Sống lại cùng anh chồng học bá

Ôn Hạ muộn màng nhớ đến một vấn đề, cô gõ một dòng chữ gửi qua: Anh đăng trạng thái có chặn ba chưa vậy?!!
 
Đối phương im lặng một phút, sau đó gửi lại mấy chữ: Ba hủy kết bạn với anh rồi.
 
Ôn Hạ: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô trả lời: Sao lại vậy? Anh đã nói gì đó?
 
Anh mới chỉ nói ‘Chào chú, con là Tần Mặc’, ba liền hủy kết bạn với anh, vợ à, anh cảm thấy ba có thành kiến rất lớn với anh.
 
Dòng chữ anh gửi qua cũng toát lên sự ủy khuất.
 
Ôn Hạ:...
 
Đối với chuyện cô yêu sớm, Ôn Đức đã là rất miễn cưỡng mới có thể đồng ý, anh lại còn trực tiếp tự giới thiệu bản thân.
 
Khụ...
 
Nếu không phải vì trông anh cũng khá ổn, nói không chừng đến cả miễn cưỡng Ôn Đức cũng sẽ không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thùng thùng!! Giường số 1, giường số 2, giường số 3, mau cất điện thoại rồi đi ngủ đi!” Dì quản lý ký túc xá đứng ở cửa, vỗ vỗ cửa sắt.
 
Ôn Hạ vội vàng tắt điện thoại, nhét ở dưới gối, qua hai ba phút, hai ba phút sau cô mới thò đầu ra khỏi ổ chăn để dò xét, xác định dì quản lý ký túc xá đã đi rồi, cô mới lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Tần Mặc.
 
Tần Mặc đã gửi đến ba tin nhắn.
 
Muốn được an ủi.
 
Muốn ôm một cái.
 
Muốn hôn hôn.
 

...
 
Buổi trưa thứ hai.
 
Năm người chiếm một cái bàn sáu chỗ ngồi, Liễu An An và Ôn Hạ liếc mắt nhìn nhau, cười hì hì, cố ý để cho Chu Thanh và Khương Nhan ngồi cùng nhau.
 
Mặt Khương Nhan đỏ đến tận cổ, Liễu An An nhịn không được cười: “Anh Chu Thanh, hì hì, em và Hạ Hạ muốn ăn kẹo.”
 
Chu Thanh cũng có chút ngượng ngùng, gật đầu nói: “Anh đã mua rồi, đợi lát nữa Nhan Nhan sẽ chia cho tụi em.”
 
Nghe được hai chữ “Nhan Nhan”, Liễu An An “A” một tiếng, nháy mắt với Khương Nhan, Khương Nhan càng cúi đầu thấp hơn.
 
Liễu Bác Nghĩa gõ đầu Liễu An An: “Mau ăn cơm đi.” Ánh mắt lướt qua Ôn Hạ ở bên cạnh đang hết sức vui vẻ.
 
Ôn Hạ phát hiện món sườn hôm nay có rất ít sườn heo, phần lớn đều là các nguyên liệu đi kèm, chỉ có ba bốn miếng sườn heo, vừa mới chuẩn bị phàn nàn mấy câu, liền nghe thấy câu nói kinh người của Liễu An An: “Hạ Hạ, cậu thấy anh mình thế nào?”
 
Liễu An An quét mắt qua lại nhìn Ôn Hạ và Liễu Bác Nghĩa, ừm, tuy rằng anh trai của cô ấy không phải quá xứng đôi với Ôn Hạ, nhưng miễn cưỡng cũng còn được.
 
Ôn Hạ sửng sốt một chút, sau đó “Khụ” vài tiếng, nhanh chóng uống lên mấy ngụm nước.
 
Cho đỡ sợ.
 
Liễu An An liếm liếm cái muỗng: “Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Hạ Hạ, tuy rằng anh trai mình chẳng ra gì, nhưng mà miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể... Ây da, Hạ Hạ, mình sai rồi, mau buông ra đi.”
 
“Mình nói giỡn, Hạ Hạ mau buông ra đi.”
 
Chờ cho Ôn Hạ buông lỏng tay ra, cô ấy xoa xoa đùi của mình.
 
Ôn Hạ nhìn Liễu Bác Nghĩa, giả vờ hung ác nói: “Anh Bác Nghĩa, về nhà nhớ nói dì Liễu với chú Liễu dạy bảo cậu ấy một trận, chuyện gì cũng dám đem ra vui đùa.”
 
“Hạ Hạ, cậu quá độc ác, mình sai rồi còn không được sao?” Liễu An An gắp một miếng sườn heo cho cô, cố gắng lấy lòng nói.
 
Liễu Bác Nghĩa nhìn Ôn Hạ, trên mặt cô ngoại trừ xấu hổ ra thì không có phản ứng nào khác, anh cúi đầu ăn một đũa đồ ăn: “Được.”
 

“Anh! Anh có phải là anh ruột của em không vậy!” Liễu An An nhìn anh ta với ánh mắt ai oán.
 
“Ha ha, An An, cậu chết chắc rồi, lúc bị đánh nhớ gọi điện thoại cho mình và Hạ Hạ đấy, để cho bọn mình vui vẻ vui vẻ.”
 
Vừa mới bị Liễu An An nháy mắt trêu ghẹo đến mức đỏ mặt, Khương Nhan không khách khí mà “Bỏ đá xuống giếng.”
 
“Nhan Nhan, mình liều mạng với cậu.” Liễu An An nhẹ nhàng bóp cổ cô ấy.
 
...
 
Ăn cơm xong, Chu Thanh và Liễu Bác Nghĩa nhận trách nhiệm đi rửa chén.
 
Ba người bọn Ôn Hạ mỗi người ngậm một cây kẹo que, chậm rãi đi ở trên đường.
 
Liễu An An đột nhiên tiến đến gần Khương Nhan, vẻ mặt cười xấu xa: “Nhan Nhan, cậu và anh Chu Thanh có… hay không”. Vừa nói vừa làm ra dáng vẻ hôn một cái.
 
Mặt Khương Nhan đỏ lên: “Không... có.”
 
Sau đó, chột dạ chuyển đề tài đến trên người Ôn Hạ: “Hạ Hạ, anh Bác Nghĩa thực sự rất được đấy.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, cô vô cùng nghiêm túc nói: “Mình là người đã có chồng rồi.”
 
Liễu An An và Khương Nhan đồng thời không tin “Xì” một tiếng, Liễu An An cười “Hì hì” nói: “Hạ Hạ, anh mình không được, vậy còn Tề Vũ và Tưởng Húc thì sao?”
 
Ôn Hạ: “...”
 
“Nếu như là “anh họ”, vậy thì được.”
 
Liễu An An và Khương Nhan “Ha ha” cười to, bọn họ đều cho rằng cô đang nói giỡn.
 

Hai người lại một lần nữa bỏ lỡ chân tướng.
 
Lúc đi ngang qua khu vực trưng bày, phát hiện đã có sự thay đổi, ảnh riêng của một mình Tần Mặc đã chiếm một phần năm, được chụp ở bồn hoa trong trường học, có rất ít người có thể chụp được một bức ảnh đẹp trai đến như vậy từ trong chiếc máy ảnh ‘tử thần’ của trường.
 
“Ôn Hạ.” Có hai nữ sinh đột nhiên gọi Ôn Hạ lại.
 
Ôn Hạ quay đầu, hình như là học sinh của lớp (3), cô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
 
Nữ sinh mặc áo màu trắng với mái tóc ngang vai có chút lắp bắp: “Ôn Hạ, cậu có thể đưa cái này cho... anh họ cậu được hay không, cảm ơn.” Sau đó đưa một lá thư màu hồng phấn cho cô.
 
Trên lá thư còn có một trái tim lớn màu đỏ.
 
...
 
Tần Mặc mới vừa ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn MMS của Ôn Hạ, là ảnh chụp một lá thư màu hồng nhạt có một trái tim màu đỏ, anh nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại qua, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nói: “Vợ à, em đem vứt đi, nếu như muốn nhận thì mỗi ngày anh sẽ viết cho em một lá.”
 
Anh tưởng là nam sinh khác đưa thư tình cho Ôn Hạ.
 
Ôn Hạ liếc mắt nhìn Hạ Sinh và Từ Mẫn một cái, cúi đầu xuống dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Là của anh, người khác gửi cho anh.”
 
Ngón tay Tần Mặc gõ vào điện thoại một cái, anh dựa cả người lên trên ban công: “Vợ rảnh rỗi lắm à? Vậy thì em chép lại công thức toán lớp 10 mười lần đi, thứ bảy anh sẽ  kiểm tra.”
 
“...”
 
Ôn Hạ cúp điện thoại.
 
...
 
Vừa đến thứ tư, tâm tư của các bạn học đã không còn ở trường học nữa, có vài học sinh đã bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ trèo qua bức tường ở căn tin vào lúc làm tổng vệ sinh buổi chiều để ra ngoài hít thở không khí.
 
Liễu An An làm bài kiểm tra môn toán xong, cả người đều không khỏe, sau khi tan học, cô ấy rủ Ôn Hạ và Khương Nhan cùng đi nhà vệ sinh: “Hạ Hạ, Nhan Nhan, chúng ta đi ra ngoài uống trà sữa đi, mọi người đều sắp chết ngạt ở đây rồi.”
 
Ôn Hạ nói: “Thầy Tào sẽ không cho phép nghỉ học đâu.”
 
Cô nhìn thấy cô ấy chớp chớp mắt, liền biết cô ấy đang nghĩ gì: “Không được.”
 
Thật ra thì loại chuyện trèo tường này lúc học cấp ba cô cũng từng làm không ít.
 
“Đi đi Hạ Hạ, lần trước lúc cậu nói đi, mình cũng đi mà.” Liễu An An lắc lắc cánh tay của cô.

 
Cuối cùng, Ôn Hạ cũng chịu thua cô ấy.
 
Chờ đến khi tiết cuối cùng kết thúc, ba người lén lút chạy đến phía sau căn tin, vách tường ở đây là thấp nhất, chỉ có khoảng 1 mét 7.
 
Đã có ba đến năm nam sinh đến trèo tường, trong số đó còn có Tề Vũ.
 
Cậu ta liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái: “Muốn giúp không?”
 
Ôn Hạ từ chối: “Không cần.”
 
Tề Vũ không nói gì, chỉ đứng dựa vào tường nhưng không có trèo qua.
 
Theo quy tắc cũ, Khương Nhan giúp Liễu An An và Ôn Hạ nhảy ra ngoài trước, tay Ôn Hạ mới vừa đặt ở trên tường, liền nghe thấy một tiếng quát lớn: “Mấy đứa là học sinh lớp nào! Nhanh chóng leo xuống cho tôi.”
 
Nam sinh nghe thấy tiếng quát, tay chân nhanh nhẹn nhảy ra ngoài liền chạy đi, chỉ còn lại có ba người bọn Ôn Hạ, còn có Tề Vũ.
 
Ôn Hạ: “...”
 
Liễu An An: “...”
 
Khương Nhan: “...”
 
Ba người cúi đầu đi qua.
 
Không phải chủ nhiệm giáo dục, mà là chú bảo vệ, ông ấy nói: “Học lớp nào? Đưa thẻ học sinh ra đây.”
 
Ba người không có ai lấy ra, Liễu An An yếu ớt nói dối: “Không có ạ.”
 
“Không có thì đi theo tôi đến phòng bảo vệ đăng ký!” Chú bảo vệ nói.
 
Đi đến phòng bảo vệ chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh.
 
Ôn Hạ nhận sai nói: “Chú ơi, bọn cháu biết sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, chú ơi, nếu như để giáo viên biết được, bọn cháu sẽ bị ghi tội.”
 
“Biết phải bị ghi tội còn dám trèo tường!” Chú bảo vệ nhìn các cô vài lần, có chút quen mắt, hình như là học sinh lớp (8): “Trở về lớp đi, lần sau đừng tái phạm nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận