần Mặc không phải anh họ cô rồi?
 
Cô chột dạ nhìn Ôn Đức, vẻ mặt ông trông rất bình thường, giống như đã sớm biết.
 
Ôn Đức đan hai tay ở trên đùi, lộ ra trạng thái có hơi khẩn trương, nhưng bị cái bàn che khuất nên Ôn Hạ không nhìn thấy được.
 
Ông nói: “Hạ Hạ, con còn nhỏ, cuộc đời chỉ mới bước qua một đoạn ngắn, người mà hiện tại con gặp được người chưa chắc đã thích hợp với con.”
 
“Ba cũng lớn lên từ cái tuổi của con, cũng đã từng trải qua, con có cảm tình với bạn học nam cũng rất bình thường.”
 
“Chỉ là ở tuổi của con hiện tại, không rõ tương lai sẽ phải đối mặt những chuyện gì, hai người ở bên nhau không phải chỉ dựa vào cảm giác, mà còn cần phải cùng đối mặt với cuộc sống.”
 
Ông dừng lại một chút: “Hạ Hạ, ba không có khả năng nuôi con cả đời, có một đoạn đường con cần phải tự mình đi, phải học cách tự mình trở nên xuất sắc, để bảo đảm cho cuộc sống sau này của con.”
 
“Ba biết việc ba ly hôn với mẹ con, khiến cho con hận ba, ba cũng hận chính mình, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh.”

 
“Cho nên ba không hy vọng Hạ Hạ sẽ đi theo con đường mà ba từng đi.”
 
Đây là lần đầu tiên ông thử nói chuyện thật tốt với Ôn Hạ, thầy Tào đã đưa cho ông xem bài văn viết của Ôn Hạ trong kỳ thi tháng lần này.
 
Đề tài là cha của tôi.
 
Trong bài văn có một câu, ba của tôi thường hay im lặng nhưng vẫn không mất đi tình yêu thương nồng nàn.
 
Hoá ra Ôn Hạ vẫn luôn hiểu cho ông, là ông không đủ kiên nhẫn để dạy dỗ cô.
 
Ôn Hạ cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ, cô nghẹn ngào nói: “Ba, con không hận ba, con đã rất may mắn vì ba vẫn còn muốn con.”
 
Nếu như kiếp trước Ôn Đức cũng từ bỏ cô giống như Lưu Yến, cuộc đời của cô chắc chắn sẽ rất không xong.
 
Ôn Đức sững sờ nhìn cô một lúc, trong lòng càng thêm áy náy, kiên định trầm giọng nói: “Con là con của ba, ba sẽ không từ bỏ con.”
 
Những lời này vừa nói ra, Ôn Hạ nhịn không được rơi nước mắt.
 
Nếu đời trước cô có thể nghe thấy Ôn Đức nói những lời này, có phải hai người sẽ không căng thẳng với nhau nhiều năm như vậy rồi hay không.
 
Cô tự trách mình, tự trách mình chưa từng thử đi tìm hiểu Ôn Đức.
 
Đã rất lâu không nhìn thấy cô khóc, Ôn Đức hơi siết chặt tay, muốn an ủi cô, lại không biết nên an ủi như thế nào.
 
Lúc này, trà sữa đã được đưa lên bàn.
 
Ông lấy ống hút đâm vào ly trà sữa, đẩy qua cho cô: “Mau uống đi, không đủ thì mua thêm.”
 
Dù sao thì Ôn Hạ cũng là người lớn hai mươi mấy tuổi, cảm xúc nhanh chóng được kiềm chế lại, sau khi lau nước mắt, cô cầm ly trà sữa trên tay, nhiệt độ ấm áp thoải mái như đang sưởi ấm trái tim cô.
 
Cô nhìn Ôn Đức: “Ba, con yêu ba.”
 
Ôn Đức im lặng, Hạ Hạ, ba cũng yêu con.
 
Hai người đều im lặng.

 
Ôn Hạ uống mấy ngụm trà sữa, nghiêm túc nói: “Ba, con sẽ không làm chậm trễ việc học tập.”
 
Cô không có cách nào nói với Ôn Đức về việc sống lại đầy hoang đường của cô và Tần Mặc.
 
Ôn Đức bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, ông im lặng, một hai phút sau, xem như đã thỏa hiệp: “Ừ.”
 
Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo, Ôn Đức lại mở miệng, giọng điệu có chút mất tự nhiên: “Con cũng lớn rồi, có một số việc cũng nên hiểu, nhất định phải tự bảo vệ mình.”
 
Có một số việc là muốn nói đến cái gì, Ôn Hạ làm người từng trải, lập tức hiểu rõ.
 
...
 
Khi cô trở lại trường học, trong lớp đang học tiết thứ nhất, là tiết vật lý của Tào Quân.
 
“Báo cáo.” Ôn Hạ giơ tay lên để báo cáo, tay còn lại cô giấu hai cốc trà sữa ra phía sau.
 
Tào Quân nhìn cô một cái, khóe mắt có hơi đỏ, giọng điệu của ông cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vào đi.”
 
Lúc sau trong giờ học, ông cố tình chú ý Ôn Hạ nhiều hơn, thấy cô vẫn nghiêm túc nghe giảng và chép bài, ông mới cảm thấy yên tâm hơn.
 
Sau khi tan học, ông kêu Ôn Hạ ra ban công bên ngoài phòng học, khóe mắt nhìn lướt qua Tưởng Húc và Tô Bột đang làm bộ như vô tình nhìn sang đây.
 
Ông trầm giọng quát lớn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh trở về phòng học làm bài tập đi, đợi lát nữa tôi kiểm tra mà thấy các em không có làm thì sẽ cho các em chép lại toàn bộ chương ba trong sách giáo khoa ba lần đấy.”
 
Chờ cho hai người vào phòng học, ông mới dời tầm mắt nhìn về phía Ôn Hạ ân cần nói: “Em có trách thầy không?”
 
Ôn Hạ lắc đầu, cô đã từng làm giáo viên chủ nhiệm, nên cũng biết được nỗi khổ tâm của người làm giáo viên.
 
Chỉ là cô có chút kinh ngạc vì sao Tào Quân lại biết chuyện của cô và Tần Mặc.
 
“Thầy là vì tốt cho em và Tưởng Húc, trong khoảng thời gian này thầy nhìn thấy sự nỗ lực của các em, thực sự rất vui mừng.”
 
“Hy vọng các em tiếp tục cố gắng, chờ sau khi thi đại học xong, có rất nhiều thời gian để yêu đương, lúc ấy thầy và người nhà của em đều sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của các em.” Tào Quân nói với giọng điệu vô cùng sâu sắc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận