Từ trong miệng người khác nghe được những chuyện mà mình chưa từng trải qua, bọn học sinh chỉ cười ha hả rồi cho qua, không ai đặt những lời này ở trong lòng, cũng không có suy nghĩ vì sao người đi trước lại có ý định học tập tốt.
...
Thứ tư, thông báo về buổi liên hoan chào đón học sinh mới của trường vào tháng 12 đã được đưa ra, mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi khi đến dịp này, các giáo viên chủ nhiệm đều rất đau đầu, Tào Quân đứng chống một tay ở trên bục giảng, rất hiền hoà nói: “Có bạn học nào trong lớp có tài nghệ gì hay không, ca hát nhảy múa đều được, điểm hạnh kiểm các em có thể không muốn, nhưng tiền chẳng lẽ các em không muốn sao.”
Ông giơ ra ba ngón tay lên: "Giải nhất lần này có thể được 300 tệ đấy, đủ cho một số bạn học, sau khi tan học về nhà lướt web, uống trà sữa rồi.”
Học sinh trong lớp cười ha ha, có nam sinh nghịch ngợm lớn giọng nói: “Thầy Tào, hay là để em lên biểu diễn làm vỡ đá bằng ngực đi.”
Tào Quân cười ha hả nói: “Với cái thân hình kia của em thì làm vỡ đá cái nỗi gì, phải là đá làm vỡ em mới đúng.”
Cả lớp lại cười vang.
Tào Quân hỏi mấy lần, cũng không có ai nguyện ý đi, ông bèn nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp: "Nếu không thì đọc thơ diễn cảm đi, lớp trưởng và...”
Đột nhiên Khương Nhan giơ tay lên, ngắt lời ông: "Thầy Tào, Hạ Hạ biết múa cổ điển á, hồi cấp hai cậu ấy từng nhảy qua rồi, còn được giải nhất toàn trường nữa đấy ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hạ bị bạn thân “bán đứng”, tay cô run lên, sau đó quẹt một vạch đen trên bài thi: "...”
Cô học múa cổ điển được 5 năm, lúc trước là Lưu Yến dẫn cô đi đăng ký học.
Sau này Lưu Yến bọn họ ly hôn, cô cũng không có học nữa.
Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn lên trên người cô, Tào Quân dứt khoát sảng khoái nói: “Vậy chọn Ôn Hạ đi.”
“Thầy Tào, một mình em không làm được đâu, hay là cứ để cho lớp trưởng đọc thơ diễn cảm đi.” Ôn Hạ ném “Nồi” cho lớp trưởng ở bên cạnh.
Hạ Sinh: “...”
“Lớp trưởng hỗ trợ Ôn Hạ tìm người phối hợp, hy vọng các bạn học tích cực đăng ký.” Trong cuộc đời dạy học mười mấy năm qua của mình, Tào Quân ghét nhất là nghe đọc thơ diễn cảm, lỗ tai đều sắp mọc thành kén rồi.
Ôn Hạ: “...”
Chờ Tào Quân đi rồi, cô rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ của Khương Nhan, nói: “Khương Nhan, mình bóp chết cậu!”
Khương Nhan giơ hai tay đầu hàng, lấy lòng nói: “Hạ Hạ, 300 tệ đấy, uống trà sữa không ngon sao?”
Ngon cái đầu cậu!
Ôn Hạ nhéo nhẹ cô ấy một cái, cười xấu xa nói: “Cậu đừng mong trốn được, thiếu hai người múa cùng, liền chọn cậu và An An.”
“A? Hạ Hạ, tha cho mình đi, tay chân mình vụng về, để cho An An múa thôi, mình bưng trà rót nước cho cậu.” Dáng vẻ Khương Nhan trông như thù hận vô cùng.
Liễu An An vừa lại đây liền nghe thấy những lời này của cô ấy, sau đó cùng với Ôn Hạ cùng nhau “bắt nạt” cô ấy.
Ba người náo loạn một trận.
Ôn Hạ đến chỗ của Hạ Sinh ghi danh cho Khương Nhan và Liễu An An.
Sau tiết tự học buổi tối, ba người tìm một chỗ vắng người ở trên sân thể dục, chỗ này còn có mấy lớp khác cũng đang tập luyện.
Ôn Hạ nhìn video trên điện thoại, sau khi nhớ gần hết các động tác, cô đặt điện thoại di động ở trong túi: "An An, Nhan Nhan, động tác của các cậu không nhiều lắm, yêu cầu phải di chuyển, mình làm mẫu cho các cậu một chút.”
Cô nhón mũi chân, hai tay đưa lên trên đỉnh đầu, sau đó hạ tay xuống, xoay người.
Cô đứng ở dưới ánh đèn vàng nhạt, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên trên người cô, khiến cả người cô đều trở nên sống động.
Khương Nhan đẩy đẩy bả vai của Liễu An An, nhỏ giọng nói: “Có phải rất đẹp hay không? Lần đầu mình xem Hạ Hạ múa cũng bị sốc lắm đấy.”
Liễu An An gật đầu đồng tình: "Rất đẹp, không nghĩ tới Hạ Hạ còn biết múa nữa, chưa từng nghe cậu ấy nói qua bao giờ.”
Khương Nhan biết nội tình, bởi vì ba mẹ Hạ Hạ ly hôn, trong khoảng thời gian đó, Hạ Hạ đều khóc sưng hai mắt.
Lúc này truyền đến một tiếng tiếng huýt sáo: "Đẹp!!”
Ba người nhìn qua, là mấy nam sinh trong lớp, Tề Vũ cũng ở trong số đó.
Ôn Hạ: “...”
Cô thu tay lại, đứng thẳng người, chờ bọn họ đi rồi mới tiếp tục dạy.
...
Trong hai ngày ở trường học, cô chỉ dạy cho Liễu An An và Khương Nhan các động tác cơ bản, lúc tan học, Ôn Hạ vỗ vai hai người, dặn dò: “Trở về nhớ chăm chỉ luyện tập.”
Sau đó liền đi ra cổng trường tìm xe của Ôn Đức, bước đến cửa xe, phát hiện trên chỗ ngồi có một ly trà sữa, vẫn là còn nóng.
Cô cười tủm tỉm nhìn Ôn Đức: "Cảm ơn ba.”
Chờ cho xe khởi động, Ôn Hạ ra vẻ thần bí nói: “Ba đoán xem lần này con thi được bao nhiêu điểm?”
Thực ra Ôn Đức đã gọi điện thoại hỏi qua Tào Quân rồi, nhưng vẫn là phối hợp với cô: "Bao nhiêu.”
“643 điểm, ba, 643 điểm đấy!” Ôn Hạ có chút khoe khoang.
Ôn Đức gật đầu: "Tiếp tục phát huy, muốn ăn lẩu không?”
“Muốn.” Ôn Hạ cười “Hì hì”.
Trong xe im lặng một hồi, đột nhiên Ôn Đức lại nói: “Cũng kêu cậu ta tới đi.”
Ôn Hạ đang nhắn tin cho Tần Mặc, nghe thấy những lời này còn chưa kịp phản ứng lại: "Ba, ai...”
Lúc này, cô mới kịp phản ứng lại người ba nói chính là Tần Mặc, nói một câu nịnh nọt: "Ba tốt quá đi.”
Ôn Đức đang bắt đầu chấp nhận Tần Mặc.
Cô gửi tin nhắn qua cho Tần Mặc, rất nhanh sau đó Tần Mặc liền trả lời được.
Ôn Đức đặc biệt trở về cổng khu chung cư Đức An để đón Tần Mặc, Tần Mặc mặc áo khoác màu xanh quân đội, cổ áo có hơi đứng, quần màu đen, giày thể thao màu trắng.
Mái tóc của anh ngắn hơn so với tuần trước mấy tấc, đường nét trông rắn rỏi hơn nhiều.
Ôn Hạ mở cửa sổ vẫy tay với anh: "Tần Mặc, ở đây nè.”
Tần Mặc ngẩng đầu, sau đó ngồi vào ghế sau, Ôn Hạ nhìn anh một cái, cười xấu xa nói: “Anh mới vừa cắt tóc à?”
Tần Mặc nhướng mày, không nói gì thêm.
Có ba vợ ở đây, anh cư xử có chút chừng mực.
Còn về vợ anh, sau này lại “xử lý”.
Bọn họ vẫn đi ăn ở tiệm lẩu lần trước, Ôn Đức không thích nói chuyện, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh.
...
Sau khi ăn xong đi về nhà, đã hơn bốn giờ, Ôn Đức đưa Ôn Hạ về nhà xong, liền đi trong xưởng làm việc.
Ôn Hạ ở nhà làm bài tập, tuần này chủ yếu là giảng bài thi nên không có quá nhiều bài tập, tốn hơn một giờ đã làm xong.
Nhìn đồng hồ một cái, mới 6 giờ 2 phút, vẫn còn sớm nên cô đi tìm trang phục tập múa trước kia ra.
May mà miễn cưỡng cũng có thể mặc được, nếu không liền phải mua lại một bộ mới.
Lúc Tần Mặc tới, cô còn đang tập múa, ánh mắt anh quét qua trên dưới người cô một lượt, trang phục múa là loại bó sát người, đường cong trên người cô đều lộ ra hết.
Anh nhướng mày: "Làm gì vậy? Quyến rũ anh à?”
Ôn Hạ: “...”
“Chồng à, anh có liêm sỉ xíu được không?”
Cô giải thích: “Trường tổ chức tiệc liên hoan buổi tối, lớp bọn em phải chuẩn bị một tiết mục, thầy Tào kêu em đi.”
Phát hiện ánh mắt của anh dừng lại ở trước ngực mình, cô liếc mắt trừng anh một cái, sau đó lấy tay che trước ngực: "Anh nhìn đi đâu đấy!”
Tần Mặc cười nhẹ một tiếng: "Vợ biết rõ còn hỏi.”
Ôn Hạ: “...”
Cô đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của thằng nhãi Tần Mặc này rồi.
“Đã trễ thế này, anh tới làm gì?”
“Mẹ đi công tác có mua quà cho em, kêu anh đưa qua cho em.”
Tần Mặc giơ đồ vật trong tay lên, rồi nói: “Vợ không cho anh đi vào sao? Bên ngoài lạnh lắm.”
Ôn Hạ mở cửa ra cho anh đi vào, trong phòng còn đang mở nhạc, Tần Mặc bỏ đồ xuống, sau đó nhìn về phía Ôn Hạ: "Vợ múa một điệu cho chồng xem đi, đã kết hôn mấy năm rồi, anh cũng không biết vợ còn biết múa nữa đấy.”
Ôn Hạ: “...”
Nếu ánh mắt anh không háo sắc như vậy, có lẽ cô liền không biết xấu hổ mà múa cho anh xem.
“Không múa, em phải làm bài tập.”
Tần Mặc nhướng mày, duỗi tay ôm lấy cô: "Nếu vợ mà không múa, là chồng xuống tay đấy.” Anh vừa nói vừa nhéo nhẹ vào eo cô một cái.
Ôn Hạ: “...”
Cô đành phải thành thật mà múa cho anh xem.
Trong lúc múa, nhìn cô rất khác với mọi khi, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, cử chỉ bên ngoài trông cũng khác hẳn, dải lụa dài giống như móng vuốt quyến rũ chết người.