Sống lại cùng anh chồng học bá

Liễu An An nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó cắn một miếng bánh bao, lúc này cô ấy mới nhớ đến đưa thẻ ăn cho Liễu Bác Nghĩa, vừa nhai vừa nói: “Anh, nạp tiền vào thẻ ăn giúp em với, hết tiền rồi.”
 
“Ừm.”
 
Liễu Bác Nghĩa nhìn về phía Ôn Hạ và Khương Nhan, tầm mắt dừng ở trên mặt Ôn Hạ nhiều hơn chút: “Hạ Hạ và Nhan Nhan có muốn nạp thêm hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hạ nuốt bánh bao xuống: “Không cần đâu, khai giảng em đã nạp một ngàn rồi, còn tới hơn 300 lận.”
 
Khai giảng là Ôn Đức đưa cô tới, thẻ ăn cũng là ông ấy nạp tiền, trước kia không hiểu chuyện cảm thấy ông không quan tâm đến cô, nhưng bây giờ nhớ lại, từ nhỏ đến lớn đều là ông ấy giúp cô báo danh.
 
Nếu như phải nói thì cũng là cô không quan tâm đến Ôn Đức.
 
Khương Nhan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thẻ ăn vẫn còn 60, đủ cho tuần này rồi.”
 
Liễu Bác Nghĩa không nói nữa.
 
Lúc này, Tưởng Húc cầm một ổ bánh mì và một hộp sữa bò đi tới, nhướng mày nhìn nam sinh bên cạnh Khương Nhan nói: “Bạn học, nhích vào bên trong một chút.”
 
Cả khối không ai là không biết Tưởng Húc, nam sinh gầy gò kia yếu ớt nhích sang bên cạnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Húc ngồi xuống, lướt qua Khương Nhan, duỗi tay đặt một hộp sữa ở trước mặt Ôn Hạ: “Hạ Hạ, cho cậu uống, chuyện của Nhạc Cường cậu đừng sợ, tôi đã “chào hỏi” cậu ta rồi.”
 
Một hộp sữa loại này ở căn tin có giá ba tệ rưỡi, đủ để một học sinh bình thường ăn một bữa trưa có thịt có rau.
 
Trước kia Ôn Hạ rất thích uống loại sữa này.
 
Ôn Hạ đẩy sữa bò trở về: “Tôi ăn no rồi, tự cậu uống đi.”
 
Tưởng Húc lại đưa cho cô: “Vậy cậu để lát nữa uống, tôi không thích uống mấy thứ này, vứt đi cũng lãng phí.” Nói xong thì cậu ta sờ sờ sau ót, nhìn có chút xấu hổ.
 
Cậu ta đã nói như vậy, Ôn Hạ cũng không thể nói gì nữa, dù sao cũng không thể làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho cậu ta khó xử: “Cảm ơn.”
 
Liễu Bác Nghĩa nhìn cô một cái, tay cầm muỗng hơi siết chặt một chút.
 
Thấy cô cuối cùng cũng nhận đồ mà mình đưa, Tưởng Húc cười lộ ra hàm răng trắng, nói: “Không cần cảm ơn.”
 

 
Tiết đầu tiên là tiết hóa học.
 
Tiết Văn Diễm kêu đại diện môn hóa học của lớp, Chu Kiệt phát vở bài tập xuống dưới, bà ấy vỗ bàn giáo viên, cả giận nói: “Mỗi lần giao bài tập cho các em trở về làm, làm bài rối tinh rối mù còn chưa nói, lại còn sai hơn mười mấy lỗi giống y chang nhau, thấy cô dễ lừa gạt lắm sao?”
 
“Các em không muốn đi học thì nhân lúc còn sớm đừng có học nữa, đi ra ngoài bê gạch cho người ta cũng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền, tôi đã dạy học trò nhiều năm như vậy, chỉ có đám học sinh khóa các em là không nên trò trống gì.”
 
Bọn học sinh vùi đầu không dám nói lời nào, Liễu An An càng cảm thấy chột dạ mà thè lưỡi.
 
Hình như cô ấy đã quên sửa bài rồi.
 
Một lúc sau, vở bài tập hóa học đều đã được phát xong.
 
Ôn Hạ lại không có vở bài tập, cô nhìn về phía Liễu An An, Khương Nhan, và các bạn học ở phía trước, bọn họ đều có vở bài tập.
 
Cô do dự một chút, nhấc tay nói: “ Cô Tiết, em không có vở bài tập.”
 
Tiết Văn Diễm nhìn cô một cái: “Vở bài tập của em ở chỗ cô, đợi lát nữa dùng để bình giảng, em và Liễu An An cùng xem một quyển vở bài tập đi.”
 
Cả lớp cho rằng cô bị coi như “làm mẫu” cho lỗi sai, nên nhìn Ôn Hạ với ánh mắt “Đáng thương”, đồng thời lại thầm cảm thấy may mắn trong lòng vì không phải vở bài tập của mình.
 
Liễu An An đặt vở bài tập ở giữa, nhỏ giọng an ủi nói: “Hạ Hạ không sao đâu, lần sau mình tìm lớp trưởng mượn bài tập cho cậu chép.”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Lúc này Tiết Văn Diễm lại nói: “Lần này bài tập Ôn Hạ làm rất tốt, cả lớp chỉ có một mình em ấy làm đúng hết.”
 
Bà mở vở bài tập ra trước mặt các học sinh, trên vở bài tập ghi chằng chịt chữ và một số ký hiệu hóa học: “Các em có thể học tập Ôn Hạ, đối với những kiến thức không quen thuộc, trong lúc làm bài có thể chép lại một lần để củng cố trí nhớ.”
 
Cả lớp không thể tin được mà ồ lên một tiếng “Wow”, sau đó nhìn về phía Ôn Hạ.
 
Tiết Văn Diễm rèn sắt khi còn nóng nói: “Ôn Hạ còn biết cố gắng học tập, vì sao các em lại không cố gắng học tập, hả? Chẳng lẽ không bằng Ôn Hạ sao?”
 
Ôn Hạ: “…”
 
Cô Tiết, cô là đang khen em, hay đang hại em vậy?
 
Tiết Văn Diễm nói: “Sau này nếu ai còn dám làm bài lung tung, tôi sẽ mời phụ huynh các em đến trường học để nhìn các em làm, có biết không?”
 
“Đã biết! Cô Tiết.” Cả lớp không đồng thanh trả lời.
 
Lúc sau bắt đầu giảng bài tập, Tiết Văn Diễm cầm vở bài tập của Ôn Hạ giải thích: “Silicon là một trong những nguyên tố quan trọng tạo nên nền văn minh nhân loại. Trong số các chất sau đây, thành phần chính là silicat. Đáp án là A. Gốm sứ, B. Kim cương, thành phần chủ yếu là than C…”
 

 
Sau tiếng chuông tan học, Tiết Văn Diễm trả lại vở bài tập cho Ôn Hạ, còn nói thêm mấy lời động viên.
 
Bà ấy vừa đi, Liễu An An và Khương Nhan lần lượt đi tới, Liễu An An trợn tròn mắt: “Hạ Hạ, cậu thật là lợi hại.”
 
Câu tiếp theo chính là: “Hạ Hạ, anh họ dạy cho cậu sao?”
 
Không chờ Ôn Hạ trả lời, cô ấy lại nói: “Hạ Hạ, anh họ cậu thật là lợi hại, a, mình cũng muốn có một anh họ.” Hiển nhiên không có nghĩ là do Ôn Hạ làm.
 
“Mình cũng muốn có một anh họ, mình mặc kệ, sao này mình muốn chép bài tập của Hạ Hạ.” Khương Nhan đưa tay lắc lắc bả vai Ôn Hạ.
 
Ôn Hạ dở khóc dở cười, quay đầu vỗ cô một cái: “Tự cậu làm đi, chỗ nào không biết làm thì hỏi lại mình.”
 
“Khó quá đi, mình vừa làm bài tập hóa học là sẽ buồn ngủ.” Khương Nhan giống như gặp phải kẻ thù lớn, tỏ vẻ từ chối.
 
Liễu An An ra sức gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
 
“Hiện tại có thể chép, nhưng lúc thi đại học các cậu chép thế nào đây?” Ôn Hạ buồn cười nhìn hai người.
 
Liễu An An và Khương Nhan liền cùng nhau thở dài.
 
Chẳng mấy chốc chuông vào lớp lại vang lên, tiết toán.
 
Lưu Chí Vĩ giảng bài được một nửa, đột nhiên dừng lại: “Thầy nói nhiều như vậy cũng mệt rồi, gọi một bạn học lên làm bài đi, đề bài chính là câu hỏi đầu tiên trong vở bài tập sau giờ học.”
 
Học sinh đang có chút ngủ gà ngủ gật liền giật mình tỉnh ngủ, cả đám đều khẩn trương cúi đầu xuống.
 
“Ôn Hạ, em lên làm đi.”
 
Ôn Hạ mới vừa ghi bài xong, liền nghe được giọng nói của Lưu Chí Vĩ.
 
Lúc cô đứng dậy, nghe thấy Liễu An An nói: “Hạ Hạ, sao hôm nay cậu lại xui xẻo vậy chứ.”
 
Ôn Hạ lên bục giảng, cầm nửa viên phấn lên, sau khi nhìn đề bài thì bắt đầu viết đề: x<0 ⇔ x+1<1, khi ⅹ+1>0 ⇔ ln(x+1)<0…
 
Lưu Chí Vĩ vui mừng nói: “Không tệ, các bước Ôn Hạ làm đều đúng hết, nhưng mà bước thứ ba có chút dư thừa, có thể lược bớt.”
 

 
Đến tiết thứ hai, loa phát thanh thúc giục, toàn thể giáo viên và học sinh toàn trường tập trung ở trên sân thể dục, hôm nay là thứ hai, theo thường lệ là thầy hiệu trưởng phát biểu, tổng kết lại những vấn đề còn tồn tại trong tuần vừa qua.
 
Lề mà lề mề nói hết bảy tám phút, mới cho bọn học sinh giải tán đi vệ sinh.
 
Khương Nhan bị tiêu chảy, kêu Ôn Hạ và Liễu An An về trước phòng học.
 
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe thấy có nữ sinh nói: “Ôn Hạ có phải đang quen Tưởng Húc hay không, hôm nay tôi nhìn thấy Tưởng Húc đưa sữa bò cho Ôn Hạ.”
 
Một nữ sinh khác nói: “Chắc là không phải đâu, tuần rồi tôi còn thấy có một nam sinh ở cổng trường chờ Ôn Hạ mà.”
 
“Sẽ không phải là Ôn Hạ một chân đạp hai thuyền chứ?” Lại là nữ sinh lên tiếng trước đó.
 
Có lẽ bọn họ nghĩ là trong nhà vệ sinh không có ai, cho nên nói chuyện không có kiêng nể gì.
 
“Đạp em gái của cậu đấy! Suốt ngày chỉ biết nói những lời vớ vẩn linh tinh.” Khương Nhan từ trong phòng vệ sinh ở trong cùng vọt ra, nổi giận đùng đùng nhìn hai người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui