Tuy rằng Quý Bạch khá thấp thỏm với "đền bù" mà Hạ Trầm nhắc tới, nhưng cậu lại rất mong chờ cuộc sống đại học riêng tư của hai người họ.
Tuy vẫn chưa xác định được cuộc sống riêng tư này ở chỗ nào, nhưng từng ngày từng ngày, khoảng cách với ngày thi đại học ngày càng ngắn.
Mấy ngày đếm ngược cuối cùng, bầu không khí ở Trí Viễn bắt đầu căng thẳng.
Thời gian tự học nhiều hơn, các học sinh cũng tự giác hơn trước.
Cho dù ra chơi cũng không có mấy bạn học ra ngoài, chỉ có tiếng loạt xoạt giấy bút trong lớp, cảm giác cấp bách như mưa to gió lớn sắp kéo đến.
Đến cả Từ Hạo cũng đổi tính.
Càng đến ngày cuối, thầy cô càng dạy chậm lại, chỉ giảng dạy những kiến thức căn bản.
Từ Hạo hai năm trước không học hành tử tế, kiến thức căn bản không chắc, thời gian gần đây bắt đầu tỉm lại sách giáo khoa và vở ghi cũ, cắn răng kiên nhẫn gặm nhấm, thỉnh thoảng mới ra ngoài chơi bóng, nhưng cũng nhanh chóng quay về lớp học.
Dựa theo lời Từ Hạo nói thì chính là: "Tôi đã vất vả ba năm, nếu bước cuối cùng mà lại bước hụt, chắc chắn mẹ tôi sẽ bắt tôi học lại.
Vậy thì không được, ông đây cho dù có mất mạng cũng phải thi đậu!"
Quý Bạch cũng rất cố gắng.
Mấy lần thi thử gần đây, điểm số của cậu luôn cao hơn người đứng thứ hai gần 50 điểm, Vương Kiến Quốc không kìm được niềm vui, gặp ai cũng khoe khoang, mỗi ngày xoa tay chờ mong Quý Bạch có thể thành Trạng Nguyên trong kỳ thi lần này.
Còn Hạ Trầm...!mỗi ngày nhìn bạn trai nhỏ ngồi bên học tập, thỉnh thoảng còn được Quý Bạch thực hiện chính sách ban thưởng, đương nhiên cũng nghiêm túc học hành.
Từ xếp hạng mấy trăm toàn khối, đến giờ hắn đã tiến vào top 100, Vương Kiến Quốc lúc đầu còn nghi ngờ hắn tìm người thi hộ giật mình đến rớt cả cằm.
Chẳng qua mấy ngày gần đây, trừ cố gắng học tập, lớp học lại náo nhiệt hơn, hình như đang có kế hoạch gì.
Tiết tự học tối đầu tiên kết thúc, Hạ Trầm đi vào nhà vệ sinh.
Từ Hạo ném bút, lắc lắc cổ tay làm bài đến cứng đờ, nhìn bốn phía, thần thần bí bí lôi từ trong ngăn bàn ra một cái Polaroid.
(máy chụp ảnh lấy ngay).
"Quý Bạch, Quý Bạch nhìn này".
Từ Hạo khụ một tiếng, huơ huơ máy ảnh trước mặt Quý Bạch.
"Sáng nay tôi mang từ nhà đến đấy".
"Ông mang nó đến làm gì?" Quý Bạch giật nảy mình, nhỏ giọng nói: "Nếu bị thầy Vương bắt được, sẽ bị thu đấy".
"Chúng ta khiêm tốn một chút thì thầy sẽ không phát hiện đâu".
Từ Hạo cười hề hề, vội vàng giải thích: "Không phải vì tôi muốn chụp ảnh sao, ông không thấy mấy ngày nay lớp chúng ta đều nhao nhao xin lưu bút hả?" Từ Hạo đưa máy ảnh cho Quý Bạch, lấy lòng cười một tiếng: "Quý Bạch, ông muốn dùng không? Cái này ấy mà, tôi không có ý gì khác đâu, tí nữa ông chụp cho tôi, còn tôi sẽ chụp cho ông với anh Hạ nhé".
Từ Hạo gãi gãi gáy: "Tôi thấy tất cả các bạn học đều viết viết vẽ vẽ, nhưng tôi cảm thấy viết viết vẽ vẽ phiền phức quá, hơn nữa...!chắc là anh Hạ cũng không viết cho tôi đâu".
Hạ Trầm dạy Từ Hạo đánh bóng rổ mấy lần.
Mặc dù thái độ của hắn vẫn không lạnh không nhạt, nhưng Từ Hạo tứ chi phát triển, hiển nhiên không quan tâm đến thái độ đó của hắn, ngược lại vì vài trận bóng này lại tâm phục khẩu phục hắn hơn.
Quý Bạch ngẩn người.
Bạn học đang viết lưu bút, cậu cũng loáng thoáng nghe qua, hình như đây là truyền thống mỗi khi tốt nghiệp, cũng có bạn học mang giấy đến tìm cậu xin lưu bút, nhưng Quý Bạch nghĩ đến chuyện thi đại học sắp đến nơi rồi, nên chỉ xếp chúng vào một chỗ, chờ thi xong về viết một thể.
Hiện giờ nghe Từ Hạo nhắc đến...!Quý Bạch không nhịn được ngứa ngáy trong lòng.
Chớp mắt một cái cậu và Hạ Trầm đã ở cạnh nhau gần hai năm, đã sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, người khác thì không nói, nhưng không phải cậu cũng nên tìm Hạ Trầm xin một vài dòng lưu bút hay sao?
Hơn nữa...!cậu nghiêm túc nhớ lại, cậu và Hạ Trầm còn chưa từng có ảnh chụp chung, Quý Bạch khục một tiếng, gật đầu nhận lấy máy ảnh Từ Hạo đưa.
Lúc Hạ Trầm trở về, còn thuận tay mua một chiếc bánh mì cho Quý Bạch.
Hắn chưa kịp ngồi xuống, Từ Hạo đã quay đầu lại, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn: "Anh Hạ, anh Hạ, chúng ta chụp chung một tấm đi? Em mang Polaroid ở nhà đi, chụp xong sẽ có ảnh ngay".
Hạ Trầm nhíu mày, đang chuẩn bị từ chối, Quý Bạch ở bên lại vội vàng bảo: "Được được, tôi cũng muốn chụp".
Bạn nhỏ hơi xấu hổ nhìn hắn nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn chưa chính thức chụp chung tấm ảnh nào cả".
Hạ Trầm ngạc nhiên, sau đó không nhịn được nhẹ nhàng cong môi, xoa đầu Quý Bạch.
"Đi thôi".
Từ Hạo đã sớm quen ăn thức ăn cho chó từ hai người này, hoàn toàn chết lặng.
Hạ Trầm có thể đồng ý, cậu ta đã vui sướng lắm rồi.
"Ra sân bóng chụp, ra sân bóng chụp".
Từ Hạo cười hề hề, nhanh chóng bật dậy từ ghế ngồi, đi theo Hạ Trầm và Quý Bạch ra ngoài.
Từ Hạo ôm bóng rổ, nét mặt hân hoan.
Hạ Trầm phối hợp chụp hai tấm ảnh, nét mặt Từ Hạo vẫn vui sướng tưng bừng, muốn tiếp tục cầm bóng rổ tạo dáng chụp thêm mấy tấm đem đi khoe với đội bóng trường, đang chuẩn bị nói thêm mấy câu, thì lại thấy cặp mắt đen nhánh kia hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Từ Hạo khụ một tiếng, nhanh chóng bỏ bóng ra.
"Đủ rồi, đủ rồi, Quý Bạch, tôi chụp cho hai người".
Được cùng Hạ Trầm vai sóng vai đứng chụp ảnh, cho dù chỉ là sân vận động không người, nhưng Quý Bạch vẫn hơi xấu hổ.
Cậu sợ Từ Hạo nhìn ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta tạo dáng thế nào bây giờ? Đứng chung một chỗ thế này trông hơi ngốc..."
Quý Bạch còn chưa nói hết câu, Hạ Trầm đã cong môi mỉm cười.
Hắn đưa tay kéo người vào ngực mình, một tay khoác vai Quý Bạch, nhìn về phía Từ Hạo: "Chụp đi".
Giống như hai người bạn học bình thường kề vai sát cánh, mặc dù tư thế thân mật, nhưng lại không nhìn ra điều gì kỳ lạ.
Tuy chỉ có thể, nhưng trái tim Quý Bạch vẫn hẫng một nhịp, lòng ngọt ngào ấm áp.
Từ Hạo: "..."
Nhìn Hạ Trầm trong màn ảnh nháy mắt đã dịu dàng hẳn đi, Từ Hạo yên lặng cất hai tấm ảnh mới chụp chung cùng hắn khi nãy.
Không thể không nói, anh Hạ dịu dàng với Quý Bạch quá đi...
Trên đường về phòng học, Quý Bạch cầm tấm ảnh chụp chung của mình và Hạ Trầm, xem đi xem lại nhiều lần.
Ánh sáng trên sân trường lúc này hơi tối, nên ảnh chụp cũng không quá rõ ràng.
Nhưng đường nét khuôn mặt Hạ Trầm trong hoàn cảnh u ám này lại sâu sắc hơn bình thường, da hắn rất trắng, bờ môi rất mỏng, nhìn thì lạnh lùng xa cách, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía cậu, mang theo ý cười nhợt nhạt, lại dịu dàng vô cùng.
Quý Bạch vẫn luôn trung thực thừa nhận, đứng cạnh một Hạ Trầm có túi da trời sinh hơn người này, dáng dấp của cậu chỉ có thể coi là thanh tú.
Nhưng trong tấm ảnh mà Từ Hạo chụp, cậu và Hạ Trầm vai sóng vai, cánh tay hắn choàng lên vai cậu, cậu đỏ mặt nghiêng đầu nhìn gương mặt hắn.
Tuy căng thẳng, nhưng lại chăm chú vô cùng.
"Chụp một tấm hình mà em đã vui thế sao?" Hạ Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua tấm ảnh trong tay Quý Bạch, lại cười nói: "Thích bức ảnh này?"
"Thích chứ, gần đây các bạn trong lớp đều đang viết lưu bút".
Quý Bạch yêu thích không buông nổi tấm ảnh trong tay, nhỏ giọng nói: "Cho dù chúng ta không viết lưu bút, nhưng tấm hình này rất đẹp, còn tuyệt hơn cả lưu bút của các bạn học khác".
Hạ Trầm rũ mắt liếc cậu.
Cảm xúc của Quý Bạch viết hết lên mặt, lúc vui sướng, hai má cậu ửng hồng, đôi mắt cũng sáng long lanh.
Nhìn cậu xem đi xem lại, nâng niu tấm ảnh chụp chung với mình như một bảo bối, hắn cong cong môi.
"Còn muốn làm gì nữa không?" Hạ Trầm đột nhiên hỏi Quý Bạch, "Trước khi tốt nghiệp ấy".
Lời này không đầu không đuôi, Quý Bạch nghe xong cũng sửng sốt.
Cậu nhìn về phía hắn theo bản năng, vẻ mặt ngơ ngác.
Hạ Trầm nhéo má cậu, khó có khi kiên nhẫn đến vậy: "Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng người khác đều đã làm...!Bảo bối, em có muốn anh làm gì cho em không?"
Lúc này Quý Bạch đã hiểu.
Lòng cậu ấm áp ngọt ngào, nhìn Hạ Trầm lắc đầu, quơ quơ tấm ánh mới chụp, cười nói: "Có cái này là tốt rồi".
"Hơn nữa...." Quý Bạch dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Hạ Trầm nhỏ giọng nói: "Có thể sống lại, còn có thể ở bên cạnh anh, đi cùng anh suốt toàn bộ cấp ba, anh, em không còn gì nuối tiếc nữa".
Hạ Trầm giơ tay lên, cười cười, xoa đầu cậu, ừ một tiếng: "Đúng thế, đã tốt lắm rồi".
Hạ Trầm cầm tấm ảnh chụp của hai người đến, lật mặt sau của nó ra: "Nhưng mà...!tất cả các bạn học đều đã viết lưu bút, anh cũng nên viết cho em một cái nhỉ?"
"Không có giấy sẵn...!thì dùng cái này đi".
Bàn tay cầm bút của hắn hơi ngừng, nhìn Quý Bạch nói: "Mấy ngày trước anh mới phát hiện, bạn nhỏ của anh cũng từng viết vài lời cho anh".
Quý Bạch ngạc nhiên, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì.
"Niệm khứ khứ, Thiên lí yên ba.
Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát." Hạ Trầm cười cười, ngước mắt nhìn về phía Quý Bạch, trong mắt thấm đầy dịu dàng, nói khẽ: "Lúc Vương Kiến Quốc tới lấy giấy khen các giải thưởng của em, anh mới nhìn thấy dòng chữ này".
Mộ ái trầm trầm.
Chuyện đã lâu như thế, Quý Bạch còn không nhớ rõ, giờ khắc này được Hạ Trầm nhắc đến, cậu hơi ngượng ngùng.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu lại cảm thấy lòng mình ngọt ngào ấm áp.
Quý Bạch ho khan một cái, tiến đến trước mặt Hạ Trầm: "Anh, anh định viết gì cho em".
Hạ Trầm còn chưa viết, nghe cậu nói thế, lại hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
"Em cũng không biết".
Quý Bạch nghĩ nghĩ, lật mấy tờ giấy các bạn học khác đưa cho mình, "Mấy cái này muốn em điền tên họ, tuổi, sở thích, bài hát yêu thích, màu yêu thích..."
Quý Bạch cười một tiếng, nhìn về phía Hạ Trầm nói: "Anh, những cái này em có thể viết hộ anh".
Hạ Trầm bật cười, ngước mắt nhìn cậu, ừ một tiếng, sau đó cầm bút lên.
Chữ viết hắn rất đẹp, đầu bút lông dầu mạnh mẽ nhấn xuống.
Ngón tay thon dài của hắn cầm bút lông dầu, bắt đầu viết chữ xuống phía sau tấm ảnh.
Tên: Hạ Trầm.
Tuổi: 18.
Viết xong mấy chữ này, Hạ Trầm dừng một chút, liếc nhìn Quý Bạch đang viết viết lưu bút cho bạn học, nhẹ nhàng cong môi, tiếp tục viết.
Người thích nhất ---- Quý Bạch.
Lúc nhìn thấy Hạ Trầm viết xuống hàng chữ này, Quý Bạch ngẩn ngơ, tai dần dần đỏ, trong lòng ấm áp.
Bên này, Hạ Trầm ngước mắt liếc qua Quý Bạch, bút trong tay không ngừng.
Sau tấm ảnh chụp chung của hai người, tại nơi còn trống, hắn viết xuống hai hàng chữ:
Chúc mừng tốt nghiệp,
Hoan nghênh em trưởng thành..