Tôi là Hạ Trầm.
Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó người như tôi lại yêu Quý Bạch đến như vậy.
Em ấy thường xuyên hỏi tôi, tại sao tôi thích em ấy, bởi vì hồi nhỏ em ấy ồn áo bám dính tôi, hay vì chấp niệm mười năm không thế có được ở kiếp trước.
Tôi không thể nói rõ.
Khi còn bé, Quý Bạch rất ồn ào, suốt ngày bám lấy tôi, cái gì cũng muốn chia cho tôi, món nào cũng muốn tôi thử trước.
Lúc đó, tôi rất cảnh giác, giống như nhìn thấy kẻ thù, đề phòng tất cả mọi người xung quanh.
Bất ngờ tốt đẹp này đến bên cạnh, tôi vô thức hỏi em ấy tại sao, em ấy cười không hề tính toán, nắm tay tôi nói: "Vì em thích anh trai".
Tay Quý Bạch rất mềm cũng rất ấm.
Nó như đã thắp sáng toàn bộ nỗi đau và mịt mờ trong trái tim tôi, khiến tôi quên rằng mình từng bị bỏ rơi, bị quên lãng, bị chà đạp trong bùn lầy, không thể giải thoát cho chính mình.
Vì thế tôi không thể kiềm chế nổi, tôi muốn giữ em ấy lại bên mình.
Sau đó, Quý Bạch được nhận nuôi, rời đi, tôi muốn giữ em ấy lại nhưng chẳng thể nói ra.
Rốt cuộc, tôi cũng có gì để giữ em ấy lại?
Tôi là ai? Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi, bị bố và gia tộc làm như không thấy, ném vào viện mồ côi như rác rưởi.
Nhưng Quý Bạch thì khác.
Một đứa trẻ đơn giản và tốt bụng như em ấy nên đứng dưới ánh nắng mặt trời, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cho nên, khi nhà họ Hạ phái người đến đón, dù trong lòng tôi vô cùng căm ghét, nhưng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì cùng bọn họ trở về.
Tôi chưa bao giờ là một người tốt.
Tôi muốn dùng tất cả mọi thứ của Hạ gia, muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp trên đời này tặng cho Quý Bạch, khiến em ấy vui vẻ như một đứa trẻ, thấy em ấy cười với mình.
Tuy nhiên, cuối cùng khi tôi tìm được em ấy, em ấy đang nằm đó, người đầy máu, hôn mê bất tỉnh.
Không còn giọng nói, không còn nụ cười, không còn tức giận.
Mười năm.
Tôi đã sử dụng tất cả những tài nguyên y tế mà nhà họ Hạ có, tìm bác sĩ y sĩ giỏi nhất, nỗ lực hết sức mình, bảo vệ em ấy suốt mười năm.
Ai cũng nói tôi điên, chỉ có mình tôi biết mình rất tỉnh táo.
Em ấy không phải người thực vật, cũng không phải một cái xác không hồn.
Đối với tôi, em ấy là ánh sáng là hơi ấm cuộc đời.
Chò dù tia sáng đó yếu ớt, hơi ấm đó sắp lụi tàn, tôi cũng nắm chặt tay, không bao giờ buông em ấy.
Tôi không biết tại sao mình lại sống lại một đời.
Càng ngạc nhiên hơn Quý Bạch cũng sống lại một đời.
Đời này, em ấy yêu tôi như tôi yêu em ấy, biết làm nũng với tôi, biết cười tôi, biết đỏ mặt.
Em ấy sẽ dịu dàng dựa vào vòng tay tôi, sẽ giận tôi.
Chỉ có trời mới biết tôi vui vẻ đến nhường nào.
Tôi và Quý Bạch cùng nhau học cấp ba, cùng nhau học đại học, tôi tiếp nhận mọi công việc kinh doanh của nhà họ Hạ, cầu hôn Quý Bạch, đưa em ấy ra nước ngoài kết hôn.
Bây giờ, Quý Bạch đã tốt nghiệp, trở thành bác sĩ.
Hôm đó, tôi đón em ấy đi làm về, em ấy mặc một chiếc áo khoác trắng rất đẹp, đẹp trai, gọn gàng, rõ ràng mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt kia lại sáng lên, chạy về phía tôi, vui sướng như ngày còn bé.
Công việc ở bệnh viện quá mệt mỏi.
Quý Bạch thường xuyên phải trực đêm, phẫu thuật đến khuya.
Lúc em ấy bận quá, Tề Già Nam nhìn thấy sẽ nói đùa với tôi, anh ấy nghĩ rằng, với tính cách của tôi, tôi sẽ chăm sóc cho Quý Bạch, sẽ không để cậu bận rộn đến vậy.
Đúng thế, với tính cách của tôi.
Tôi chỉ muốn trói người ta lại, không cho em ấy đến bệnh viện, không cho em ấy vất vả.
Nhưng, tôi lại thích nhìn thấy Quý Bạch hạnh phúc.
Tôi biết tại sao Quý Bạch lại chọn ngành y.
Kiếp trước em ấy chỉ là một con mèo, tận mắt chứng kiến tôi mất khống chế tự làm tổn thương chính mình.
Bạn nhỏ của tôi, em ấy là một người mềm lòng và tốt bụng, em ấy hy vọng mình sẽ giúp được nhiều người hơn và làm được nhiều việc hơn nữa.
Vì vậy, tôi muốn ở cạnh em ấy.
Cả đời này, không bao giờ buông tay.
.