Sống lại cùng anh chồng học bá

Lúc hai người Ôn Hạ và Hạ Sinh mặc bộ đồng phục dài rộng đi tới bên cạnh sân khấu, Tần Mặc đã có mặt ở đó, đứng ở bên cạnh hiệu trưởng, hơi cúi đầu xuống. 
 
Anh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng của Gia Trung, phía bên trên ngực trái của đồng phục có viết hai chữ Gia Trung.
 
Chiều cao của anh vừa tầm với chiều dài của đồng phục, nêu bật lên tinh thần mà trường học mong muốn, còn nhiều thêm một chút khí chất của trai đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trái lại chính mình, đồng phục thì rộng thùng thình, tay áo được xắn lên, mặc dù chiếc quần học sinh đã được xắn vào bên trong một mảng lớn, nhưng vẫn còn rất dài, che phủ lên đôi giày nhỏ màu trắng của cô.
 
Bị bóng đen che khuất, Tần Mặc theo bản năng ngước mắt lên nhìn, trong mắt liền hiện lên một tia ý cười.
 
Đồng phục học sinh của trường trung học số hai quả thực rất xấu, nhưng cô gái nhỏ lại rất xinh đẹp, anh phun ra hai chữ: “Hạ Hạ.”
 
Ôn Hạ nhìn lướt qua nhóm lãnh đạo và hiệu trưởng phía sau, chột dạ hô một tiếng: “Anh họ.”
 
Tần Mặc hơi nhướng mày, lấy một viên chocolate từ trong túi ra, xé mở rồi đưa cho cô: “Loại mà em thích nhất.”
 
Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đứng ở bên cạnh nhìn thoáng qua, khuôn mặt vốn nghiêm túc của hiệu trưởng trở nên vô cùng hiền hòa: “Tình cảm anh em của các em thật tốt, sau này Ôn Hạ nhớ học tập anh họ của em nhiều vào.”
 
Không hề phát hiện ra đây là một cặp học sinh “Yêu sớm”.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hạ: “...”
 
Cô ăn chocolate dưới ánh nhìn chăm chú của hiệu trưởng và lãnh đạo, hương vị sữa đậm đà, nhưng lại không quá ngọt.
 
Loại chocolate này rất khó mua trên thị trường.
 
Cô liếm liếm môi, nhìn về phía Tần Mặc.
 
“Vẫn còn, đợi lát nữa sẽ đưa cho em.”

 
Tần Mặc duỗi tay lấy rác trong tay cô qua, cất vào túi quần.
 
Là một người chuyên đi bắt những cặp đôi yêu sớm, chủ nhiệm Ngụy cảm thấy có gì đó không ổn, rất không thích hợp.
 
Một lát sau, đại hội bắt đầu, Ôn Hạ và Hạ Sinh cùng nhau lên sân khấu phát biểu: “Chào buổi sáng các vị lãnh đạo, thầy cô, các bạn học, thời tiết mùa thu quang đãng...”
 
Tần Mặc lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tìm một góc độ, chụp ảnh nữ sinh trên sân khấu.
 
Tóc đuôi ngựa được cột cao, lộ ra góc nghiêng xinh đẹp của cô, so sánh với nam sinh đứng bên cạnh, cô dẫn chương trình tự nhiên hơn rất nhiều.
 
Hiệu trưởng nhìn Ôn Hạ thêm vài lần, nói với chủ nhiệm Ngụy: “Ôn Hạ không tồi nha.”
 
Chủ nhiệm Ngụy cười gật đầu phụ họa, đến nỗi chuyện yêu sớm trước đó hai ngày cũng bị ông lựa chọn quên đi.
 
Hiệu trưởng lớn nhất.
 
Lúc sau đến lượt hiệu trưởng đi lên sân khấu nói chuyện, hiệu trưởng điều chỉnh microphone một chút: “Lần này học sinh xuất sắc của trường Gia Trung, bạn học Tần Mặc trong kì thi tháng đã đạt được một số điểm vô cùng tốt - 743 điểm, trong đó toán học, tiếng Anh, hóa học, vật lý và sinh học đều đạt được điểm tuyệt đối...”
 
“Tiếp theo xin mời bạn học Tần Mặc lên chia sẻ phương pháp học tập, các bạn học nhất định phải dựng lên lỗ tai lên nghe cho kỹ, nếu như lát nữa có câu hỏi nào về vấn đề học tập cũng có thể giơ tay lên đặt câu hỏi.”
 
Đến lượt Tần Mặc lên sân khấu, tiếng vỗ tay bên dưới còn lớn hơn trước đó.
 
Tần Mặc duỗi tay điều chỉnh độ cao microphone: “Các...”
 
Mới nói được một chữ, microphone liền không phát ra tiếng.
 
Anh đưa tay vỗ vỗ microphone, vẫn không có âm thanh gì, anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hạ.
 
Ôn Hạ vội vàng cầm microphone trong tay mình đi tới, giúp anh đặt lên trên giá, bởi vì cái giá quá cao, cô phải nhón chân lên.
 

Tần Mặc bật cười một tiếng, lấy microphone trong tay cô qua, giọng nói trong trẻo vang lên: “Hạ Hạ, để anh làm đi.”
 
Những lời này nói bằng microphone, cả trường đều nghe thấy được.
 
Phía dưới liền trở nên sôi trào: “Oa!”
 
Ôn Hạ: “...”
 
“Tần Mặc, anh kiềm chế chút đi.”
 
Cô nhỏ giọng cảnh cáo xong thì cầm cái microphone còn lại, lui về bên cạnh sân khấu.
 
Tần Mặc đứng thẳng người lên: “Các vị lãnh đạo, thầy cô và các bạn học sinh thân mến, rất vui vì có thể được gặp mặt tất cả mọi người đây, tôi là Tần Mặc... Ôn Hạ.” Nói xong khóe môi anh hơi cong lên.
 
Microphone không phát ra âm thanh một lúc, mọi người đều cho là họ đã nghe sót vài từ, ngay cả hiệu trưởng cũng cho rằng như thế này.
 
Ngay sau đó, phía dưới vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
 
Ôn Hạ: “...”
 
Thằng nhãi Tần Mặc này dựa vào cái gì mà trắng trợn táo bạo như vậy?
 
743 điểm sao?
 
Sau khi anh phát biểu xong, đến phân đoạn đặt câu hỏi, là Ôn Hạ làm người dẫn chương trình cho phần hỏi đáp: “Các bạn học có thể giơ tay đặt câu hỏi cho bạn học Tần Mặc, chẳng hạn như phương pháp học tập và các vấn đề có liên quan.”
 
Có không ít người giơ tay.
 
Để đảm bảo không hỏi ra bất cứ câu hỏi kỳ quái nào, cô chọn một nữ sinh trông có vẻ trầm tĩnh ngồi ở hàng phía trước: “Bạn học, cậu đặt câu hỏi đi.”
 

Sau đó, có người chuyền microphone đến cho cô ấy.
 
Nữ sinh đứng lên, có hơi kích động nói: “Tần Mặc, cậu có bạn gái chưa?”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Nhìn lầm rồi.
 
Hiệu trưởng: “...”
 
Cuộc đời dạy học vấp phải thất bại thê thảm.
 
Ngay sau đó liền trở nên ồn ào.
 
Mặt ông ấy đều tái đi rồi.
 
Tần Mặc đỡ lấy microphone, như có như không liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, nghiêm túc trả lời nói: “Có.”
 
“Oa!” Học sinh bên dưới lập tức sôi trào.
 
Ôn Hạ: “...”
 
Hiệu trưởng: “...”
 
Chủ nhiệm giáo dục: “...”
 
Ngay sau đó, Tần Mặc tiếp tục nói: “Cô ấy là một cô gái rất ưu tú, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để đuổi kịp bước chân của cô ấy.”
 
Anh tỏ tình với cô ở trước mặt toàn trường, Ôn Hạ nhìn sườn mặt của anh tim đập nhanh hơn.
 
...
 
Sau khi kết thúc bài phát biểu, không chỉ chủ nhiệm giáo dục cảm thấy không thích hợp, ngay cả hiệu trưởng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không thể nói ra được là sai ở đâu.
 
Nghĩ đến 743 điểm, cảm giác không thích hợp này liền nhanh chóng bị ném ra sau đầu, dẫn Tần Mặc đi tham quan trường học.
 

Ôn Hạ trở lại lớp học để học tiếp.
 
Triệu Tĩnh nhấc tay lên nhìn đồng hồ, thời gian của buổi học đã qua hơn phân nửa, bà ấy dứt khoát không giảng bài nữa mà bắt đầu tâm sự cùng với học sinh, bà đứng dựa vào trên bàn bên cạnh bục giảng: “Vừa rồi các em nghe phương pháp học tập của bạn học Tần Mặc xong, có thu hoạch gì hay không?”
 
“Có.” Cả lớp trăm miệng một lời đáp.
 
Triệu Tĩnh cười nói: “Mọi người có thể dùng tới phương pháp học từ vựng mà bạn Tần Mặc đã chia sẻ, vừa đọc vừa viết, các em cũng có thể luyện tập nghe viết với nhau.”
 
Ôn Hạ viết xuống một chữ B trên bài tập tiếng Anh của mình, nghe thấy những lời này, cô nhịn không được mà chế giễu học sinh giỏi Tần dám lấy cắp phương pháp học của cô.
 
Nhưng mà trí nhớ của thằng nhãi Tần Mặc này thực sự rất biến thái, gần như nhìn qua một lần là có thể hiểu được hết thảy.
 
Còn việc nghe viết, năm đó cô đã phải trả giá rất nhiều.
 
...
 
Tiết học thứ tư là tiết hoá học của Tiết Văn Diễm.
 
Cũng không biết có phải là sự phấn khích trong bài diễn thuyết vẫn chưa có qua hay không, phòng học vẫn luôn có tiếng xì xào nói chuyện, Tiết Văn Diễm nhịn vài phút, sau đó trực tiếp đập sách giáo khoa lên bàn, cả giận nói: “Nói cái gì vậy! Chỉ với điểm thi của các em mà cũng có mặt mũi để nói chuyện à?”
 
“Nếu các em có thể thi được hơn 740 điểm giống như bạn học Tần Mặc, không, có thể thi đạt 600 điểm cũng được, đừng nói các em nói chuyện, các em có lật tung phòng học lên, cô cũng sẽ không nói nửa câu.”
 
“Nhưng các em xem lại điểm của mình đi, cả một đám đều chỉ thi được hơn 300 điểm, thấp hơn một nửa so với bạn học Tần Mặc.”
 
“Cô vẫn luôn thông cảm cho việc các em thi được điểm kém, tâm trạng không tốt nên cũng không phê bình các em, các em thì sao? Đây là cách các em đền đáp cho cô sao?”
 
“Lấy điểm số của hầu hết các bạn trong lớp cũng chỉ đủ để vào một trường cao đẳng! Không phải cô chê trường cao đẳng không tốt, mà là xã hội này cứ thích thực tế như vậy, hiện tại sinh viên đại học có rất nhiều, các em cảm thấy dựa vào bằng tốt nghiệp cao đẳng có thể so sánh với tấm bằng cử nhân sao?”
 
“Khi bước ra ngoài xã hội, người khác sẽ đánh giá đầu tiên là bằng cấp của em, chứ không phải là năng lực của em, bằng cấp của em đủ cao, ông chủ mới có thể đánh giá cao năng lực của em.”
 
Hiệu trưởng đứng ở bên ngoài cửa sổ: “...”
 
Mới vừa nói với bạn học Tần Mặc, bầu không khí học tập ở trường trung học số hai thực ra cũng khá tốt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận