Thấy thế, Ôn Hạ thầm thở dài một hơi ở trong lòng, cũng không thể nói quá nặng lời: “Không có, tôi chỉ là không thích ăn.”
“Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi đều mời cậu ăn.” Tưởng Húc đột nhiên lộ ra hàm răng trắng bóng, giống như một tên ngốc to con.
Mặc dù có rất nhiều người đang ra khỏi cổng trường, nhưng Tần Mặc ở cổng trường vẫn nhìn thấy được nữ sinh mặc áo hoodie màu trắng đang đi về phía cổng trường, bên cạnh là một nam sinh mặc áo hoodie màu đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cực kỳ giống đồ đôi.
Thiếu niên nhíu mày, bước đôi chân thon dài của mình đi tới, còn mơ hồ nghe thấy được nam sinh kia nói: “Ôn Hạ, ngày mai ra ngoài chơi đi, lần trước không phải cậu muốn đi công viên giải trí sao? Tôi đưa cậu đi chơi.”
Anh gọi: “Ôn Hạ.”
Ôn Hạ ngẩng đầu, thiếu niên đứng cách đó không xa mặc một chiếc áo len màu xanh dương đậm, càng tôn lên làn da trắng trẻo của anh, xung quanh có rất nhiều nữ sinh đều đang nhìn anh.
Cô vội vàng đi qua: “Anh họ.”
Tần Mặc tự nhiên mà cầm lấy cặp sách của cô, lúc này, Tưởng Húc đi theo sau, lấy lòng nói: “Chào anh họ, em là bạn học của Ôn Hạ, Tưởng Húc.”
“Anh họ, em mời hai người uống trà sữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta muốn tiếp cận với anh họ Ôn Hạ, như vậy sau này tìm Ôn Hạ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tần Mặc nói với giọng điệu lạnh lùng: “Không cần, chúng tôi phải vội về nhà.”
Muốn từ chỗ của anh để leo lên vợ anh, anh có thể có sắc mặt tốt sao?
“Anh họ, một lát thôi cũng được, em sẽ nói bà chủ đóng gói, hai người mang theo trở về uống.” Tưởng Húc cũng không để ý, chỉ nghĩ hai người mới vừa gặp mặt nên không thân.
Thấy đuôi mắt hẹp dài của Tần Mặc hơi nhướng lên, Ôn Hạ liền biết điều này cho thấy anh nhất định đang rất không vui, có một lần anh không vui, bởi vì một vụ kiện ly hôn, người đàn ông ngoại tình lại muốn nhà gái trắng tay rời khỏi nhà, thậm chí muốn Tần Mặc gán ghép cho nhà gái tội danh ngoại tình.
Tần Mặc đánh nhà trai ngay tại chỗ, cuối cùng kết quả của vụ kiện ly hôn này là nhà trai trắng tay rời khỏi nhà, thậm chí còn phải bồi thường cho văn phòng luật sư của Tần Mặc năm vạn phí thanh danh.
“Tưởng Húc, chúng tôi không uống đâu, đi trước đây, tạm biệt.”
Cô lôi kéo Tần Mặc ra cổng trường, sau đó quay đầu nhìn anh: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tần Mặc suy nghĩ một chút, hai người bọn họ đều là học sinh, không đi đến những nơi cao cấp được: “Uống trà sữa?”
“Được.”
Ôn Hạ gật đầu.
Sợ bị thầy cô bắt gặp nên hai người đặt xe đi đến tiệm trà sữa cách trường xa một chút.
Tiệm trà sữa Thuyền trưởng.
Tiệm trà sữa này có treo những lẵng hoa ở vách tường, hoa tử đằng màu trắng rũ xuống, chỗ ngồi là một chiếc xích đu, ở giữa xích đu có một đôi trai gái.
Tần Mặc đưa thực đơn cho cô, ý bảo cô gọi trà sữa.
Ôn Hạ nhìn nửa ngày, sau đó nhìn người phục vụ nói: “Cho một ly trà sữa trân châu và một phần khoai dẻo, chồng ơi, anh muốn uống gì?”
Đã gọi được 4-5 năm, nhất thời muốn sửa miệng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chị gái phục vụ nghe thấy câu chồng ơi này, nghẹn đỏ mặt, hiện tại học sinh, gọi chồng ơi đều tự nhiên như vậy sao?
Lúc này Ôn Hạ mới kịp phản ứng lại, cô mất tự nhiên “Khụ” một tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói: “Anh họ, anh muốn uống gì?”
Chị gái phục dùng ánh mắt quái dị quét qua hai người: “…”
Hiện tại đang thịnh hành tình yêu anh em họ?
Ôn Hạ từ bỏ giải thích, càng bôi càng đen.
Trong mắt Tần Mặc hiện lên ý cười như có như không: “Giống như em họ đi.” Hai chữ em họ được anh nhấn mạnh thêm chút.
“Tổng cộng là mười sáu tệ.” Chị gái phục vụ cúi đầu tính tiền.
Ôn Hạ vội vàng móc ra hai mươi tệ đưa qua, Tần Mặc cũng đưa hai mươi tệ qua.
Chị gái phục vụ nhận tiền của Tần Mặc, sau đó tìm bốn tệ: “Xin chờ một lát.”
Một lúc sau, trà sữa được mang ra.
Tần Mặc cắm ống hút, sau đó đưa cho Ôn Hạ.
Ôn Hạ hút mấy ngụm, nhìn ông xã trẻ tuổi đẹp trai ở trước mặt, hẹn hò như thế này còn có chút mới lạ.
“Chúng ta có được tính là đang yêu sớm không?”
Tần Mặc hút một ngụm trà sữa, vị ngọt của đường khiến anh nhíu mày, nghe thấy những lời này của cô thì lắc đầu: “Không tính.”
“Là tảo hôn.”
Ôn Hạ phun ra một ngụm trà sữa: “Khụ khụ…”
Tần Mặc vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô: “Uống từ từ.”
Ôn Hạ lau miệng xong, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Rõ ràng đều tại lời anh nói.”
“Anh là đang nói thật.” Tần Mặc nhướng mày.
Hai người ngồi nửa giờ, mới đi ra ngoài.
“Còn muốn đi đâu không?” Tần Mặc dắt tay cô.
“Em muốn ăn xiên cay ở hẻm nhỏ.”
Khi còn học cấp ba, Ôn Hạ từng có một nguyện vọng, đó là nhất định phải đi ăn xiên cay với bạn trai một lần.
Kết quả ba năm cấp ba đều không có bạn trai.
“Muốn ăn vậy đi đi.” Tần Mặc nói.
Hai người tuổi còn nhỏ dắt tay đi với nhau, thu hút rất nhiều ánh mắt kỳ quái của mọi người, giống như đang nói bọn họ tuổi còn nhỏ mà không chịu lo học hành cho giỏi.
“Vợ chồng hợp pháp” lại bị nhìn chằm chằm như là đang yêu sớm khiến cho cô cảm thấy chột dạ, Ôn Hạ lôi kéo Tần Mặc đi nhanh hơn.
Chờ đến lúc đi tới hẻm nhỏ, có nhiều cặp đôi hơn, bọn họ cũng sẽ không quá chói mắt.
Ăn xiên cay dưới gốc cây ngô đồng chính là ngon nhất.
Ôn Hạ cầm bảy tám cái xiên cay, cho thêm ớt cay vào, rồi bưng đến một cái bàn gỗ nhỏ còn trống.
Bên cạnh cũng là một đôi tình nhân, cô gái nhuộm tóc màu vàng, chàng trai nhuộm màu xanh lá, tay nam sinh vuốt ve đùi nữ sinh, mở miệng liền kêu bảo bối.
Ôn Hạ: “…”
Cô nhìn về phía Tần Mặc: “Chồng… Ừm, anh có thể ăn không?”
Yêu cầu đối với cuộc sống của anh rất cao, trước nay chưa từng nhìn thấy anh ăn ở quán ven đường.
“Còn ổn.” Tần Mặc gắp một miếng ngó sen, nhai mấy miếng.
…
Tuy rằng Tần Mặc ăn rất ít, nhưng Ôn Hạ thực sự rất vui vẻ, có cảm giác như đôi trẻ đang yêu vậy.
Trời cũng không còn sớm, hai người đều phải về nhà, nếu không người lớn trong nhà sẽ đi tìm người.
Cũng may là hai người ở cùng một khu chung cư, nhưng khác tòa nhà.
Nhà của Tần Mặc là căn nhà kiểu tây riêng biệt, còn nhà của Ôn Hạ nằm trên tầng ba của một tòa nhà khác.
Hai người tới dưới tòa nhà, Ôn Hạ bảo Tần Mặc trở về.
Tần Mặc đưa cặp sách cho cô: “Ngày mai tới nhà anh làm bài tập.”
“Có thể chứ?” Ôn Hạ nghĩ thành tích của Tần Mặc tốt như vậy, anh có thể dạy kèm bài tập cho cô.
“Gần đây, chắc là ba mẹ đều không có ở nhà.” Tần Mặc nói.
Cha mẹ Tần Mặc kinh doanh bất động sản, ở Gia Huyện rất có tiền, toàn bộ khu chung cư này đều là do nhà họ Tần tu sửa.
Cô cũng là sau khi kết hôn mới biết được Tần Mặc là một “Phú nhị đại” giàu chảy mỡ.
“Được.” Ôn Hạ gật đầu.
Tầng 3
Ôn Hạ móc chìa khóa, mở cửa ra, mùi thơm thức ăn thoang thoảng bay ra, cô hơi ngây người.
Ôn Đức nghe thấy tiếng động, mặc tạp dề đi ra, mang dáng vẻ của một người cha nghiêm khắc: “Sao hiện tại mới về đến nhà?”
Trước kia quan hệ cha con của cô và Ôn Đức rất tệ, tệ đến mức nói mấy câu liền sẽ cãi nhau.
Cô vẫn luôn cảm thấy Ôn Đức không thích mình, nhưng mà sau này khi cô kết hôn, lại nhìn thấy ông trộm lau nước mắt.
Cô mới ý thức được Ôn Đức quan tâm đến cô, chỉ là không biết nên biểu đạt phần cảm tình này như thế nào.
“Con và bạn học đi dạo phố, ba, ba làm món gì ngon vậy, thơm quá.”
Cô đặt cặp sách ở trên sô pha, sau đó chui vào phòng bếp: “Oa, ba làm món cá cay mà con thích nhất à, ba tốt quá đi mất.”
Cô đột nhiên thân thiết với ông, Ôn Đức có chút luống cuống, từ sau khi ông và mẹ của Ôn Hạ ly dị, Ôn Hạ liền không thích thân thiết với ông.
Ông cứng nhắc nói: “Về sau đừng trở về trễ như vậy.”
“Vâng, ba.”
Ôn Hạ lấy hai bộ bát đũa ra, bới cơm, chờ cho thức ăn đã chuẩn bị xong, trước tiên gắp cho Ôn Đức một miếng cá: “Ba là người lớn, nên ăn miếng đầu tiên.”
Tay đang cầm đũa của Ôn Đức hơi khựng lại, ông trầm giọng nói: “Mau ăn đi.”
Nhìn thấy Ôn Hạ lập tức thu hồi ý cười trên mặt, trong lòng ông liền hối hận.
Ông là muốn nói, Hạ Hạ, chính con ăn đi, để tự ba gắp.
Ông luôn không biết cách biểu đạt tình cảm của mình.
Lúc sau, hai người không nói với nhau một câu nào.