Lúc Quý Bạch từ trong phòng bếp đi ra, Hạ Trầm đang quay lưng về phía cậu, đứng trên ban công phòng ngủ.
Quý Bạch không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ cảm thấy bóng lưng hắn rất nặng nề, như đang chìm vào bóng tối.
Phức tạp, lạnh lẽo, tối tăm.
Quý Bạch sững sờ.
Đã rất lâu rồi, cậu không thấy Hạ Trầm như thế này.
Kiếp trước, cậu thường xuyên nhìn thấy Hạ Trầm một thân một mình đứng ngoài ban công, không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng không biết hắn đang nghĩ điều gì, bóng lưng như vách tường dày đồ sộ, xa cách mà cô đơn, không muốn để người nào lại gần.
Đời này cậu một mực ở bên cạnh hắn, tận mắt nhìn thấy hắn bắt đầu cười, trêu chọc cậu, càng ngày càng dịu dàng...!Quý Bạch vô thức đi về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao thế?"
Nghe thấy giọng nói của Quý Bạch, lạnh lẽo trong mắt Hạ Trầm thoáng chốc biến thành dịu dàng, bàn tay giơ lên vuốt tóc cậu, cười cười lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên: "Không có gì, nghĩ đến vài việc lúc trước".
Biểu hiện của Hạ Trầm vẫn rất bình thường.
Quý Bạch không suy nghĩ nhiều, nhìn thoáng qua phòng khách, sau đó ngẩng đầu lên lặng lẽ hỏi Hạ Trầm: "Anh, vừa rồi mẹ nói với em, người phụ trách thương nghiệp khu phố đó tìm tới chỗ bố mẹ em, muốn đổi cho họ một mặt bằng mới, buôn bán tốt hơn".
"Chuyện này...!là anh làm sao?"
Hạ Trầm hỏi lại: "Sao lại nghĩ là anh?"
Quý Bạch nhìn hắn, ho khan một cái, không nói tiếp.
Bởi vì kiếp trước người làm chuyện này là anh.
Mặc dù nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng thì không thể nói vậy, Quý Bạch tiến tới, cười lấy lòng với hắn: "Chỉ có anh mới làm thế".
Quý Bạch dừng một chút, "Chỉ có anh mới nghĩ làm việc tốt cho em".
Hạ Trầm cười, ừ một tiếng xem như thừa nhận.
Mặc dù Trần Diệp Quyên vẫn hơi sợ hãi ý tốt của Hạ Trầm, nhưng với Quý Bạch mà nói, cậu biết tại sao Hạ Trầm lại làm thế, nên không cảm thấy lo sợ chút nào, còn cảm thấy trái tim ngọt ngào, cả nửa ngày chỉ mải tìm lý do giải thích với mẹ.
"Mẹ em rất căng thẳng".
"Không ngừng hỏi em xem tại sao chỉ là bạn học bình thường mà lại tốt với em đến vậy".
Nghĩ đến chuyện Trần Diệp Quyên kéo mình không ngừng nhắn nhủ, Quý Bạch không nhịn được, cười nói: "Còn bảo anh đối xử với nhà em tốt như vậy, em nhất định phải báo đáp tốt cho anh".
"Thật sao?" Hạ Trầm cũng cười, đôi mắt đầy hứng thú nhìn về phía Quý Bạch: "Thể em định báo đáp anh thế nào?"
Có lẽ ý tứ sâu xa trong lời nói của Hạ Trầm quá mạnh, tai Quý Bạch đỏ ửng, giả vờ không nghe thấy, nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay mẹ em chuẩn bị nhiều món lắm".
"Anh, mẹ em nấu ăn rất ngon, em nghĩ anh chắc chắn sẽ thích".
Quý Bạch nói không ngừng, Hạ Trầm không hề có ý định cắt ngang.
Mãi cho đến Quý Bạch nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, bàn tay giơ ra huơ huơ trước mắt hắn: "Anh, anh đang nghĩ gì đấy?"
Hạ Trầm không trả lời.
Bỗng nhiên, hắn giơ tay, ôm Quý Bạch vào lòng.
Lúc Quý Bạch đi vào đã đóng cửa phòng mình lại, mặc dù hai người họ ôm nhau ngoài ban công sẽ không ai nhìn thấy, nhưng hai người bọn họ chỉ cách bố mẹ cậu một vách tường...!Quý Bạch vẫn bị hành động của Hạ Trầm làm cho giật mình.
Chẳng qua Hạ Trầm chỉ ôm một lát đã buông cậu ra, vẻ mặt như thường vò tóc cậu, thản nhiên nói: "Vừa nãy xem ảnh chụp từ lớn đến bé của em".
Một nháy mắt u ám đen tối bao phủ đôi mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng trở lại như thường.
Hạ Trầm cười cười, thấp giọng nói: "Đã muốn ôm em một cái".
Đầu tiên Quý Bạch ngẩn ra.
Sau đó trái tim cậu ngọt ngào vô cùng, cậu nhìn thoáng qua hướng cửa phòng ngủ, chủ động tiến tới, ôm lấy Hạ Trầm, cọ cọ vào người hắn.
Quý Bạch ngẩng đầu lên hỏi Hạ Trầm: "Ảnh trên giá sách ấy ạ?"
Hạ Trầm ừ một tiếng.
"Trông hơi ngốc".
Quý Bạch hơi ngượng ngùng, "nhưng mẹ em cảm thấy đó đều là ảnh chụp đạt giải nên cất kỹ vào trong khung ảnh".
Hạ Trầm vỗ vỗ lưng Quý Bạch, "Bảo bối rất lợi hại, có nhiều giải thưởng như vậy".
"Anh, anh có muốn xem ảnh chụp hồi nhỏ của em không?" Quý Bạch ngước mắt hỏi hắn, hơi ngượng, nhưng đôi mắt vẫn sáng lóng lánh, thấp giọng nói: "Hàng năm bố mẹ đều dẫn em đi chụp ảnh, sau đó rửa ra cất đi, đến giờ cũng đầy hai ba album rồi".
"Có chứ, đương nhiên rồi".
Hạ Trầm lại vò tóc Quý Bạch.
"Vậy chút nữa em tìm, tối đến chúng mình mang nó về nhé".
Quý Bạch cười cười, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe thấy tiếng Trần Diệp Quyên gọi cậu ra bê đồ ăn.
Cậu rụt cỏ lại, nhanh chóng nhìn ra cửa phòng, sợ Trần Diệp Quyên phát hiện, vội vàng lên tiếng, nói với Hạ Trầm một câu rồi chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Quý Bạch, nụ cười trong mắt Hạ Trầm dần biến mất.
Bàn tay hắn vô thức vuốt nhẹ lên túi áo, bên trong có tờ lịch Quý Bạch viết kín tên hắn ngày đó.
Trước khi hắn xuất hiện, Quý Bạch đã biết hắn.
Cho nên, Quý Bạch cũng giống hắn, sống lại sao?
Hay là...
Trong đầu Hạ Trầm nhớ đến lần trước, Quý Bạch và hắn còn chưa quen thuộc với nhau, cậu đã có thể đến thẳng nhà cũ họ Hạ bên kia tìm hắn.
Lúc ấy hắn hỏi Quý Bạch sao cậu lại biết nơi này, trong mắt Quý Bạch thoáng hiện vẻ hoảng sợ, không phải hắn không nhìn thấy.
Khi đó Hạ Đông Dục cũng từng nhắc nhở hắn phải cẩn thận.
Ông nói, gia thế Hạ gia hiển hách, sau này sẽ có nhiều người dùng đủ mọi thủ đoạn đến gần hắn.
Hạ Trầm đè tay lên mi tâm, bỗng nhiên cười.
Chuyện Hạ Đông Dục đoán, Hạ Trầm không tin.
Quý Bạch sẽ vì Hạ gia mà trăm phương ngàn kế tiền tiếp cận hắn sao? Hạ Trầm cười nhạo một tiếng, trong mắt đều là khinh thường.
Hắn không tin.
Cho nên...!chỉ có khả năng duy nhất, chính là cậu cũng sống lại.
Nếu như cậu cũng sống lại...
Nếu thật cậu cũng sống lại...
Nhịp tim của Hạ Trầm đột nhiên nhanh thêm mấy phần.
Hắn là một kẻ vô thần, nhưng chuyện hắn sống lại cũng đã là một nghịch lý khoa học.
Nếu như Quý Bạch cũng sống lại...
Kiếp trước Quý Bạch tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh, biến thành người thực vật nằm trên giường bệnh mười năm.
Đến bác sĩ cũng nói, người thực vật như cậu không cảm thụ được thế giới bên ngoài.
Cho nên...!nếu như Quý Bạch sống lại, tại sao cậu lại không do dự đi về phía mình?
Trong đầu Hạ Trầm ngổn ngang suy nghĩ, ánh mắt hắn lẳng lặng dừng lại ở một nơi nào đó.
Hắn cười.
Sống lại hay không, tại sao lại ở cạnh mình, những chuyện này có quan trọng không?
Hắn nhớ đến Quý Bạch, trong mắt chỉ còn mê đắm cố chấp và không muốn xa rời.
Đối với Hạ Trầm, không có gì trên đời này quan trọng bằng Quý Bạch.
—— —— ——
Đúng như Quý Bạch nói, Trần Diệp Quyên đã làm một bàn đồ ăn thật lớn.
Tất cả cùng mang lên bày trên bàn, vừa phong phú vừa nóng hổi.
Quý Vĩnh Hoành và Trần Diệp Quyên nhiệt tình, sợ không chiêu đãi tốt, nên không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Trầm, nói chuyện với hắn.
Quý Bạch vốn còn lo lắng Hạ Trầm sẽ không thoải mái với sự nhiệt tình của bố mẹ, nhưng Hạ Trầm lại biểu hiện không tồi.
Lễ phép, chu đáo, ngoan ngoãn.
Mặc dù hắn nói không nhiều lắm, nhưng đã khiến Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành vốn còn căng thẳng đã thả lỏng hơn nhiều, nhanh chóng thân thiết với hắn, càng nhìn hắn càng thuận mắt.
Ăn xong bữa cơm này, Trần Diệp Quyên thu dọn bàn ăn, Quý Vĩnh Hoành vui vẻ kéo Hạ Trầm ra phòng khách uống trà.
Quý Bạch nhớ tới chuyện tìm album ảnh, nên sau khi giúp Trần Diệp Quyên đem đồ vào bếp thì chui vào phòng mình tìm kiếm.
Mặc dù cậu không nhớ rõ mình đã cất album ở đâu, nhưng cũng chỉ nằm ở mấy ngăn kéo đó thôi.
Cậu mở từng ngăn một ra, không lâu sau đã tìm thấy.
Cậu ôm album ảnh, ngồi xuống bên bàn học, mở ra xem.
Nhìn thấy từng tấm hình từ nhỏ đến lớn của mình, cậu không nhịn được mỉm cười, muốn chia sẻ cho Hạ Trầm thấy mười mấy năm cuộc đời của cậu...!cậu vừa hơi ngượng ngùng, lại vừa hơi chờ mong.
Trái tim Quý Bạch ngọt ngào, cầm lấy một cái túi trong ngăn kéo, nhét album vào.
Vừa mới định đứng dậy, ánh mắt lướt qua hộp lịch không đóng kín.
Cậu vô thức đưa tay, muốn đóng kín nó lại.
Cậu có thói quen xé lịch ngày, tô tô vẽ vẽ lên đó, khẳng định Hạ Trầm đã mở ra xem.
Trên đó toàn là những dòng chữ linh tinh ngớ ngẩn...!Quý Bạch đỏ mặt, không biết Hạ Trầm có cười chê mình hay không.
Sau khi học kỳ bắt đầu, cậu ở trong ký túc xá thì đã không còn xé lịch ngày nữa.
Vừa nghĩ như vậy, vừa đóng chặt hộp sắt lại, Quý Bạch đứng lên định ra ngoài.
Trong nháy mắt cậu bỗng nhớ đến chuyện gì đó, động tác đi ra cũng khựng lại.
Tim cậu đập thình thịch.
Nếu cậu nhớ không lầm, tờ lịch gần nhất cậu xé chính là ngày cậu sống lại.
Hôm đó chưa đến ngày khai giảng, cậu ngủ một giấc, tỉnh dậy, phát hiện mình đã trở lại thời đi học, trước khi tai nạn, và chưa từng...!gặp Hạ Trầm.
Khi đó cậu vô cùng mừng rỡ, nhưng lại không kể được với ai.
Thế là cậu vô thức xé lịch ngày hôm đó, viết đầy tên Hạ Trầm.
Hạ Trầm...!chưa thấy nó chứ?
Quý Bạch mím môi, mở hộp ra, nhanh chóng tìm kiếm.
Chiếc hộp này được xếp theo trình tự từng ngày, từ trên xuống dưới.
Chỉ có ngày 27 tháng 8 là đã biến mất.
Trái tim Quý Bạch lộp bộp một tiếng, không khống chế được căng thẳng trào dâng.
Hạ Trầm đã nhìn thấy, còn lấy cả tờ lịch kia đi.
Cho nên...!lúc cậu nhìn thấy hắn đứng bên ban công, đã cảm thấy hắn không ổn cho lắm.
Đầu óc Quý Bạch rối bời, không biết làm thế nào cho phải.
Chuyện sống lại là chuyện khó tưởng tượng nổi, đôi khi chính cậu cũng cảm thấy khó tin.
Nếu cậu nói với Hạ Trầm, hắn có cảm thấy đáng sợ không? Hắn có tin cậu không...
Nhưng nếu không nói cho hắn...!Quý Bạch mím môi.
Chuyện cậu biết hắn trước khi cả hai người gặp nhau, Hạ Trầm sẽ nghĩ thế nào?
Kiếp trước Quý Bạch là một con mèo, đi theo bên cạnh Hạ Trầm, đã từng thấy rất nhiều người vì địa vị và quyền thế nhà họ Hạ, trăm phương ngàn kế tới gần Hạ Trầm, trăm phương ngàn kế bám lấy hắn.
Nếu như Hạ Trầm hiểu lầm...!Nếu như Hạ Trầm hiểu lầm...
Quý Bạch thở ra một hơi, giơ tay lên vuốt gương mặt cứng đờ, tâm tình hỗn loạn.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, không biết Quý Vĩnh Hoành đã chuẩn bị từ lúc nào, kéo Hạ Trầm lại đánh cờ.
Mấy năm này Quý Vĩnh Hoành không thích gì hết, Trần Diệp Quyên lại quản nghiêm, không cho ống hút thuốc uống rượu, chỉ còn lại một sở thích duy nhất là đánh cờ cùng mấy ông bạn trong khu phố.
Vốn ông khá căng thẳng, không biết đối xử với Hạ Trầm thế nào, nhưng lúc nãy ăn cơm, Hạ Trầm lại tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, khiến ông nhanh chóng quên đi căng thẳng ban đầu, ấn tượng với Hạ Trầm từ một người bạn học không nên để con trai chơi cùng, biến thành người bạn học đối xử tốt với con nhà mình, đối xử với hắn như con cháu trong nhà.
Nghe nói hắn biết đánh cờ, thế là vội vàng bày bàn cờ lên.
Hạ Trầm từng học đánh cờ từ chỗ Hạ Đông Dục.
Đầu óc hắn suy tính sâu xa, đánh cờ rất giỏi, người chỉ xem cờ là sở thích lúc vui như Quý Vĩnh Hoành không thể nào so sánh được.
Nhưng Hạ Trầm tính toán rất tốt.
Đánh biết co biết dãn, có thua có thắng, thỉnh thoảng cũng cố ý lộ ra sơ hở cho Quý Vĩnh Hoành vui.
Dù sao đây cũng là đi "gặp phụ huynh" mà...!Hạ Trầm cười cười.
Ánh mắt hắn quét qua Quý Bạch mới rời phòng ngủ, nhạy cảm phát hiện sắc mặt cậu hơi trắng, cảm xúc không đúng lắm, ý cười trong mắt hắn nhạt mấy phần.
Quý Bạch không nhìn hắn.
"Mẹ, con..." Quý Bạch đứng trước mặt Trần Diệp Quyên, vuốt vuốt album ảnh, giả vờ mình vẫn bình thường, mở miệng nói: "Chúng con phải về trường trước, chiều còn có việc..."
"Đi sớm thế à?" Trần Diệp Quyên có chút không nỡ, "Hiện giờ con ở trong trường, thế mà về nhà không ở được một ngày sao?"
Quý Bạch vâng một tiếng, mím môi, nhìn Trần Diệp Quyên cười cười, "Cuối tuần sau con lại về."
"Mẹ đùa con thôi, " Trần Diệp Quyên cười cười, vỗ bả vai con trai, nhìn Quý Vĩnh Hoành bên kia, mở miệng nói: "Con đã lớn rồi, sau này cũng khó ở nhà mãi được."
Quý Bạch nói muốn đi, Hạ Trầm cũng đứng lên theo.
Vốn Trần Diệp Quyên không yên lòng, muốn để Quý Vĩnh Hoành đưa họ về, nhưng không chờ Hạ Trầm nói gì, Quý Bạch đã từ chối.
Hai người cùng đi ra ngoài, sau khi xuống tầng, Hạ Trầm nhận album ảnh trong tay Quý Bạch, giống như không nhận ra khác thường của cậu, xoa đầu cậu, "Còn sớm, đi dạo lúc hay về nhà?"
"Về nhà...", Quý Bạch mím môi, "Về nhà đi".
Ánh mắt Hạ Trầm dừng lại trên mặt cậu.
Có lẽ Trần Diệp Quyên không nhìn ra khác thường ở chỗ cậu, nhưng hắn nhìn cái là ra.
Quý Bạch không tập trung cho lắm, vừa căng thẳng, vừa do dự.
Nghĩ đến chuyện cậu rời khỏi phòng ngủ đã biểu hiện như thế này...!mắt Hạ Trầm sâu thêm mấy phần, không nói gì.
Cả quãng đường không ai lên tiếng.
Sau khi về đến nhà, Hạ Trầm cầm chìa khoá mở cửa, đổi giày, cất album ảnh của Quý Bạch vào phòng khách.
Quý Bạch đứng bên cửa nhìn bóng lưng Hạ Trầm, hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cậu cắn răng, quyết tâm liều mạng.
"Anh, em...!em có chuyện, muốn nói với anh".
Gương mặt cậu hơi trắng bệch, trái tim đập loạn, cố gắng lắm mới ổn định được tâm tình.
Cậu nhìn Hạ Trầm, mím môi, hơi khẩn cầu nhìn hắn, nói nhỏ: "Anh, em có chuyện muốn nói với anh...!anh, anh có thể tin em không?"
Trong nháy mắt Hạ Trầm đã đoán được Quý Bạch muốn nói gì.
Hầu kết hắn lăn lăn, ừ một tiếng.
"Em..." Quý Bạch hít sâu một hơi, không biết nên nói từ chỗ nào.
"Em biết lời em nói sẽ rất khó tin, nhưng mà..." Quý Bạch bóp bóp đầu ngón tay run lên, nhìn Hạ Trầm mở miệng: "Anh, anh có tin vào chuyện sống lại không?"
Hô hấp của Hạ Trầm dừng lại.
Quả nhiên...!Quý Bạch của hắn, cũng sống lại giống hắn sao?
Quý Bạch không chú ý đến biểu hiện của hắn, cúi đầu nói tiếp: "Em biết hôm nay anh đã nhìn thấy tờ lịch kia..."
"Hôm đó Trí Viễn còn chưa khai giảng, chúng ta cũng chưa gặp nhau, " Quý Bạch mím môi, do dự ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm: "Anh, chắc anh thấy rất lạ, tại sao hôm đó em đã biết anh rồi nhỉ?"
"Có lẽ anh không tin...!nhưng em đúng là đã...!sống lại".
Hai chữ sống lại, Quý Bạch nói rất khó khăn, lại sợ Hạ Trầm không tin, cậu giải thích: "Kiếp trước em bị tai nạn xe cộ, khi đó anh mới tới Trí Viễn, chúng ta cũng chưa quen nhau, nhưng anh đã giúp em trả tiền phẫu thuật, còn tìm viện an dưỡng cho em".
"Em hôn mê mười năm, anh chăm sóc cho em mười năm".
"Sau đó em sống lại".
"Khi em tỉnh lại liền phát hiện mình trở lại trước ngày tai nạn, trước ngày gặp được anh".
Quý Bạch kể chuyện ngắc ngứ, ngập ngừng, thậm chí còn hơi lộn xộn.
Cậu sợ Hạ Trầm không tin, gương mặt trắng noãn đỏ bừng lên, đôi mắt cũng hơi đỏ.
Cậu tiến một bước, ngửa đầu nhìn Hạ Trầm.
"Anh, anh có tin em không?"
"Em cũng nên giải thích chuyện này thế nào, nhưng em không phải quỷ...!cũng không phải cố tìm mọi cách để lại gần anh".
Hai mắt cậu đỏ hoe, lúng ta lúng túng nhìn Hạ Trầm không nói lời nào, nói nhỏ: "Anh đừng sợ em..."
Hạ Trầm há miệng, miễn cưỡng tìm lại âm thanh của mình.
Sao hắn có thể sợ cậu được? Sao hắn có thể hiểu lầm cậu được?
Giờ này khắc này, chuyện Quý Bạch sống lại giống hắn, khiến trong lòng hắn tràn ngập vui mừng điên cuồng.
Hắn kéo cậu vào lòng mình, cúi đầu hít sâu cổ cậu, khàn giọng hỏi: "Cho nên, sau khi em sống lại, cậu học sinh giỏi nhất khối này lại chủ động muốn ngồi cạnh anh, đúng không?"
Thấy Hạ Trầm dễ dàng tin tưởng mình như vậy, hai mắt Quý Bạch lại đỏ thêm, nhẹ nhàng gật đầu, "Khai giảng kiếp trước, một mình anh ngồi góc phòng học...!khi đó em không biết anh đã tìm em mười mấy năm trời, cũng không biết anh yêu em đến thế".
"Anh, cám ơn anh đã chịu tin tưởng em".
"Cho nên..." Yết hầu Hạ Trầm giật giật: "Kiếp trước em xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê bất tỉnh, còn biết anh chăm sóc cho em, lúc đó em vẫn còn ý thức sao?"
Quý Bạch lắc đầu.
Bởi vì Hạ Trầm tin cậu nên cậu an tâm hơn nhiều, hai tai Quý Bạch ửng đỏ, ngước mắt nhìn Hạ Trầm: "Sau khi tai nạn, không biết tại sao, em lại biến thành một con mèo."
"Sau đó anh nhặt em về, cho nên..."
"Con mèo anh nhặt được ở kiếp trước, chính là em?" Hạ Trầm hít sâu một hơi, không biết nói gì cho phải: "Em biến thành con mèo, ở cạnh anh suốt mười năm?"
Kiếp trước, trong đêm mưa hắn nhặt được một con mèo, ma xui quỷ khiến thế nào cúi đầu nhìn thấy nó, cảm thấy đôi mắt nó giống hệt Quý Bạch năm đó ở trong viện mồ côi nên mới nhặt nó về.
Cũng bởi vì đôi mắt nó giống Quý Bạch nên kiếp trước thời thời khắc khắc Hạ Trầm đều mang theo nó bên người.
Thậm chí đôi khi hắn ở bên cạnh Quý Bạch đang hôn mê bất tỉnh, con mèo kia cũng ngồi bên cạnh nhìn xem.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy con mèo này dường như hiểu được tiếng người...
Nhưng hiện giờ nhớ tới.
Linh hồn Quý Bạch biến thành mèo, ngày ngày đêm đêm, tận mắt nhìn thấy hắn làm gì thân thể của cậu...
Dù Hạ Trầm sống lại một đời, tâm tư trưởng thành thế nào cũng không khống chế được giờ phút này...
Mặt mo đỏ ửng.
Mà bên kia, Quý Bạch đầu tiên là sững sờ, lặp lại câu nói kia của Hạ Trầm một lần.
Cái gì là, con mèo anh nhặt được ở kiếp trước chính là em?
Một suy nghĩ khiến trái tim người ta tăng tốc không thôi xuất hiện trong đầu Quý Bạch, cậu mở miệng, mãi mới tìm lại được âm thanh của mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm.
"Anh, anh...!cũng sống lại sao?"
__________.