Sống lại cùng anh chồng học bá

Vào giờ ăn chiều ngày hôm đó, Ôn Hạ nhận được điện thoại của Ôn Đức.
 
“Ba, có chuyện gì sao?”
 
“Thầy Tào gọi điện thoại tới, mời ba thứ sáu này... tới tham gia họp phụ huynh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu bên kia điện thoại, Ôn Đức nói xong câu đó thì nắm điện thoại càng chặt hơn.
 
Từ lúc Ôn Hạ lên cấp ba cho đến bây giờ, ông chỉ tham gia họp phụ huynh có một lần, lần đó hai người còn cãi nhau một trận, hơn nửa tháng cũng không nói với nhau được một lời.
 
Ôn Hạ ăn một muỗng cơm, nghĩ đến chuyện trong xưởng, liền hỏi một câu: “Ba có thời gian sao? Nếu ba có thời gian thì tới đi.”
 
“Có thời gian, gần đây trong xưởng cũng không có việc gì.” Giọng Ôn Đức nghe có hơi mất tự nhiên.
 
“Hì hì, vậy ba tới họp đi, thuận tiện làm “Cu li” cho con luôn, con có mấy cái áo khoác dày chưa có giặt, còn đang lo không biết nên mang về sao đây.” Ôn Hạ nghe ra ông đang nói dối, cười đến mức mắt đều híp lại.
 
“Ừ, được.”
 
Ôn Đức đồng ý xong thì cúp máy, câu ‘ba ăn cơm chưa’ của Ôn Hạ đã tới cổ họng rồi nhưng nghe thấy hai tiếng “Tút tút” đành phải nuốt trở về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nhan đưa mắt nhìn cô một cái rồi khẽ nói: “Hạ Hạ, chú Ôn muốn tới họp phụ huynh hả?”
 
Thấy Ôn Hạ gật đầu.
 

Khương Nhan trông như sắp chết đến nơi: “Xong rồi, xong rồi, ba mình chắc chắn sẽ nói chuyện với chú Ôn, nếu như biết điểm của hai đứa mình chênh lệch nhiều như vậy, ba mình về đến nhà khẳng định sẽ “Hành hung” mình một trận.”
 
Ba của Khương Nhan và Ôn Đức là bạn học tiểu học, nhưng thực ra cũng không thân thiết cho lắm, bởi vì Ôn Hạ và Khương Nhan chơi chung với nhau nên khi gặp mặt thỉnh thoảng họ sẽ nói với nhau mấy câu.
 
“Nhan Nhan, lúc bị ‘hành hung’ nhớ gọi điện thoại nha, để cho mình nghe được tiếng kêu thảm thiết của cậu.” Liễu An An lại đâm một nhát lên “vết thương” của cô ấy.
 
Khương Nhan đẩy bát cơm của Liễu An An ra xa, rồi quay người đi, làm bộ như đang tức giận: “Liễu An An! Nghỉ chơi.”
 
“Hey ya, thôi nào, lại đây, miếng thịt nạc cuối cùng cũng cho cậu ăn.” Liễu An An cười dỗ dành.
 
Ôn Hạ ở bên cạnh xem kịch, cười hết sức vui vẻ.
 
Cách đó không xa, Tề Vũ khẽ cười một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, gắp một đũa mì lớn lên ăn.
 
Sau khi ăn xong, Ôn Hạ quay lại phòng học thì phát hiện trên bàn có thêm một hộp sữa bò, phía dưới có một tờ giấy.
 
Nợ cậu.
 
Ôn Hạ biết người gửi là ai - là Tề Vũ.
 
Hai ngày trước, Tề Vũ  có tìm cô mượn bài tập để chép, sau khi chép xong thì cậu ta nói hôm khác sẽ mời cô uống sữa, cô chuyền hộp sữa cho bạn học phía sau, nhỏ giọng nói: “Chuyền giúp mình đưa cho Tề Vũ.”
 
Tề Vũ ở phía sau nhìn sữa bò trên bàn, vài giây sau, cậu ta đứng dậy đi đến chỗ Ôn Hạ, đặt hộp sữa xuống bàn cô: “Tôi không uống.” Không đợi cho Ôn Hạ trả lời, cậu ta lập tức đi mất.
 
Bạn học xung quanh đều nhìn sang bên này vài lần, như thể nhìn ra gian tình gì vậy.

 
Ôn Hạ do dự một lát, sau đó bỏ hộp sữa vào trong hộc bàn.
 
Tô Bột đẩy Tưởng Húc ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đừng nói là Tề Vũ thích Ôn Hạ nha, tao từng nhìn thấy cậu ta mua đồ cho Ôn Hạ rất nhiều lần.”
 
“Người anh em, cảm giác nguy cơ của cậu tới rồi đó, ba của Tề Vũ là người của Sở giáo dục, ngoại hình cũng không tệ lắm, trong lớp có ba bốn nữ sinh đều thích cậu ta.” Giọng cậu ta càng ngày càng nhỏ.
 
Tưởng Húc đang chơi game hăng say, nghe thấy lời này thì nhìn Ôn Hạ, lại nhìn về phía Tề Vũ, ngay lập tức liền cảm thấy bực bội, cậu ta tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào trong hộc bàn: “Ba tao mới vừa cảnh cáo không cho tao yêu sớm, còn nói nếu như tao dám yêu sớm thì sẽ lập tức cho tao chuyển trường.”
 
Nói tới đây, cậu ta bức bối mắng một câu: “Aizz, mấy ông già có bệnh, cáo trạng lung tung, nếu để bố mày biết là ai làm thì tao nhất định sẽ đánh thằng đó một trận tơi bời.”
 
Nếu như cậu ta và Ôn Hạ thật sự đang yêu đương, bị người khác tố cáo cậu ta cũng sẽ chấp nhận không nói lời nào, nhưng vấn đề là rõ ràng không có, lại còn khiến cho hiện tại Tào Quân cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta, Ôn Hạ cũng cố tình tránh cậu ta.
 
“Mẹ nó, ông đây đi ra ngoài hóng mát một tí.”
 
Câu này cậu ta nói có hơi lớn tiếng, các bạn học xung quanh đều nghe thấy được, sau đó nhỏ giọng bàn tán.
 
“Có phải Ôn Hạ và Tưởng Húc chia tay rồi hay không, cũng không thấy bọn họ nói gì với nhau nữa.”
 
“Tám phần là vậy rồi, hai ngày trước tôi còn nhìn thấy Ôn Hạ khóc ở ký túc xá.”
 
“Trách không được mắt của Ôn Hạ lại bị sưng.”
 

...
 
Sau khi học xong tiết năm, trường học cho học sinh tan học sớm, căn tin cũng không có nấu đồ ăn.
 
Có vài phụ huynh tới sớm, đang đợi ở bên ngoài ban công.
 
Ôn Đức cũng nằm trong số đó, ông mặc một quần áo màu đen đơn giản nhưng cũng không kém phần chỉnh chu, tóc chải ra đằng sau, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến.
 
Ôn Hạ đeo cặp sách, xách theo mấy túi quần áo, vui vẻ chạy tới: “Ba.”
 
“Ừ.”
 
Ôn Đức gật đầu, nhìn qua những thứ trong tay cô, ông nói: “Xe đỗ ở cổng trường, con đi cất đồ rồi tìm chỗ nào đó ăn cơm đi.” Nói xong, ông đưa chìa khóa xe cho cô.
 
“Vâng ạ.” Ôn Hạ thấy ông đút tay vào trong túi, liền biết lúc này ông có hơi căng thẳng, cô đi tới nói nhỏ với ông: “Ba, gần đây con rất nghe lời, các giáo viên đều khen con, ba đừng lo sẽ bị thầy cô mắng vốn.”
 
Không đợi cho Ôn Đức đáp lại, cô liền vẫy tay với ông: “Ba à, con đi đây.”
 
Chờ đến khi bóng dáng của cô đã biến mất ở trước mặt, Ôn Đức cúi đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
 
Đúng một giờ, cuộc họp phụ huynh bắt đầu.
 
Tào Quân cầm một chồng phiếu điểm, phát từng tờ cho các vị phụ huynh: “Đây là thành tích thi của học kỳ này, những học sinh có tiến bộ tôi đều đã đánh dấu bằng bút đỏ, các vị phụ huynh có thể xem một chút.”
 
Ôn Đức nhận được phiếu điểm, liếc mắt một cái liền thấy cái tên Ôn Hạ được đánh dấu bằng bút đỏ, xếp hạng ba trong lớp.
 
Khoảng một phút sau, Tào Quân đứng ở trên bục giảng bắt đầu phân tích kết quả học tập: “Chắc là bây giờ các vị phụ huynh đều đã xem xong kết quả học tập và biết được tình hình của con em mình rồi, thành thật mà nói thì điểm số của chúng cũng không phải là quá tốt, nếu muốn thi vào một trường đại học tốt thì có hơi khó, cho nên trường học mới có thể mở cuộc họp phụ huynh lần này, hy vọng các vị phụ huynh hỗ trợ giám sát các em khi ở nhà.”
Để giúp cho các vị phụ huynh hiểu rõ hơn cách biệt điểm số là như thế nào, ông lấy Tần Mặc ra làm “Sách giáo khoa” để minh họa: “Các vị phụ huynh có biết vị trí thứ nhất của Gia Trung lần này thi được bao nhiêu điểm không?”
 

Các vị phụ huynh đều lắc đầu.
 
“743 điểm, chỉ bị trừ có 7 điểm.” Tào Quân nói.
 
Các vị phụ huynh “Wow” một tiếng, Ôn Đức cũng là rất kinh ngạc, 743 điểm xác thật rất cao.
 
Sau khi đã nói rất nhiều, ông lại tiếp tục nói đến Ôn Hạ: “Các vị phụ huynh xem thử thành tích của em Ôn Hạ đi, em ấy chính là học sinh có sự tiến bộ rõ rệt nhất của lớp (8), rất đáng được khen ngợi.”
 
“Sau đây, tôi sẽ mời ba của Ôn Hạ lên bục giảng để giao lưu với mọi người một chút, nghe xem ngày thường Ôn Hạ học tập ở nhà như thế nào.”
 
Mọi người đều đang nhìn xem ai là ba Ôn Hạ, ánh mắt đều mang theo sự hâm mộ, con nhà người ta chính là thành tích tốt.
 
Đột nhiên bị Tào Quân chỉ đích danh, Ôn Đức có hơi sửng sốt trong chốc lát, sau khi phản ứng lại, ông đứng dậy đi lên bục giảng, đối diện với mấy chục ánh mắt của các phụ huynh, ông bình tĩnh đứng thẳng lưng nói: “Chào mọi người, tôi là Ôn Đức, ba của Ôn Hạ ...”
 
Sau khi Ôn Đức chia sẻ xong Tào Quân dẫn đầu vỗ tay trước, các phụ huynh cũng theo đó vỗ tay theo.
 
Tào Quân nói: “Đối với các môn học còn yếu, nếu như có điều kiện, có thể để các em đi học thêm giống như bạn học Ôn Hạ.”
 
...
 
Lúc Ôn Đức ra tới cổng trường, Ôn Hạ đã ăn xong rồi, cô ngồi ở trong xe làm xong một đề vật lý thì nghe thấy tiếng mở cửa xe, cô ngẩng đầu: “Ba.”
 
“Ừ.”
 
Ôn Đức ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe, ông mím môi nói: “Thầy Tào vừa mới khen con, Hạ Hạ tiếp tục cố gắng.”
 
Con là niềm tự hào của ba.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận