Sống lại cùng anh chồng học bá

Tần Mặc liếc nhìn đồng hồ, mới 8 giờ rưỡi, còn có thể giảng bài thi được một lát: “Bài thi giữa kỳ môn toán lần này em có mang về không?”
 
“Chồng à, loại ngày này anh cũng muốn giảng bài thi sao?” Ôn Hạ chớp chớp mắt.
 
Tần Mặc nhướng mày: “Em có thể thi toán được 150 điểm rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người bắt đầu tiến vào trạng thái giảng bài thi.
 
Giảng bài thi được một nửa, Tần Mặc liền dừng lại để cho cô tiếp tục tiêu hóa, anh đi tắm rửa.
 
Lúc ra tới, Ôn Hạ vẫn còn đang cúi đầu tính toán, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, anh cong khóe môi lên, lấy điện thoại ra chụp một tấm, đăng lên trang cá nhân.
 
Kèm thêm dòng chữ: Học sinh tiểu học của ngày hôm nay.
 
Chưa được bao lâu, nhóm Tiểu tiên nữ lại bắt đầu thảo luận.
 
Liễu An An: Ôi mẹ ơi, Hạ Hạ cũng thảm quá đi, trong ngày thoát ế như này lại phải đi làm bài tập.
 
Khương Nhan: Năm nay Hạ Hạ lại không có cơ hội thoát kiếp độc thân rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An An, cậu nói xem, anh họ đẹp trai không đăng hình bạn gái, lại đăng hình Hạ Hạ để làm gì chứ?
 
Liễu An An: Lấy Hạ Hạ làm lá chắn.
 
Khương Nhan: Cũng đúng ha.
 
Ha ha ha, tưởng tượng đến cảnh Hạ Hạ đang làm bài tập, mình liền không kiềm chế được, muốn cười quá đi mất.
 
Liễu An An: Cười xấu xa, +1.
 
...

 
Ôn Hạ nhìn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, khóe miệng giật giật mấy cái, trả lời lại mấy chữ, ‘các cậu không hiểu đâu, cái này gọi là hẹn hò theo kiểu học sinh giỏi đấy’.
 
Liễu An An: Ha ha ha ha
 
Khương Nhan: Ha ha ha ha ha ha, được đấy, Hạ Hạ tiếp tục hẹn hò đi.
 
Ôn Hạ: “...” Sau đó cô đọc bình luận trong bài đăng của Tần Mặc.
 
Anh trai hít vào sự cô đơn: Được đấy nha, bạn gái cũng đã dụ về nhà rồi, buổi tối he he he.
 
Tôi là anh Triệu của cậu: Ngược chó độc thân.
 
'Chủ nhiệm lớp chọn' phản hồi 'Anh trai hít vào sự cô đơn': Bạn học, em học lớp nào vậy?
 
'Anh trai hít vào sự cô đơn' phản hồi 'Chủ nhiệm lớp chọn': Lớp (1) khối xã hội ạ.
 
'Tôi là anh Triệu của cậu' phản hồi 'Anh trai hít vào sự cô đơn': Ha ha ha ha...
 
'Chủ nhiệm lớp chọn' phản hồi 'Tôi là anh Triệu của cậu': Triệu Tử Xuyên! Đây là em họ của Tần Mặc!
 
Tôi là anh Triệu của cậu:... Thì ra là em họ à.
 
Chủ nhiệm lớp chọn online khẳng định thân phận “Hàng giả” của cô, Ôn Hạ cười vui vẻ: “Tần Mặc, sao anh có thể để cho thầy chủ nhiệm làm thêm giờ vậy chứ.”
 
Tần Mặc xoa xoa đầu tóc có hơi ướt: “Lão Chu nói muốn khuyên bảo anh, từ bỏ chuyện yêu sớm.”
 
“Kết quả thế nào?”
 
“Anh lấy 744 điểm chặn họng ông ấy.”
 
Ôn Hạ vừa nghĩ tới cái cảnh tượng kia liền cười chết đi được, dối trá khen anh một câu: “Học sinh giỏi Tần thật lợi hại.”
 

“Còn có thể lợi hại hơn, em có muốn thử một chút hay không.” Tần Mặc nghiêm túc lái sang chuyện khác.
 
Ôn Hạ: “...”
 
Nếu mà cô không nghe ra tới anh nói lợi hại hơn là cái gì, thì uổng phí nhiều năm kết hôn với anh như vậy rồi.
 
Đột nhiên điện thoại vang lên, là Ôn Đức gọi tới, Ôn Hạ lập tức nghe máy, giọng nói nghiêm khắc của Ôn Đức truyền đến: “Sao lâu như vậy con mới nghe điện thoại, đang làm gì đó?”
 
Ôn Hạ: “...”
 
“Ba, con đang làm bài tập.”
 
“Ừ.” Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói: “Đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
 
Tuy rằng ông ấy lo lắng có chút dư thừa, nhưng Ôn Hạ lại cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Vâng ạ, ba đừng lo lắng cho con, con không có việc gì đâu, ba còn chưa ngủ sao?”
 
Ôn Đức vừa cầm điện thoại vừa hút điếu thuốc, ông chỉ có một đứa con gái là Ôn Hạ, sao có thể không lo lắng.
 
Ông nói: “Đi ngủ liền đây.”
 
Ôn Hạ cười tủm tỉm nói: “Ba, đi ngủ sớm một chút, sa-rang-hê-yô.”
 
Ôn Đức không biết câu trên nghĩa là gì, nhưng vẫn là “ừm” một tiếng, sau khi cúp điện thoại, ông lên Baidu tra một chút, sa cái gì hê- yô có nghĩa là gì?
 
Trả lời: Có thể bạn đang tìm kiếm câu sa-rang-hê-yô, đây là câu thường thấy trong phim Hàn Quốc, tiếng Trung có nghĩa là tôi yêu bạn.
 
Ba ơi, con yêu ba.
 
Ông dập tắt điếu thuốc, nở nụ cười.
 
...

 
Ôn Hạ xua xua tay với Tần Mặc đang đứng ở cửa: “Đi nhanh đi, em còn khóa cửa nữa.”
 
Tần Mặc nhướng mày, chống tay lên trên cửa, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Vợ thật sự không cần anh làm ấm giường sao? Chính là cái loại không thu phí mà chỉ thu người á.”
 
Ôn Hạ: “...”
 
“Bang” một tiếng, đóng cửa lại.
 
Thực ra đừng thấy Tần Mặc miệng nói như vậy, nhưng anh sẽ không tiến vào ngủ, rốt cuộc ông bà nội của Tần Mặc vẫn còn ở nhà.
 
Ở thời điểm nào đó, Tần Mặc luôn rất có nguyên tắc.
 
...
 
Trở lại trường học, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Liễu An An và Khương Nhan, Ôn Hạ cười xấu xa nói: “Ăn trộm trâu à?”
 
“Đi săn đồ đó, siêu sale 11-11, mình mua được một cái áo len, nếu không phải thẻ ngân hàng của mình đã hết tiền, mình còn muốn mua thêm một cái quần.” Khương Nhan ngáp một cái.
 
Ôn Hạ có một tấm thẻ ngân hàng, gần đây tiết kiệm được khoảng một ngàn tệ: “Mình có nè, cậu có muốn mua nữa hay không?”
 
“Muốn nha, mình đưa tiền mặt cho cậu.”
 
Khương Nhan lướt điện thoại tìm quần để mua, vừa lướt vừa nói: “Hạ Hạ, cậu không mua sao? Đang giảm giá đấy.”
 
“Không mua, trong nhà vẫn còn một số quần áo mình chưa có mặc.” Ôn Hạ lắc đầu, đột nhiên cô nghĩ đến Ôn Đức và Tần Mặc: “Mình mua cho ba mình một cái mới được.”
 
Chờ cho Khương Nhan mua xong, Ôn Hạ liền lựa cho Ôn Đức một cái, sau đó cũng lựa cho Tần Mặc một cái, cái của Ôn Đức có hơi đắt, còn cái của Tần Mặc thì rẻ hơn một trăm, nếu không thì không đủ tiền mua hai cái.
 
“Hạ Hạ, cậu mua cho ai vậy?” Liễu An An nhìn áo khoác nam màu đen, tò mò hỏi.
 
Ôn Hạ nhấn vào nút đặt mua hàng: “Anh họ.”
 
Khương Nhan đẩy bả vai cô một cái, nói giỡn: “Hạ Hạ, anh họ là bạn trai cậu à.”
 
Tim Ôn Hạ đập nhanh một chút, có trong nháy mắt cô cho rằng đã bị phát hiện rồi, cô rất thành thật nói: “Đúng vậy.”
 
Liễu An An và Khương Nhan không chút khách khí mà ha ha ha cười to.

 
...
 
Tiết tự học buổi tối
 
Tào Quân bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Kết quả kỳ thi lần này thực sự rất tệ, thực sự không hiểu nổi các em đã viết gì trong bài, ba bốn mươi điểm có cả một đống lớn, còn có một nhân tài, đã không làm thì thôi đi lại còn vẽ con vịt ở trên bài thi.”
 
“Chờ bài thi xuống dưới, thầy sẽ để cho mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng bức tranh con vịt của bạn học nào đó...”
 
Sau đó lại tiếp tục phê bình thêm vài phút.
 
Căn cứ phương pháp giáo dục tát một cái lại cho một viên kẹo, ông lại khen tiếp: “Nhưng vẫn có một số bạn học thi thật sự rất tốt, thành tích thi môn vật lý của lớp chúng ta lần này đứng đầu trong khối khoa học tự nhiên, rất không tồi, lần sau phải tiếp tục cố gắng, để khích lệ các em, thầy đã tự xuất tiền túi mua kẹo que cho các em, sau khi tan học lớp trưởng lên lấy rồi chia cho cả lớp, nhưng với điều kiện là không được ăn vụng trong giờ học.”
 
Hai tiết tiếp theo là tiết vật lý, không cần đoán cũng biết thầy sẽ giảng bài thi.
 
Ôn Hạ ước chừng điểm số của bài thi vật lý một chút, hẳn là có thể thi được 80 điểm.
 
...
 
Ngày hôm sau, bài thi các môn được phát ra, xếp hạng cũng ra tới.
 
Các học sinh lớp (8) phát hiện người luôn giữ vững vị trí hạng nhất trong lớp, Hạ Sinh, thế mà lại thành hạng nhì, hạng nhất là Ôn Hạ, cũng xếp hạng nhì toàn khối, tiếng Anh lại còn đạt điểm tuyệt đối, tin sét đánh khiến cả lớp người đều ngây người trợn tròn mắt.
 
Thật không dám giấu giếm, chính bản thân Ôn Hạ cũng giật nảy mình, cô thế mà lại được hạng nhì.
 
Nhưng mà đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh thực sự là một lợi thế rất lớn.
 
Chỉ cần toán học của cô tiến bộ thêm một chút, hoặc là điểm ngữ văn lại cao thêm một ít, hạng nhất khối khoa học tự nhiên chính là cô rồi.
 
Vị trí thứ nhất bị cô kéo điểm là kéo ở môn tiếng Anh, tiếng Anh của cậu ta chỉ có 98 điểm, tổng điểm toán học và tổ hợp khoa học tự nhiên thực sự rất tốt, vật lý khó như vậy, còn có thể thi được điểm tuyệt đối.
 
“Hạ Hạ, cậu bị anh họ đẹp trai bám vào người à!” Sau khi khiếp sợ xong, Liễu An An cảm thán thốt lên.
 
Khương Nhan liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, sau đó giơ hai tay ra, ngửa đầu nói: “Mình cũng muốn anh họ đẹp trai bám vào người, cứu vớt 388 điểm của mình một chút.”
 
Ôn Hạ bị chọc cười, đưa tay gõ đầu hai người, nói lời chân thành: “Học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, học sinh giỏi tiếp theo chính là cậu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận