Sống lại cùng anh chồng học bá

Sau khi ăn xong cũng đã hơn một giờ, đám người thế hệ trước Ôn Hoa bắt đầu đánh cờ tướng, cả buổi sáng nay Ôn Hạ vẫn chưa làm bài tập, còn có rất nhiều bài, cô liền đi lên phòng ngủ ở trên lầu làm bài tập.
 
Tần Mặc ở bên cạnh nhìn cô làm bài, khụ, còn có Ôn Đức đang dùng ké wifi để làm việc.
 
Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng bút viết bài trên giấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đột nhiên vang lên hai tiếng gõ bàn, sau đó là giọng nói nghiêm túc của thiếu niên vang lên: “Hạ Hạ, nếu vector a// vector b thì vector a* vector b=±| vector a|*| vector b|?, hay nói cách khác là x1/x2=y1/y2.”
 
“Em cẩn thận làm lại lần nữa đi, đừng có vừa nhận được đề đã bắt đầu làm ngay, cần phải nghiêm túc đọc đề cho kỹ.”
 
“Còn làm sai nữa thì chép công thức hai mươi lần.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Thằng nhãi Tần Mặc này phạt chép bài riết nghiện rồi sao?
 
Cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
 
Nghe thấy cô bị khiển trách, Ôn Đức mím môi, ánh mắt lướt qua trên người Tần Mặc một cái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tần Mặc, Ôn Hạ tính lại một lần nữa, Tần Mặc lắc đầu: “Sai rồi, đáp án vừa nhìn đã biết là sai rồi.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Học sinh giỏi Tần, xin anh làm người đi, cái gì gọi là vừa nhìn đã biết sai rồi.
 
Cô phải mất bảy tám phút đồng hồ mới tính ra đó!
 

Tần Mặc xắn tay áo lên trên một chút, sau đó lấy bút trong tay cô qua, bắt đầu tính toán, giảng lần đầu Ôn Hạ có cái hiểu cái không, anh rất có kiên nhẫn giảng lại lần thứ hai: “Em nghe hiểu không? Vợ à, loại bài này em phải đọc đề cho kỹ, nếu đọc đề không kỹ, toàn bộ ý tưởng đều sẽ sai hết.”
 
Nãy giờ Ôn Đức không gõ bàn phím, thế cho nên anh đã quên mất ba vợ vẫn còn ở nơi này.
 
Nghe thấy chữ “Vợ” của anh, Ôn Hạ vươn ngón trỏ chọc mu bàn tay anh, ý bảo anh nhìn phía sau.
 
Tần Mặc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ba vợ mình: “...”
 
Ôn Đức nhìn anh, trong đầu hiện lên vài ý nghĩ, vài giây sau, ông trầm giọng nói: “Chưa có kết hôn đừng có kêu loạn, kẻo hủy hoại thanh danh của Hạ Hạ.”
 
Tần Mặc giả vờ bình tĩnh, muốn giải thích một chút, nhưng hai chữ chú Ôn vừa đến bên miệng liền biến thành: “Ba...”
 
Anh thực sự nghi ngờ là ấn tượng của Ôn Đức đối với anh còn kém hơn so với kiếp trước.
 
Đối diện với ánh mắt cầu xin giúp đỡ của anh, Ôn Hạ: “...”
 
Cô cảm thấy vẫn còn có thể giúp đỡ một chút: “Ba, chồng con...”. Ngay lập tức im lặng.
 
Thấy sắc mặt Ôn Đức càng ngày càng trầm xuống, cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái.
 
Làm trở ngại thêm chứ không giúp ích được gì.
 
...
 
Ngày mai Ôn Hạ còn phải đi học thêm, ăn cơm chiều xong, Ôn Đức liền chuẩn bị lái xe đưa Ôn Hạ về nhà.
 
Lúc này, Tần gia cũng chuẩn bị ra về, thấy cháu gái nhà mình đang lặng lẽ vẫy tay với cháu trai nhà họ Tần, ý bảo phải đi rồi, Hứa Quỳnh cười một cái, đột nhiên gọi Ôn Đức lại: “Đức Tử, con ở lại nhà một đêm đi, mẹ và ba con đều rất nhớ con, Hạ Hạ còn phải đi học thêm nên chúng ta cũng không giữ con bé lại, cứ để cho con bé đi theo Mặc Mặc bọn họ trở về.”
 
“Con phải đi về, trong xưởng còn có việc.” Ôn Đức trực tiếp cau mày từ chối.
 

“Cả đêm con không quay về thì nhà xưởng cũng sẽ không sụp đổ.”
 
Ôn Hoa trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó nhìn về phía Tần Cường: “Đại Cường, Hạ Hạ làm phiền các người rồi.”
 
Tần Cường xua tay: “Có gì đâu mà làm phiền, Hạ Hạ chỉ là một cô gái nhỏ, nếu không đêm nay cứ để cho con bé ngủ lại ở nhà của chúng tôi đi, sáng mai con bé và Mặc Mặc cùng đi học thêm luôn.”
 
“Vậy thì cảm ơn ông.” Ôn Hoa rất yên tâm gật đầu, thấy Ôn Đức lại muốn nói gì đó, liền kéo ông lại một chút.
 
Dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Đức, Ôn Hạ ngượng ngùng ngồi vào ghế phụ của Tần gia: “Ba, ông nội, bà nội, tạm biệt!”
 
Chờ xe đi xa, Ôn Hoa nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của Ôn Đức, dùng thái độ của một người thời đại mới để khiển trách: “Chuyện của người trẻ tuổi, con thì biết cái gì chứ, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường.”
 
“Ba, Hạ Hạ còn đang đi học.” Giọng điệu của Ôn Đức có chút nặng nề, hiển nhiên là đang tức giận.
 
“Yêu đương thì có liên quan gì tới chuyện đi học chứ, đứa nhỏ Mặc Mặc kia cũng sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
 
Ôn Hoa nhìn Ôn Đức với ánh mắt như đang nhìn đồ cổ, nói tiếp: “Đứa nhỏ Mặc Mặc kia thi được 744 điểm, con không thích thằng bé thì con thi được 744 điểm ra tới đi.”
 
“Nếu con có thể thi được 744 điểm, ba cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hạ Hạ.”
 
Ôn Đức im lặng, ông không thi được.
 
“Ba, nhân phẩm không phụ thuộc vào điểm số!”
 
“Vậy người thi được ba bốn mươi điểm thì nhân phẩm tốt chắc? Ba muốn đi ngủ rồi, lười nói chuyện với cái đứa cổ hủ như con, ba thấy con chính là có thành kiến.” Ôn Hoa lại trừng mắt nhìn ông một cái.
 
Hứa Quỳnh sợ hai cha con lại cãi nhau, vội vàng chen vào nói: “Đức Tử, nhà họ Tần là gia đình có học thức, thứ họ chú ý còn nhiều hơn so với chúng ta, sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu, hôm nay con cũng nhìn thấy đấy, đứa nhỏ Mặc Mặc kia còn lột vỏ tôm cho Hạ Hạ hơn mười phút, không sai được đâu.”
 

“Năm đó mẹ và ba con không đồng ý cho con yêu đương, hiện tại con... Haizz, chúng ta đều hối hận rồi, cho nên chuyện của Hạ Hạ con đừng xen vào, cứ để tùy duyên đi.”
 
Nhắc đến chuyện của mình, Ôn Đức mím môi: “Con không có không đồng ý, chỉ là chúng nó còn nhỏ, nếu như không cẩn thận đi lầm đường thì sẽ huỷ hoại chúng nó.”
 
...
 
Bên trong xe
 
Ôn Hạ nhận được một tin nhắn về thông tin mua sắm cho ngày lễ độc thân, nếu muốn thoát ế, hãy đặt một món hàng nào đó, sản phẩm sẽ được giao đến tận nhà, người thoát ế tiếp theo chính là bạn!
 
Cô mới nhớ ra ngày mai là ngày lễ độc thân, có nghĩa là buổi tối hôm nay sẽ có rất nhiều người đi tỏ tình.
 
Cô hứng thú bừng bừng đi lướt trang cá nhân, một phút trước, Tô Bột đăng ảnh chụp chung của cậu ta và hoa khôi lớp bên cạnh, tiêu đề là: Không cần phải trải qua ngày lễ độc thân, hâm mộ đi, chó Tưởng!
 
Cô nhấn Like.
 
Sau đó lại lướt đến hình của Khương Nhan, là ảnh chụp hai bóng người, cô bình luận một câu, hâm mộ ghê.
 
Vài giây sau, cô liền nhận được điện thoại của Khương Nhan: “Hạ Hạ, mình và Chu Thanh hôn nhau rồi.”
 
Điện thoại hoàn toàn không cách âm chút nào, toàn bộ người trong xe đều nghe thấy được.
 
Ôn Hạ không nghĩ tới cô ấy sẽ nói chuyện này, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng cúi đầu cúp điện thoại, chột dạ liếc mắt nhìn về phía sau một cái.
 
Ông bà nội của Tần Mặc cười với cô một cái, ý bảo cô đừng khẩn trương, bọn họ đều rất cởi mở.
 
“...”
 
Thật sự tìm không ra được nhà chồng nào có thể dễ tính hơn so với nhà họ Tần.
 
Cô quay người lại, tìm ra nhóm Tiểu tiên nữ: Nhan Nhan, anh họ còn có ông bà nội của anh họ đều nghe thấy được câu nói lúc nãy của cậu rồi.
 
Khương Nhan:...
 
Liễu An An: Nói gì vậy? Mình muốn nghe, mình muốn nghe.

 
Ôn Hạ đang chuẩn bị trả lời tin nhắn thì nhận được một cuộc gọi, cô giảm âm lượng điện thoại xuống: “Alo.”
 
“Hạ Hạ, là tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói lắp bắp của nam sinh.
 
Ôn Hạ đoán được là gọi để làm gì, chột dạ liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái: “Tưởng Húc, cậu có chuyện gì sao?”
 
Nghe thấy hai chữ Tưởng Húc, Tần Mặc đang lái xe thì giảm tốc độ xe chạy chậm lại, duỗi tay lấy điện thoại của Ôn Hạ qua, giọng nói của nam sinh đầu dây bên kia điện thoại vẫn còn đang lắp bắp: “Hạ Hạ, tôi... vui...”
 
Anh nhướng mày: “Hạ Hạ đang làm bài tập, có chuyện gì sao?”
 
Đầu kia điện thoại yên tĩnh một hồi: “Không... Không có việc gì.”
 
Điện thoại cúp máy.
 
Đối diện với ánh mắt chết chóc của học sinh giỏi Tần, Ôn Hạ sờ sờ cái mũi, vừa định cầm lấy điện thoại chơi tiếp, liền nghe thấy giọng nói của Tần Mặc: “Em rất rảnh sao? Dị học thuộc đi.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
Ghen tuông làm cho học sinh giỏi Tần trở nên xấu xí.
 
...
 
Nhà họ Tần rất có tiền, một chút cũng không hề giả, biệt thự ở vùng ngoại ô, lớn gấp hai lần nhà của Tần Mặc.
 
Mỗi lần Ôn Hạ nhìn thấy, đều có cảm giác như đang quay phim truyền hình.
 
Bà nội Tần Mặc kêu người làm đi dọn dẹp một phòng ngủ, sau đó ân cần tiếp đón Ôn Hạ: “Hạ Hạ đừng có khách sáo nha, ở chỗ này cứ coi như là nhà của mình, sau này có rảnh thì cứ cùng với Mặc Mặc lại đây chơi.”
 
Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
 
Hai người lớn tuổi cũng không nói được mấy câu, liền lấy lý do đi ngủ mà lên lầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận