Vương Kiến Quốc tìm Quý Bạch để nói về chuyện thi đấu toán học.
" Là như vậy." Vương Kiến Quốc nhìn Quý Bạch nói:" Trí Viễn chúng ta năm nào cũng có suất trong cuộc thi toán quốc gia, em biết chuyện này không? Cơ hội này rất khó có được."
Quý Bạch gật đầu, "Em có nghe nói trước đây trường học hàng năm đều đoạt giải."
"Ba người đứng đầu cuộc thi sẽ được 20 điểm khi thi vào đại học." Vương Kiến Quốc cười với Quý Bạch, "Năm nay cả lớp chỉ có 20, 30 học sinh, lớp ta chúng ta chỉ có một cơ hội dành cho em Quý Bạch,
em với tư cách là người đứng đầu lớp 11, thầy cô và lãnh đạo nhà trường rất coi trọng em và chúng tôi đều tin rằng em nhất định sẽ đạt điểm cao.
"
"Để chuẩn bị cho cuộc thi toán học này, trường đã chuẩn bị một trại huấn luyện đặc biệt cho em." Vương Kiến Quốc vỗ vai Quý Bạch nói, "Đến lúc đó tôi đưa các em đến thành phố B, mời giáo viên dạy toán giỏi và có kinh nghiệm nhất thành phố B đến giảng bài cho em." Vương Kiến Quốc nhìn Quý Bạch hỏi," Sau nửa tháng huấn luyện, chúng ta sẽ trực tiếp thi ở thành phố B, không có vấn đề gì?"
Quý Bạch do dự.
Tới thành phố B tập huấn kín nửa tháng, đồng nghĩa với việc cậu phải xa Hạ Trầm nửa tháng.
Nhưng...!Quý Bạch mím môi, nhìn Vương Kiến Quốc gật đầu, "Cảm ơn thầy Vương ạ, em đi đây."
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận chắc chắn từ Quý Bạch, Vương Kiến Quốc gật đầu, giữ Quý Bạch giải thích một số chuyện vụn vặt, kéo Quý Bạch nói chuyện một hồi lâu, đảm bảo cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng bản thân rồi mới yên lòng quay đầu đi về.
Khi Quý Bạch trở lại ký túc xá, Hạ Trầm đã từ phòng tắm đi ra.
Hạ Trầm mặc chiếc áo phông rộng rãi, trên tóc vẫn còn đọng lại chút nước đang chảy xuống, dựa nửa người vào ghế trước bàn đọc sách, nghe thấy tiếng Quý Bạch mở cửa, liền ngẩng đầu nhìn Quý Bạch: "Về rồi?"
Hạ Trầm thật đẹp trai.
Từ góc độ của Quý Bạch nhìn sang, vì hắn vừa mới tắm xong nên tóc có chút lộn xộn, nhưng dưới ánh đèn dịu dàng của KTX nét mặt thâm trầm và cứng rắn của hắn đã rút đi vẻ xa lánh ngàn dặm nhiều hơn mấy phần thiết thực, có thể chạm tới khói lửa.
Đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt khỏi.
Bị ánh mắt của Hạ Trầm nhìn đến nhịp tim Quý Bạch đập nhanh thêm mấy nhịp, ở trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, xấu hổ gật đầu, đi đến đối diện với Hạ Trầm: " Ừm, em về rồi."
Hạ Trầm để sách sang một bên, đứng dậy xoa tóc Quý Bạch, nhẹ nói:" Em đi tắm ngay đi? Nửa giờ nữa đèn sẽ tắt."
Quý Bạch vô thức gật đầu, đang định theo lời Hạ Trầm đi vào tắm rửa, cậu chợt lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái " Chưa đi được, em có chuyện muốn nói với anh."
Hạ Trầm hơi nhướng mày gật đầu: "Anh cũng có chuyện muốn nói với em." Cong môi nhìn Quý Bạch nói: " Em nói trước đi."
Quý Bạch lắc đầu, "...Anh nói trước đi anh."
Hạ Trầm cũng không miễn cưỡng, hắn duỗi tay trực tiếp kéo thiếu niên ôm vào trong lòng, để Quý Bạch ngồi trên đùi mình.
Chưa trải qua tư thế này bao giờ khiến mặt Quý Bạch đỏ lên, nhưng không giãy dụa, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, chờ hắn nói gì đó.
Bị bộ dáng ngoan ngoãn của Quý Bạch trêu chọc đến mềm nhũn, ánh mắt Hạ Trầm trầm xuống một chút, hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, khẽ cười: " Em có cảm thấy thời gian tắt đèn ở KTX trường có hơi sớm không?"
Quý Bạch bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói đột ngột của Hạ Trầm, suy nghĩ một chút liền gật đầu, " Lớp 11 quả thật có tắt hơi sớm, nhưng lên 12 hình như sẽ không tắt đèn nữa để tạo điều kiện cho học sinh học bài muộn."
Hạ Trầm liếc nhìn Quý Bạch, vẻ mặt vẫn thản nhiên:"Vậy em định ở ký túc xá đến khi tốt nghiệp sao?"
Không đợi Quý Bạch trả lời, Hạ Trăn cúi người cắn nhẹ vào cổ Quý Bạch: ".
Giường trong trường cứng quá, tắt đèn quá sớm, cách âm cũng không tốt, rất ồn." Dừng một lúc, kéo giãn khoảng cách với Quý Bạch, Hạ Trầm giơ tay vu0t ve môi Quý Bạch mấy lần, thản nhiên nói: " Nếu muốn hôn em, rất dễ bị người khác quấy rầy."
Hạ Trầm nhìn vào mắt Quý Bạch, nhẹ giọng nói: "Anh không ở KTX nữa, chúng ta cùng chuyển ra ngoài ở với nhau, có được không?"
Hạ Trầm nói: "Anh có một căn nhà ở gần trường học, diện tích cũng lớn, đủ cho hai người ở, còn có một phòng làm việc lớn cho em đọc sách, hai phòng ngủ, chúng ta mỗi người ở một phòng..." Hạ Trầm dừng lại.
một lúc, sau đó đột nhiên bật cười, khàn khàn nói: " Bảo bối à, em mau lớn nhanh đi——"
Hạ Trầm có một căn nhà nhỏ ở gần trường học, kiếp trước Quý Bạch có biết chuyện này.
Hạ Trầm cùng nhà họ Hạ cũng không nhiều tình cảm, kiếp trước khi cậu biến thành con mèo, chính là ở cùng Hạ Trầm trong ngôi nhà đó mười năm.
Đối với nơi đó, Quý Bạch không thể quen thuộc hơn được nữa.
Có thể cùng với Hạ Trầm ở ngôi nhà đó, tất nhiên Quý Bạch rất vui.
Tự động xem nhẹ lời ám chỉ nói khiến tim cậu đập rộn ràng của Hạ Trầm, Quý Bạch khục một tiếng bình tĩnh gật đầu:" Ừmm, đúng là trường học có hơi...tắt đèn sớm quá."
Nhưng..." Quý Bạch mím môi, chợt nhớ tới chuyện Vương Kiến Quốc vừa nói với cậu lúc nãy, do dự nhìn Hạ Trầm nói: " Vừa rồi thầy Vương gọi em đi ra ngoài để nói về cuộc thi toán."
" Tham gia cuộc thi mà có giải thì khi đại học sẽ được cộng thêm 20 điểm." Quý Bạch nhìn về phía Hạ Trầm, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng em thật sự không cần thêm điểm, nhưng..
Với 20 điểm này, có thể chắc chắn hơn.
"
"Nhưng để tham gia cuộc thi, em phải đến thành phố B tập huấn kín 15 ngày." Quý Bạch dừng lại, "ngày mai sẽ đi."
Hạ Trầm không nói gì.
Quý Bạch sợ hắn không vui, trong lòng căng thẳng, Quý Bạch ngập ngừng hỏi: "Anh...!Anh không vui sao?"
Hạ Trầm chưa nói có hay là không, chỉ nhẹ nhàng siết nhẹ tay Quý Bạch, hỏi ngược lại: " Nếu anh không muốn em đi thì sao?"
Quý Bạch nhìn anh, hai mắt sạch sẽ trong trẻo, hắc bạch phân minh: " Nếu anh không muốn em đi, thì em sẽ không đi."
Cậu muốn đi tham gia cuộc thi toán học lần này là có lý do riêng của mình.
Nhưng so với chuyện này thì Hạ Trầm vẫn quan trọng hơn.
" Đi đi.
" Hạ Trầm cúi đầu ngửi mùi hương trên người Quý Bạch, trong mắt che giấu vẻ chiếm hữu có phần b3nh hoạn, nhẹ giọng nói: "Em muốn làm gì thì làm."
Quý Bạch vui mừng.
Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Quý Bạch, Hạ Trầm đột nhiên nở nụ cười, "Bé cưng, em cho rằng anh sẽ ngăn cản em sao?"
Quý Bạch vội vàng lắc đầu, "Không không không không...!Đương nhiên không phải." Quý Bạch dừng một chút:" Em sợ anh không nỡ để em——-"
Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, đặt lên mí mắt Quý Bạch một nụ hôn, Quý Bạch sợ nhột nên nhắm mắt lại.
Hạ Trầm nhìn đôi mắt hơi khép hờ của Quý Bạch cùng bóng tối sâu thẳm dưới mi mắt, trong nháy thời ánh mắt có chút mãnh liệt, hắn xoa nhẹ mái tóc Quý Bạch, hình như cười khẽ một tiếng, một giây sau ánh mắt lại khôi phục bình thường.
" Ừm, anh không nỡ xa em." Nhìn vào mắt Quý Bạch, Hạ Trầm nói nửa thật: "Đôi khi anh rất muốn thu nhỏ em đặt bên mình, đâu cũng không cho đi, chỉ nhìn mỗi anh thôi."
Không đợi Quý Bạch phản ứng, Hạ Trầm cong môi, ánh mắt trầm tĩnh:" Bé ngoan, đừng sợ." Hạ Trầm nhẹ giọng nói: " Anh sẽ ủng hộ em làm bất cứ chuyện gì em muốn làm, giúp em đạt được tự do nhất."
" Bảo bối,anh trai yêu em." Hạ Trầm cười, giọng nói trầm thấp và có chút khàn khàn, nhìn vẻ mặt Quý Bạch chuyên chú và nghiêm túc: "Anh ước gì có thể cho em những thứ tốt nhất trên đời, sao nhỡ ép em không được làm?"
" Đi đi, mang giải nhất về cho anh trai, để anh xem Quý Bạch nhà ta giỏi thế nào."
Quý Bạch bỗng không biết phải nói gì.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng lại có người như Hạ Trầm, vì cậu, có thể làm đến bước này.
Quý Bạch hơi nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, trong lòng cảm thấy chua xót ê ẩm, gật đầu thật mạnh với Hạ Trầm, sau đó nhào vào vòng tay của người thiếu niên, ôm chặt lấy hắn.
Giọng nói Quý Bạch nghẹn ngào, truyền đến từ trên vai Hạ Trầm: " Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm bài thi thật tốt."
Sở dĩ Quý Bạch muốn đi thi toán là vì muốn cầm giải, muốn có thêm 20 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Quý Bạch chỉ là người bình thường nhưng Hạ Trầm lại không phải.
Hạ Trầm là người thừa kế duy nhất của Hạ gia, là người sẽ luôn đứng trên đỉnh cao nhất, vô số người cả đời cũng không thể vươn tới.
Kiếp trước, Quý Bạch tận mắt chứng kiến Hạ Trầm gánh vác cả người Hạ gia trên vai, khiến tất cả mọi người ở thành phố A đều choáng váng.
Mặc dù Quý Bạch chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng cậu luôn biết chênh lệch giữa hai người là rất xa.
Cậu muốn chăm chỉ hơn nữa, cố gắng hơn nữa, có lẽ sẽ không bao giờ có thể trở thành người giống Hạ Trầm, nhưng cậu vẫn muốn làm tốt ở một khía cạnh khác để Hạ Trầm tự hào.
Hạ Trầm vươn tay ôm Quý Bạch, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Ở góc độ mà Quý Bạch không thể nhìn thấy, đôi mắt đen của Hạ Trầm hiện lên tia cảm xúc u ám.
Mọi người đều nói hắn ta bị điên.
Hạ Trầm cong môi, âm thầm chế nhạo.
Nhưng hắn biết cách đối xử với người mình yêu như thế nào, trước mặt Quý Bạch hắn sẽ kiềm chế cảm xúc, dùng sự dịu dàng của mình để dệt lên một tấm lưới khổng lồ.
Chỉ cần Quý Bạch ở bên trong, thì sẽ càng ngày càng lún sâu.
——————————
Sáng sớm hôm sau, Quý Bạch lên đường cùng những người trong trường tham gia trại huấn luyện.
Cậu tìm một chỗ gần cửa sổ trên xe buýt, vừa cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Hạ Trầm thì có người ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Quý Bạch một chai nước: "Cho cậu."
Trần An Nhiên.
Cô nàng buộc tóc dài thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông nhạt màu vàng, trông rất có cảm giác thanh xuân, cô duỗi eo một cái, nháy mắt với Quý Bạch nói: "Không ngờ tới tôi cũng có thể tham gia đúng không?" Trần An Nhiên mỉm cười, " Ba tôi không biết nghe ai nói rằng tham gia cuộc thi này mà được giải sẽ được thêm điểm đại học, nhờ quan hệ nên mới nhét tôi vào được, đừng nói cho người khác nha."
Quý Bạch cười nhẹ, gật đầu.
" Này, tôi hỏi cậu một chuyện." Trần An Nhiên đến gần, thấp giọng hỏi Quý Bạch: " Cái ID trên diễn đàn trường kia có phải là cậu không?" Cô nín cười, " Chính là cái ID thay mặt Hạ Trầm nói cho mọi người hắn có người thích ấy."
Quý Bạch: "!!!"
"Đừng giả vờ nữa." Trần An Nhiên bĩu môi, "Tôi đã biết cậu thích Hạ Trầm rồi."
Cô cố ý thở dài một hơi, giống nhu rất tiếc nuối: " Tôi lúc trước còn định thích cậu, ai dè giữa chừng đã bị cắt ngang, nhưng tình địch quá mạnh, tôi đành bỏ cuộc."
Quý Bạch lúc đầu có hơi lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng của Trần An Nhiên, cậu đột nhiên cảm thấy mình không cần khó xử, ậm ừ, gật đầu rồi cười: "Là tôi."
" Haiz, quả nhiên trai đẹp đều yêu trai đẹp hết rồi." Trần An Nhiên lắc đầu, chợt nghĩ đến điều gì đó, lại đột nhiên bật cười: "Nhưng mà hai người các cậu, thật sự rất ngọt ngào."
" Cậu dùng nick ảo trả lời không có ai tin đâu, sau Hạ Trầm liền đứng ra thừa nhận..." Trần An Nhiên có chút kích động, "Nữ sinh trong trường thích Hạ Trầm đều đau lòng, cậu biết không?"
Quý Bạch sửng sốt, "Trả lời cái gì?"
"Cậu còn chưa biết đúng không?" Trần An Nhiên lấy điện thoại di động ra tìm trang diễn đàn của trường, đưa cho Quý Bạch đọc: "Này, cậu xem, chắc là một tài khoản mới đăng ký và ID tên là Hạ Trầm.
"
Nhớ lại ngày cắm trại, Hạ Trầm gọn gàng dứt khoát nói mình đang yêu đương với Quý Bạch, Trần An Nhiên thở dài trong lòng, loại chuyện này đúng là phong cách của Hạ Trầm.
Ngồi trên xe buýt, Quý Bạch đọc đi đọc lại câu trả lời của Hạ Trầm.
Cậu ngày thường cũng ít động đến điện thoại, sau khi tỏ tình với Hạ Trầm lại càng không động, ai ngờ Hạ Trầm vậy mà đăng kí tài khoản để trả lời cậu cơ chứ!!!
Sau khi chính chủ thừa nhận, bên dưới có thêm nhiều bình luận.
"awsl! Tại sao trai đẹp đều có bạn gái hết rồi aaaa!"
"Thật khó chịu, thế là hết hi vọng rồi ư?"
"Tuy tôi rất buồn...Nhưng không biết tại sao, tự nhiên trong lòng có chút ngọt ngào ( lặng lẽ hỏi một câu, ID nhỏ bên trên có phải là người giáo thảo thích không? Không ai tin cô ấy cho nên giáo thảo tự mình ra xác nhận...)"
"Lầu trên nói có lý thật sự rất giống!"
" Ăn dấm của bạn gái + giáo thảo đối với người ngoài lạnh nhạt đối với bạn gái trung khuyển, thiết lập này tôi thực sự có thể!"
Quý Bạch đọc kỹ từng bình luận bên dưới, trong lòng âm thầm làm trả lời: Rõ ràng là bạn trai mà...!
Mặc dù không ai biết "người trong lòng" mà Hạ Trầm đang nói đến là ai, Quý Bạch vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, nhịp tim đập rộn lên vì ngọt ngào.
Hạ Trầm thế mà lại đăng ký tài khoản vì việc nhỏ như vậy trên diễn đàn.
Hắn thế mà cố ý tìm bài đăng này để trả lời cậu.
Càng ngày càng thích Hạ Trầm rồi, phải làm sao bây giờ?
Vừa xa hắn thôi mà bây giờ cậu đã bắt đầu nghĩ về hắn, phải làm thế nào đâyyy?
——————.