Sống lại cùng anh chồng học bá

Tưởng Húc?
 
?
 
!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hạ cảm thấy đầu óc mơ hồ, có quan hệ gì với Tưởng Húc chứ?
 
Không phải là học sinh giỏi Tần à?
 
Sau khi phản ứng lại, cô nhỏ giọng “Hả?” một tiếng, nhìn sang khuôn mặt của Tào Quân, cô mở miệng muốn nói gì đó, rồi lại không thể nói được gì.
 
Vì sao vừa rồi cô không lắc đầu chứ, đây không phải là đang gián tiếp thừa nhận cô yêu sớm sao!
 
Cô phải giải thích với Tào Quân như thế nào đây?
 
Nếu như nói không phải Tưởng Húc, thì Tào Quân khẳng định sẽ hỏi cô là ai.
 
“Tội danh” yêu sớm của cô đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cần uống ngụm trà sữa để xoa dịu cơn sốc của mình.
 
Giằng co nửa phút, cô hít sâu một hơi, đang định giải thích: “Thầy Tào, em...”
 
Một giọng nói cắt ngang lời cô: “Thầy Tào, em có việc tìm thầy.”
 
Tề Vũ đút một tay trong túi quần đi tới, có thể là mới vừa tỉnh ngủ, nửa bên mặt trái còn có dấu vết bị ấn đỏ.
 
Cậu ta là học sinh duy nhất mà Tào Quân sẽ không quản, bởi vì quản không được, cũng không thể quản.
 
Ba mẹ Tề Vũ là người của Sở giáo dục, không chỉ giáo viên, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể nang vài phần.
 
Tào Quân đành phải nói với Ôn Hạ: “Ôn Hạ em về phòng học đi, cố gắng học tập, thầy tin tưởng ở em.”
 
Nói xong câu đó, ông liền nhìn về phía đầu tóc của Tề Vũ, tóc đã dài đến giữa lông mày: “Tóc dài rồi đấy, tuần này trở về cắt đi.”
 
Tề Vũ “À” một tiếng, nhướng mày nhìn Ôn Hạ còn đang đứng yên không nhúc nhích.
 
Ôn Hạ đứng vài giây rồi xoay người vào phòng học.
 
Liễu An An và Khương Nhan vây quanh cô một trái một phải, ba người đứng ở trên lối đi nhỏ, Liễu An An lo lắng nói: “Hạ Hạ, cậu không sao chứ?”
 
Khương Nhan cũng tỏ ra lo lắng.
 
“Không sao.” Ôn Hạ lắc đầu.
 
Liễu An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì bạn tốt bênh vực kẻ yếu, cả giận nói: “Ai lại ác độc như vậy, cáo trạng lung tung, rõ ràng là không thể nào xảy ra.”
 
Sau giờ nghỉ trưa, có người truyền tin Ôn Hạ và Tưởng Húc yêu sớm bị tố cáo tới chỗ chủ nhiệm giáo dục.
 
“Mình bị người ta tố cáo?” Ôn Hạ sửng sốt một chút.
 
Chẳng trách, cô còn đang suy nghĩ làm sao lại đột nhiên tuôn ra chuyện cô yêu sớm.
 
“Hạ Hạ, cậu không biết đâu, có người tố cáo cậu và Tưởng Húc với chủ nhiệm giáo dục, chủ nhiệm giáo dục mới tìm đến giáo viên chủ nhiệm.” Khương Nhan thấp giọng nói.
 
Ôn Hạ hiểu được, rõ ràng là có người nhằm vào cô, nhìn quanh phòng học một vòng, phần lớn bạn học đều đang nhìn về phía bọn cô với dáng vẻ buôn chuyện, khi bắt gặp ánh mắt của cô, họ liền thu hồi tầm mắt.
 
Cô không hiểu tại sao một số bạn cùng lớp lại có thái độ thù địch với mình.
 
Cô mím môi, vài giây sau mới khom lưng lấy trà sữa ra, đưa cho Liễu An An và Khương Nhan: “Chú Ôn của các cậu mua đấy.”
 
Khương Nhan quen biết cô từ hồi cấp hai, biết tâm trạng của cô lúc này không được tốt lắm nên đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Hạ Hạ, chú Ôn mắng cậu hả?”
 
“Mới không có đâu, chú Ôn của các cậu rất dịu dàng.”
 
Ôn Hạ cười véo mặt Khương Nhan, cười hì hì nói: “Nhan Nhan, cậu lại béo lên rồi, trên mặt có nhiều thịt thật đấy.”
 
Buổi sáng Khương Nhan còn bởi vì mặc không vừa quần jean mà gào khóc, vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ trở nên suy sụp, dậm chân nói: “Hạ Hạ, mình không chơi với cậu nữa.”
 
“Nhan Nhan, cậu phải dũng cảm đối diện với việc mình mập lên.” Liễu An An hùa theo Ôn Hạ trêu ghẹo cô ấy, vỗ vỗ bả vai cô ấy.
 
“Nghỉ chơi mười phút.” Khương Nhan “Thở phì phò” cầm theo ly trà sữa đi mất.
 
Chưa được vài giây, tiếng chuông vào học vang lên, tiết học này vẫn là tiết vật lý, Tào Quân tiếp tục giảng tiếp bài giảng của tiết trước.
 
Ôn Hạ đang chép bài, đột nhiên người bên cạnh đẩy một cuốn vở nháp sang chỗ cô, bên trên có ghi một dòng chữ xinh đẹp, không sao chứ?
 
Cô quay đầu nhìn về phía Từ Mẫn, cười với cô ấy, nhỏ giọng nói: “Không sao, cảm ơn cậu.” Sau đó trả vở nháp lại cho cô ấy.
 
Tào Quân liếc mắt nhìn hai người một cái, cho là bọn họ có chỗ nào không rõ nên thảo luận câu hỏi: “Có thể sẽ có vài bạn học không nghe hiểu, thầy giảng lại bài này thêm một lần nữa, các em nghe cho kỹ, loại bài tập này thường xuyên xuất hiện trong kỳ thi đại học những năm trước.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui