Sống Lại Để Ôm Sư Tôn


"Đừng lo lắng, nhớ kĩ nóng vội thì không thành công, nảy sinh tâm ma càng là mất nhiều hơn được.

Nếu thật sự nhập ma, đừng trách ta thanh lý môn hộ." 
Cố Chi Hành nghe xong lời này khóe miệng giơ giơ lên, nhanh chóng áp xuống.

Hắn lại không phải trẻ con, sư tôn còn làm bộ hù dọa người với hắn, thật là đáng yêu. 
Nhìn trong mắt sư tôn toát ra sự lo lắng không chút che giấu nào, Cố Chi Hành hơi hơi mỉm cười, gật đầu đồng ý. 
"Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ không cho sư tôn cơ hội động thủ." 
Mạnh Quân Khanh gật gật đầu, y hiểu rõ Cố Chi Hành, nếu hắn nói, vậy nhất định sẽ làm được.
Có điều, một năm qua, Cố Chi Hành rõ ràng trở nên rất lạnh.

Trước kia nói thế nào cũng vẫn là một con người có hơi ấm, đâu giống bây giờ,  ba trượng xung quanh người không có một ngọn cỏ.

Bất quá, đối với sư tôn mình đây xác thật rất tốt, quả thực cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày hỏi han ân cần, nói chuyện cũng ôn nhu.
Aiii, con cái trưởng thành rồi, có chút tâm tư riêng của mình.

Thật là làm khó sư tôn mình đây…
Cố Chi Hành không nghĩ tới, sư tôn nói chuyện còn có thể phát ngốc.

Sư tôn mày nhíu lại, như là gặp phải chuyện khó giải quyết, vội vàng mở miệng hỏi y. //Editor: @kimochi175
"Sư tôn, làm sao vậy?"
"Hả? Ồ, không có gì.

Mau đi đi, ta đi Lăng Phong."
Mạnh Quân Khanh phục hồi tinh thần lại, quả thực xấu hổ muốn chết.

Mình dạo này cũng không biết bị làm sao, ở trước mặt Cố Chi Hành càng ngày càng dễ bại lộ bản tính.

Chẳng lẽ là bởi vì một năm qua hắn đối với mình quá tốt, làm mình dần dần trở nên tùy ý?
Không được, không được, sư tôn cần phải bảo trì uy nghiêm!
Vì thế, Mạnh Quân Khanh ỡng ỡng ngực, ho nhẹ một tiếng, tận lực bảo trì tư thế vân đạm phong khinh, rời đi.
Cố Chi Hành nhìn bóng dáng sư tôn cười cười, hắn đoán được, sư tôn sợ là bởi vì chuyện bị mình nhìn thấy phát ngốc như vậy có tổn hại hình tượng nên chạy trối chết. 
Vẫn cảm thấy sư tôn quá đáng yêu. 
Không nghĩ tới sống lại một kiếp còn có thể thấy sư tôn ngoài khí phách ra bên ngoài có bộ dạng đáng yêu như vậy, Cố Chi Hành nhịn không được khóe miệng điên cuồng giơ lên.
Lúc này, sư tôn bỗng nhiên xoay người nhìn thoáng qua, sau đó lại chắp tay sau lưng đi về phía trước, chỉ là không cẩn thận suýt chút nữa chính mình vô tình vấp ngã.
Khi sư tôn xoay người Cố Chi Hành nháy mắt có chút kinh ngạc, hắn vẫn luôn nhìn bóng dáng sư tôn, chưa từng nghĩ sư tôn sẽ quay đầu lại nhìn hắn. //Editor: @kimochi175

Sư tôn quan tâm hắn như vậy, thật tốt.

Giờ phút này trong lòng hắn chỉ cảm thấy uất thiếp vô cùng.
Hắn ngẩng đầu nhìn sườn núi Lăng Phong, nơi đó là một vách núi cao ngất song song với thanh mây, trên vách núi có một mỏm đá cao nhô ra, vừa lúc có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trên thang mây.
Sư tôn ở nơi đó nhìn hắn.
Sư tôn, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.
Mạnh Quân Khanh vốn định quay đầu lại nhìn đồ đệ, không ngờ vừa vặn bị bắt gặp, cái này càng hận không thể quay ngược thời gian, để y cứu vớt một chút hình tượng của mình. 
"Tiểu sư đệ, đệ sao lại rầu rĩ không vui, làm sao vậy, nói với ta đi."
"Nhị sư huynh, nói với huynh huynh cũng không hiểu.

Thật hâm mộ mấy người thần kinh thô như các huynh." 
Đường đường phong chủ Vấn Tâm Phong, Dư Hoan trưởng lão Lăng Tiêu phái có tầm ảnh hưởng lớn, lại bị tiểu sư đệ nói thành thần kinh thô?!
"Tiểu sư đệ, hắn kia không phải thần kinh thô, hắn là không có dây thần kinh." 
Phong chủ Lạc Anh Phong Liễu Băng Hoan, nổi danh mỹ nhân cay nghiệt của Lăng Tiêu phái, mở miệng cũng không chút lưu tình. 
"Các ngươi! Hừ, ta không so đo với các ngươi! Có điều tiểu sư đệ ta nói cho đệ biết, không có chuyện gì mà một bầu rượu không giải quyết được, nếu có, vậy hai bầu."
"Uống rượu?"

"Đúng vậy, một người có tâm sự, uống một ly rượu; hai người có mâu thuẫn, mời uống rượu; kết giao bằng hữu, một ly rượu, nếu không có, rượu có ở khắp nơi."
Nghe Dư Hoan phân tích xong, Mạnh Quân Khanh khó được có chút tâm động.

Có lẽ, mời Cố Chi Hành uống rượu, thì có thể làm hắn thoải mái một chút, nói không chừng còn có thể hỏi ra hắn rốt cuộc làm sao. //Editor: @kimochi175
Mạnh Quân Khanh cúi đầu nhìn thân ảnh Cố Chi Hành, như suy tư gì.
Cố Chi Hành tìm một vòng ở trong đội ngũ, cũng không phát hiện bóng dáng Đường Thuẫn, rất buồn bực, Đường Thuẫn tại sao lại không đến? Đang chờ cho hắn bẽ mặt trước mặt mọi người đây.
"Đúng vậy, hắn cũng không biết chọc tới ai, nghe nói lúc trở về mặt đầy máu."
"Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói, Đường trưởng lão lúc ấy biểu cảm kia, hận không thể lập tức giết người nọ, chỉ là không tìm thấy thôi."
"Đường Thuẫn ở trong môn phái quen tác oai tác quái, ở bên ngoài cũng không biết thu liễm, sớm hay muộn đều sẽ có người thu phục hắn!" 
Nghe một đám người thảo luận sôi nổi, Cố Chi Hành cũng không cần hỏi, xem ra đây là lý do Đường Thuẫn không đến tham gia đại bỉ.
Loại người này thật là ngu không ai bằng, làm đối thủ, sẽ hạ thấp trình độ của hắn. 
Nếu Đường Thuẫn không có tới, vậy thì, Tô Cách, mục tiêu của ta hôm nay chính là ngươi rồi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận