Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Vào tháng này, trời vừa tối là không thể nhìn thấy sao, sau tận thế, ngay cả bóng trăng cũng không tìm thấy.


Nhưng dị năng giả trong quá trình tiến hóa, thể lực cũng sẽ được nâng cao, khả năng nhìn đêm sẽ tốt hơn trước một chút.


Lúc cả nhóm đến gần căn cứ của người đàn ông mặt vuông, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài căn cứ có một bức tường rất cao, trên đó có người canh gác.


Cách một khoảng khá xa, người trên tường như cảm nhận được điều gì đó, liền chiếu đèn pin chống nước về phía bọn họ.


Bạch Tiểu Nguyệt toát mồ hôi lạnh, nếu bị bọn họ nhận nhầm thành zombie thì toi đời.


May mà ánh đèn nhấp nháy ba dài hai ngắn, thoạt nhìn là đang ra hiệu.


Người đàn ông mặt vuông thò đèn pin ra khỏi cửa sổ xe, đáp lại tín hiệu theo một tần suất nhất định.



Cánh cổng duy nhất trên tường được kéo ra từ bên trong, đoàn xe của bọn họ chậm rãi lái vào.


Sau khi chiếc xe cuối cùng vào trong căn cứ, cánh cửa lập tức bị đóng lại.


Bạch Tiểu Nguyệt nhìn thấy cánh cửa bị chặn lại bởi một thanh gỗ rất lớn.


Chắc là trước đó người đàn ông mặt vuông đã liên lạc với căn cứ, cho nên mới có người chờ ở đó.


Nhìn thấy Nguyên Cảnh Duệ bọn họ bước xuống xe với trang phục chiến đấu, một ông lão hai mắt sáng lên, có chút kích động túm lấy chàng trai trẻ bên cạnh hỏi: “Có phải cấp trên đến cứu chúng ta rồi không?”

Chàng trai trẻ nhìn bộ quần áo trên người Nguyên Cảnh Duệ, vẻ mặt rất ngưỡng mộ: “Không phải, là do anh Thiệu dẫn về.



Bạch Tiểu Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẫn luôn chú ý đến hành động của những người kia, cô phát hiện có người thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó có một nhóm người xuất hiện, đuổi những người đang vây xem đi.


Chờ đến khi những người kia đi khỏi, người bên kia mới tiến lên đón.


Người đàn ông vẫn luôn đứng quan sát ở một nơi không xa, chìa tay về phía Nguyên Cảnh Duệ: “Hân hạnh được gặp, tôi là Kha Hoành, người quản lý căn cứ.



Nguyên Cảnh Duệ chìa tay ra, bắt tay Kha Hoành một cái: “Nguyên Cảnh Duệ.




Nguyên Cảnh Duệ không phải là người có nhiều biểu cảm, đối với Kha Hoành, anh càng tỏ ra lạnh lùng hơn.


Kha Hoành dường như không hề để tâm, nhưng ánh mắt lóe lên vẫn dễ dàng để lộ suy nghĩ thật sự của ông ta.


Chú ý đến ánh mắt hưng phấn lóe lên của người bên cạnh Kha Hoành khi nhìn Bạch Tiểu Nguyệt, người của đội Nguyên Cảnh Duệ âm thầm tỏa ra sát khí.


Nếu là trước tận thế, có lẽ bọn họ còn nể mặt đối phương vài phần.


Dù sao, cường long cũng không áp chế được địa đầu xà, nhưng bây giờ là thời tận thế, lòng người khó đoán, một khi bạn thể hiện thiện chí hoặc điểm yếu của mình, đối phương sẽ nắm chặt lấy điểm yếu đó, tấn công trực diện, cho nên bọn họ trực tiếp dùng áp lực thấp để thể hiện sự bất mãn.


Cho dù là trước kia hay là bây giờ, Nguyên Cảnh Duệ đều không xem những người này ra gì, cho dù bọn họ đến đây để lánh nạn, cũng không có nghĩa là bọn họ phải cúi đầu khuất phục.


Anh tiến lên một bước, dí dao găm vào cổ Kha Hoành.


“Dám giở trò, tôi sẽ tiễn ông xuống địa ngục ngay lập tức.




Không ai nhìn rõ Nguyên Cảnh Duệ đã đến gần Kha Hoành như thế nào, giống như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt ông ta vậy.


Kha Hoành không ngờ đám người này lại trở mặt nhanh như vậy, bọn họ đang đứng trên địa bàn của ông ta đấy, nhưng lưỡi dao găm trên cổ đã cứa vào da thịt, ông ta cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng trấn tĩnh lại, giải thích: “Không dám, không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám giở trò.



Thực ra, Kha Hoành không có nhiều quyền lực trong căn cứ này, người đứng sau ông ta mới là người thực sự có tiếng nói, đưa ông ta ra mặt, chỉ là vì kiếp trước ông ta có chút địa vị ở huyện này, mượn uy tín của ông ta để sai khiến người khác mà thôi.


Tình hình tận thế ngày càng tồi tệ, người đứng sau ông ta chắc hẳn cũng đã nhận ra, sẽ không có ai đến cứu bọn họ nữa, bọn họ gần như có thể được coi là vua một cõi ở đây.


Vì vậy, gần đây Kha Hoành có chút đắc ý vênh váo, bắt đầu giở trò đồi bại với phụ nữ trong căn cứ, mấy ngày trước còn bắt nạt một cô gái nhỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận