Sống lại cùng anh chồng học bá

Tần An Đức nói chưa được mấy câu thì có một cuộc điện thoại gọi đến, ông bắt máy, sau đó nói một tiếng với Tần Mặc và Ôn Hạ rồi đi mất, lúc đi còn nói cho Ôn Hạ số điện thoại của ông.
 
Thấy ông đi xuống thang máy, khuôn mặt nhỏ của Ôn Hạ ngay lập tức liền trở nên suy sụp: “Chồng à, có khi nào ba không thích em nữa hay không?”
 
Tần Mặc cười khẽ một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng đuôi tóc cô: “Cô vợ nhà anh đáng yêu như vậy, sao ba lại không thích em được chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần An Đức và Giang Vũ đối xử với Ôn Hạ còn tốt hơn so với đứa con trai là anh đây, lần nào đi công tác cũng đều mua quà cho cô.
 
Anh lại nói: “Ừm, mặc kệ vợ của anh là người như thế nào, con trai của ba anh đều sẽ thích.”
 
“Siêu siêu thích luôn ấy.”
 
Ôn Hạ nhịn không được nhón chân lên nhéo mặt anh một cái, cười tủm tỉm nói: “Anh chỉ giỏi ba hoa thôi.”
 
“Không nha.”
 
Tần Mặc nhướng mày, nghiêm túc lắc đầu, sau đó nói: “Anh ‘làm’... vợ cũng rất giỏi.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây mới là bản chất của học sinh giỏi Tần—— Tần háo sắc!
 
Thời gian một giờ ăn cơm, chỉ còn lại có hai mươi phút, hai người tùy tiện ăn một bát mì.
 
Chương trình học của buổi chiều kết thúc, Tần Mặc thấy Ôn Hạ ngoan ngoan ngoãn ngoãn vác cặp sách trên vai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô cùng thuần khiết.
 
Cảm giác muốn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên lại trỗi dậy.
 
Hai người ra khỏi Bồi Sinh, tiệm trà sữa ở đối diện đang xếp một hàng dài, Tần Mặc liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, hỏi: “Muốn uống không?”
 
Ôn Hạ gật đầu.
 
Tần Mặc đứng đợi ở trong hàng ngũ những người xếp hàng, Ôn Hạ ngồi xổm ở bên cạnh cửa kính, cô lấy điện thoại ra bắt đầu lướt xem trang cá nhân.

 
Liễu An An đăng lên trạng thái: Hôm nay thời tiết thật đẹp.
 
Cô bình luận một câu, có phải cậu vừa mới thức dậy hay không?
 
Sau đó cô lướt xuống dưới, Liễu Bác Nghĩa đăng bài, có đính kèm thêm chín bức ảnh, cô click vào nhìn lướt qua, là ảnh chụp ở đại hội thể thao và buổi diễn thuyết, trong đó có tấm ảnh ở giữa là chụp cô và Tần Mặc đang đứng ở trên sân khấu, cô cười hết sức vui vẻ, còn Tần Mặc thì đang nhìn sang cô.
 
Cô nhấn vào nút lưu lại.
 
Sau đó, cô quay đầu nhìn sang Tần Mặc, cầm lấy điện thoại chụp một tấm hàng ngũ xếp hàng mua trà sữa, kèm theo dòng chữ: Học thêm xong được uống trà sữa, tâm trạng cực kỳ mỹ mãn.
 
Sau khi nhấn đăng tin, rất nhanh liền có người bình luận, Khương Nhan: A a a a!! Anh họ đẹp trai!!!
 
Liễu An An: Anh họ đẹp trai quá nổi bật luôn!!
 
Tưởng Húc: Trà sữa uống ngon không?
 
Tề Vũ: Nhàm chán
 
Bạn học nữ cấp hai: Hạ Hạ giới thiệu cho mình nam sinh đẹp trai cao nhất ở kia với.
 
Gió mùa hè: Học thêm xong thì nhanh chóng trở về.
 
Ôn Hạ ngượng ngùng thè lưỡi, cô quên chặn Ôn Đức.
 
Vừa mới chuẩn bị rời khỏi giao diện, một bình luận khác lại nhảy ra.
 
Cục cưng Hạ Hạ: Bạn trai của em rất đẹp trai.
 
Ôn Hạ thấy cái nickname Cục cưng Hạ Hạ này cũng sửng sốt một hồi, click vào thì thấy là tài khoản của Tần Mặc, anh đổi tên thành Cục cưng Hạ Hạ từ khi nào vậy.
 
Liễu An An phản hồi lại: Cục cưng Hạ Hạ ở lầu trên là ai vậy? Vẻ mặt buôn chuyện.
 
Khương Nhan: +1
 

Ôn Hạ nghĩ đến Ôn Đức còn đang nhìn xem màn hình, trả lời lại: Không tung tin đồn, không lan truyền tin đồn, không tin vào tin đồn.
 
Cục cưng Hạ Hạ: Sự thật chỉ có một, bạn trai em thật sự rất đẹp trai.
 
Lúc này, Tần Mặc đã đi tới, kéo cô đứng lên, sau đó đưa màn hình điện thoại đã chặn người lạ ghé xem trang cá nhân cho cô nhìn, chỉ trong một thời gian ngắn đã có mười mấy người ghé xem: “Cục cưng Hạ Hạ, Gió mùa hè là ai vậy? Cậu ta gửi lời mời kết bạn với anh, nhưng anh từ chối rồi.” Giọng điệu có chút ghen tuông.
 
“Ba.” Ôn Hạ mở to đôi mắt đầy vô tội.
 
Tần Mặc: “...”
 
Hiện tại anh kết bạn còn kịp sao?
 
Anh tìm lại lời mời kết bạn vừa rồi, gửi một tin nhắn xác nhận đi, trượt tay.
 
Đối phương rất nhanh đã đồng ý, đồng thời gửi đến một tin nhắn: Bạn học, đừng nhắn lung tung.
 
Tần Mặc: “...”
 
Ôn Hạ liếc mắt nhìn một cái, cười đến đau cả bụng.
 
Tần Mặc tắt màn hình, nhìn Ôn Hạ với vẻ mặt ai oán.
 
Trên đường về nhà, điện thoại Ôn Hạ cứ ‘ting ting’ liên tục, tất cả đều là bình luận, hơn phân nửa đều là khen ngoại hình của Tần Mặc rất đẹp trai.
 
Ôn Đức đi công tác đến ngày mai mới trở về, Tần Mặc đưa Ôn Hạ về nhà mình, Giang Vũ và Tần An Đức cũng không có ở nhà, hôm nay Liễu Từ có việc nên xin nghỉ.
 
Căn nhà lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ.
 
Tần Mặc mặc tạp dề rồi bắt đầu rửa tay nấu cơm, Ôn Hạ thì làm bài tập ở phòng khách.
 
“Chồng ơi, công thức lượng giác sin(3a) bằng với gì vậy?”
 
“3sina-4(sina)^3?.”

 
...
 
Sau khi ăn cơm xong, Tần Mặc nhìn thoáng qua điện thoại, người lạ ghé xem trang cá nhân lại có thêm mười mấy người, anh lần lượt nhấn vào xem từng người một, thông tin hiển thị đều là nam.
 
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Ôn Hạ đang tiếp tục làm bài tập: “Vợ có lòng tin sẽ thi được vị trí đứng nhất trường trung học số hai không?”
 
Ôn Hạ nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc: “Sao vậy?”
 
“Lớp 12 tới Gia Trung để dự thính.” Tần Mặc giải thích nói.
 
Để đảm bảo an toàn, trường trung học số hai sẽ đưa vị trí đứng nhất của lớp 12 đến Gia Trung để dự thính.
 
Ôn Hạ đánh giá năng lực của mình, cách vị trí đứng nhất hơn bốn mươi người, thành tích học tập của vị trí đứng nhất ở trường trung học số hai rất không tồi, ngoại trừ tiếng Anh còn hơi yếu ra thì những môn khác đều học rất giỏi, bài thi tháng lần trước được hơn 650 điểm.
 
Cho dù cô có thi tiếng Anh được 150 điểm, cũng khó mà đuổi kịp vị trí đứng nhất.
 
Cô lắc đầu: “Không được đâu, em học môn toán tệ lắm.”
 
Có lòng tin thì có lòng tin, nhưng cũng không thể tự tin một cách mù quáng được.
 
“Cứ nghe theo chồng, chồng đảm bảo em sẽ thi được điểm tuyệt đối.” Tần Mặc đã hạ quyết tâm muốn năm lớp 12 Ôn Hạ tới Gia Trung dự thính.
 
Lúc sau, hai người liền bắt đầu yên lặng làm bài tập, Ôn Hạ lại nhìn thời gian thêm lần nữa, đã 11 giờ.
 
“Không còn sớm nữa, em phải đi về đây.”
 
“Cứ ngủ ở chỗ này đi, gần đây ba mẹ không có trở về nhà.” Tần Mặc nghĩ đến việc cô ở nhà một mình nên không yên tâm.
 
...
 
Buổi sáng 7 giờ
 
Mỗi lần bà dì của Ôn Hạ tới, mặc kệ cô có chú ý như thế nào thì cũng sẽ bị tràn ra trên giường.
 
Cô nhìn những bông hoa lớn màu đỏ nở rộ trên ga trải giường sọc xanh da trời, đi ra ngoài kêu Tần Mặc đang ngủ trên sô pha: “Chồng ơi, bị tràn ra giường rồi.”
 
Tần Mặc ngáp một cái đứng dậy, anh cũng đã quen rồi: “Không sao, để lát nữa anh đem đi giặt.”
 
Lúc hai người đang đổi ga giường thì nghe thấy tiếng bước chân, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Vũ và Tần An Đức đã xuất hiện ở cửa.

 
Vừa rồi lúc Ôn Hạ ra ngoài đi vệ sinh, quên không có đóng cửa.
 
Ôn Hạ tạm ngừng mọi động tác.
 
Tần Mặc đang cầm ga giường trong tay cũng sửng sốt.
 
Giang Vũ và Tần An Đức không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh này, đồng ý cho con yêu sớm và loại chuyện này là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, hai người đều tức giận, Tần An Đức nghiêm mặt nói: “Tần Mặc, con ra đây cho ba.”
 
Tần Mặc đi theo ra ngoài.
 
Giang Vũ nhìn Ôn Hạ, lo lắng nói: “Hạ Hạ, con và dì Tần đi bệnh viện kiểm tra một chút nha.”
 
Cơ thể của bé gái ở độ tuổi này cũng chưa phát dục hoàn toàn, nhất định sẽ có ảnh hưởng.
 
“Mẹ… dì Tần, không phải như vậy đâu, ba con đi công tác, Tần Mặc không yên tâm con ở nhà một mình, nên để cho con ngủ lại đây, anh ấy ngủ trên sô pha, con ngủ trên giường.”
 
Ôn Hạ muốn khóc, sao lại có một hiểu lầm lớn như vậy chứ, cô lại nói: “Cái kia của con tới, không cẩn thận làm tràn ra giường.”
 
Cô giơ tay lên: “Thật sự đó, dì Tần.”
 
...
 
Buổi chiều vừa về đến ký túc xá, Ôn Hạ đã bị Liễu An An và Khương Nhan mỗi người ôm lấy một cánh tay.
 
Khương Nhan cười “Hì hì”: “Hạ Hạ, Cục cưng Hạ Hạ là ai hả, nói mau lên, bằng không bọn mình liền...” Nói rồi, cô ấy đưa tay cắt qua cổ mình.
 
Ôn Hạ gục khuôn mặt nhỏ xuống, yếu ớt nói: “Mình không muốn sống nữa.”
 
“Làm sao vậy?” Liễu An An lo lắng hỏi.
 
Ôn Hạ ngồi ở trên giường Khương Nhan: “Mình mơ thấy ba mẹ của bạn trai ghét bỏ mình.”
 
Thật ra sau khi Tần An Đức và Giang Vũ biết được chỉ là hiểu lầm thì cũng không có nói gì, nhưng mà Ôn Hạ cảm thấy mất mặt.
 
Cực kỳ mất mặt.
 
Liễu An An và Khương Nhan đồng thời “Xì” một tiếng, Khương Nhan vỗ vỗ bả vai cô, cười tủm tỉm nói: “Hạ Hạ yên tâm đi, cậu còn chưa có bạn trai nữa kia mà.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận