Sống lại cùng anh chồng học bá

Có thể là bởi vì lạnh, cô khom người lại, cổ rúc vào bên trong, Tần Mặc duỗi tay ôm cô vào trong lòng, khẽ cười nói: “Vợ à, bây giờ trông em rất giống đà điểu.”
 
“Anh mới giống đà điểu!” Ôn Hạ tức giận liếc mắt trừng anh một cái.
 
Tần Mặc nhướng mày, giây tiếp theo, học theo bộ dáng khom người của Ôn Hạ: “Vừa lúc, làm một cặp trời sinh với vợ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hạ bị chọc cười, duỗi tay ôm cánh tay anh, làm nũng nói: “Chồng ơi, càng ngày em càng yêu anh hơn.”
 
Cửa hàng tạp hoá ở trong thôn cũng không xa, chỉ đi vài phút là đến, Ôn Hạ đứng ở cửa, chỉ vào lọ giấm trên kệ hàng nói: “Dì Lý, bán cho con một lọ giấm, loại mười hai tệ ấy.”
 
“Để dì đi lấy cho con.” Dì Lý liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái: “Hạ Hạ, đây là họ hàng nhà con à?”
 
Chồng cũng coi như là họ hàng rồi.
 
Ôn Hạ gật đầu, cô nhìn nồi sắt đang nấu xiên cay trên bếp: “Dì Lý, cho cháu thêm hai xiên Malatang*.”
 
(*)

 
Dì Lý cười lấy giấm đưa cho cô: “Cháu tự lấy đi, ớt có hơi cay đấy, chấm ít thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hạ Hạ, gần đây cháu học hành sao rồi?”
 
“Cũng được ạ, dì Lý, bao nhiêu tiền ạ?” Ôn Hạ cầm lấy hai xiên củ sen.
 
“Mười ba tệ.” Dì Lý nói.
 
Ôn Hạ đang chuẩn bị trả tiền, Tần Mặc đã giành trả trước rồi, cô cũng không có khách khí, duỗi tay đưa cho anh một xiên.
 
Tần Mặc lấy lọ giấm trong lòng ngực cô qua: “Em ăn đi.”
 
Ôn Hạ đưa tới bên miệng anh, nâng cằm lên: “Ăn một miếng đi, xiên cay của nhà dì Lý rất sạch sẽ, khi còn nhỏ em rất hay ăn.”
 
Sau khi anh ăn một miếng, cô cười tủm tỉm nói: “Có phải ăn rất ngon hay không?”
 

“Em đút ăn ngon.” Tần Mặc nhìn cái miệng nhỏ hồng hồng của cô, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
 
Muốn hôn một cái.
 
Ôn Hạ: “...”
 
...
 
Dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Đức, Ôn Hạ cầm lọ giấm đi vào phòng bếp.
 
Bà nội của Ôn Hạ là Hứa Quỳnh đang phụ dì giúp việc, bởi vì sợ hai người già đi lại không tiện nên Ôn Đức đã mời thêm người giúp việc.
 
Hứa Quỳnh vẫy tay với Ôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, con đang quen với cháu trai của bà Tần sao? Vừa rồi bà nội Tần của con có nói cho bà nghe.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Cô cẩn thận che giấu chuyện yêu sớm, bây giờ cả nhà đều đã biết hết rồi.
 
Tất cả đều nhờ vào phúc của Tần Mặc.
 
Cô gật đầu.
 
Hứa Quỳnh nở một nụ cười hiền từ, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ Mặc Mặc kia bà cảm thấy rất tốt, đừng sợ, bà sẽ không nói cho ba con biết đâu, ba con là một kẻ cổ hủ, sau này có thời gian thì dẫn thằng bé tới chơi.”
 
Ôn Hạ yếu ớt nói: “Bà ơi, ba đã biết rồi.”
 
Hứa Quỳnh: “...”
 
“Ba có đánh con không?”
 
“Không có ạ, ba đồng ý rồi.” Ôn Hạ lắc đầu.
 
Hứa Quỳnh hiểu rõ con của mình nhất, một người luôn tuân thủ nguyên tắc như ông có thể đồng ý chuyện con cái yêu sớm đúng là có chút không thể tin được.
 
Bà sờ đầu Ôn Hạ: “Hạ Hạ, ngày thường đừng cãi nhau với ba con, ba con chính là dạng người miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ.”
 

...
 
Lúc đi ra ngoài một lần nữa, mấy người lớn tuổi đều đang lôi kéo Tần Mặc nói chuyện, lúc này, có một ông lão hỏi: “Kỳ thi giữa kỳ lần này Mặc Mặc thi được bao nhiêu điểm?”
 
Ôn Hạ nhìn Ôn Đức đứng ở bên cạnh đang nghe với vẻ mặt nghiêm túc, có chút buồn cười, hẳn là mấy vấn đề này, ông đã sớm muốn hỏi rồi đi.
 
“744 điểm ạ.” Tần Mặc nhìn thấy Ôn Hạ, anh hơi nhướng cằm, ý bảo cô đến ngồi bên cạnh anh.
 
Ôn Hạ mới không thèm qua đó, đi qua chính là đang tự tìm ngược với người thi được 744 điểm.
 
“Cao vậy sao, Cường Tử, cháu trai nhà ông giỏi thật đấy.” Ông lão vừa rồi nói.
 
“Đúng là rất giỏi, từ nhỏ thành tích học tập của nó luôn rất tốt.” Tần Cường giúp cháu trai nhà mình lưu lại ấn tượng tốt ở nhà họ Ôn.
 
Ôn Hoa biết Ôn Hạ và Tần Mặc đang quen nhau nên cười đến híp cả mắt, hiển nhiên là rất vừa lòng với đứa cháu rể này.
 
“Mặc Mặc là một đứa trẻ tốt.”
 
Ôn Đức đột nhiên nhớ tới buổi họp phụ huynh, vị trí đứng nhất của Gia Trung mà thầy Tào nhắc đến chẳng lẽ nào là Tần Mặc?
 
Cũng không tệ lắm.
 
Lúc này, Lật Thượng đến, còn có cả bà nội Lật, Lật Thượng gọi cô: “Hạ Hạ.”
 
“Anh Lật, bà nội Lật, ngồi ở đây ạ.” Ôn Hạ vội vàng đưa cho bọn họ hai cái ghế.
 
“Đã lâu không thấy Hạ Hạ rồi, càng lớn càng xinh đẹp nha.” Bà nội Lật ngồi xuống, hiền từ lôi kéo Ôn Hạ nói chuyện cùng.
 
Ôn Hạ cười ngọt ngào: “Cảm ơn bà nội Lật đã khen cháu ạ.”
 
Ôn Đức đi đến đón tiếp: “Dì Lật.”
 
“Đức Tử.” Bà nội Lật vô cùng thân thiết gọi tên ở nhà của Ôn Đức.
 

Lật Thượng lễ phép chào: “Chú Ôn.”
 
Ôn Đức đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên từ khi còn nhỏ cho nên ấn tượng của ông đối với cậu ta rất tốt, đưa tay vỗ lưng cậu: “Gần đây Tiểu Thượng học tập như thế nào?”
 
“Cũng được ạ, chú Ôn.” Lật Thượng ngại ngùng nói.
 
“Ừ, Hạ Hạ, dẫn anh Lật lên lầu xem TV đi con.” Ôn Đức nói.
 
Ôn Hạ gật đầu, sau đó nhìn sang Tần Mặc, không được  tự nhiên “Khụ” một tiếng: “Tần Mặc, anh có muốn đi lên xem TV cùng hay không.”
 
Ôn Đức: “...”
 
Ôn Hoa cười nói: “Mặc Mặc và Hạ Hạ lên lầu chơi đi, trên bàn có hạt dưa và trái cây, cứ việc ăn thoải mái, Tiểu Thượng cũng đừng có khách sáo nha.”
 
Nhìn đứa con gái đang yêu sớm và đối tượng yêu sớm của nó đi lên lầu, Ôn Đức lại xoa xoa giữa mày.
 
Trong phòng khách lầu hai
 
Ôn Hạ đưa điều khiển từ xa cho Lật Thượng: “Anh Lật, anh chọn kênh đi.”
 
Lại là một tiếng anh Lật, Tần Mặc nhướng mày.
 
Lật Thượng ngượng ngùng nhận lấy, liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, rất nhanh liền dời ánh mắt đi: “Hạ Hạ không phải trước kia em thích xem kênh 36 sao? Chúng ta cứ xem kênh 36 đi.”
 
Ôn Hạ vừa định đáp lời, đã bị người khác ôm eo ngồi xuống, giọng nói của thiếu niên ẩn chứa một chút dục vọng chiếm hữu: “Chào cậu, tôi là bạn trai của Ôn Hạ, Tần Mặc.”
 
Lời giới thiệu đến khá đột ngột, đột ngột đến mức Ôn Hạ cũng cảm thấy bất ngờ.
 
Ôn Hạ: “...”
 
Lật Thượng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì ý cười trên mặt đã không còn, chút tình cảm thầm thương trộm nhớ của thiếu niên cứ thế mà dập tắt.
 
Cậu ta xuống lầu.
 
“Anh làm gì vậy hả?” Ôn Hạ vươn tay vỗ vào cánh tay Tần Mặc một cái, khuôn mặt nhỏ phồng lên.
 
Hai tay Tần Mặc ôm cô vào trong lòng, ghen tị nói: “Em không được gọi người khác là ‘anh’ nữa, có nghe thấy không? Nếu lại có lần sau, đừng trách anh xuống tay đối với vợ khi chưa đủ tuổi thành niên.”
 
Anh cảm thấy cô vợ nhà mình luôn khiến cho người khác không yên tâm, bên người cô thỉnh thoảng lại xuất hiện một ít “bươm bướm”.
 
“Vậy thì biết gọi là gì đây? Em và... Lật đã chơi chung với nhau từ khi còn nhỏ rồi.”
 

Ôn Hạ cắn nhẹ vào má anh một cái, mỗi lần cô cảm thấy bất mãn với Tần Mặc đều sẽ làm như vậy.
 
Tần Mặc khẽ cười một tiếng, sau đó đè cô ở trên sô pha, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh luôn nghĩ đến ở trong đầu, một hai phút sau, mới buông cô ra: “Em gọi là gì thì chồng cũng sẽ ghen, quãng đời còn lại sau này của em chỉ có thể ở bên chồng thôi.”
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Hạ cuống quít đẩy anh ra, ngồi ở mép ghế sô pha, che miệng, bày ra dáng vẻ như đang nghiêm túc xem TV.
 
Tần Mặc nhướng mày, dịch sang bên còn lại của ghế sô pha, học theo dáng vẻ của Ôn Hạ xem TV.
 
Có ma mới biết nửa chữ ở trong TV hai người cũng nghe không vào.
 
Ôn Đức tiến vào thấy hai người, mỗi người ngồi ở một bên.
 
Còn xem như là hiểu chuyện.
 
Sau đó ông tiến vào phòng ngủ, chưa được bao lâu lại đi ra, đi xuống cầu thang.
 
...
 
Đã là lần thứ ba thấy ba cô tiến vào phòng ngủ, Ôn Hạ: “...”
 
Cô nhìn về phía Tần Mặc: “Đi xuống lầu không?”
 
Tần Mặc gật đầu, tắt TV xong, hai người liền đi xuống lầu.
 
Lật Thượng nhìn hai người, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
Chưa được bao lâu liền bắt đầu ăn cơm.
 
Thấy trên bàn có tôm, Ôn Hạ theo bản năng liền cầm bát, ngồi xuống bên cạnh Tần Mặc, Tần Mặc sao lại không biết tâm tư nhỏ của cô, anh xắn tay áo lên trên một chút, chuẩn bị lột vỏ tôm.
 
Ôn Đức vừa định kêu cô ngồi bên cạnh mình: “...”
 
Ngực đau đến mức khó thở.
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người lớn tuổi, Tần Mặc lột cho Ôn Hạ mấy con tôm, Ôn Hoa sợ ông bà nội của Tần Mặc cảm thấy Ôn Hạ õng ẹo, vội vàng nhắc nhở một câu: “Mặc Mặc, tự con ăn đi, đừng lo cho Hạ Hạ, Hạ Hạ, con tự lột đi, đừng làm phiền đến anh Tần của con.”
 
“Ông nội Ôn, con thích lột tôm.” Tần Mặc mặt không đỏ tim không đập, lại duỗi tay gắp một con tôm.
 
Ôn Hạ nhịn không cười ra tiếng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận