Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Bạch Tiểu Nguyệt lạnh mặt rút dao ra lại đâm vào, quả thực trút hết mối thù kiếp trước bị ăn thịt lên con zombie xui xẻo này, bộ dạng hung dữ đó khiến cả đội đều ngẩn người.


Họ không ngờ, lần đầu tiên đối mặt với zombie, Bạch Tiểu Nguyệt lại là bộ dạng này, hung hãn như vậy, trước đó họ còn lo lắng cô không có khả năng tự vệ.


Xả giận xong, Bạch Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì của Nguyên Cảnh Duệ.


"Khụ, luyện tập tay nghề thôi, dù sao cũng phải làm quen.

"

Cô như không có việc gì vừa nói vừa đi.


Nguyên Cảnh Duệ không nói gì, xoay xoay con dao quân dụng trong tay, bước theo cô.


Ban đầu dẫn cô ra ngoài là muốn xem cô muốn làm gì, tiện thể thăm dò thực lực của cô.


Nghĩ đến việc cô ra tay rất nhanh nhẹn, không có sức lực cũng biết đâm vào mắt để phá hủy dây thần kinh não của zombie, trông như rất thành thạo, thú vị thật.


Trên đường đi tổng cộng gặp mười mấy con zombie, phần lớn là những người làm ca đêm, những con khác chắc đều ở trong ký túc xá.



May là zombie mới đầu sẽ không biết mở cửa.


Khi bọn họ đã loại bỏ hết zombie cản đường, Bạch Tiểu Nguyệt nhíu mày vì mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi.


Làm quen là một chuyện, ghét cái mùi này là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi.


Nguyên Cảnh Duệ lấy từ trong túi ra một chai nước đưa cho cô.


Bạch Tiểu Nguyệt im lặng nhận lấy uống một ngụm, nước mát ngọt chảy qua cổ họng, làm dịu đi không ít sự bực bội của cô.


Sự mệt mỏi do tâm trạng dao động trước đó đã hồi phục được kha khá, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.


"Không cần cô ra tay, đừng miễn cưỡng.

"

"Tôi nào có miễn cưỡng, tôi chỉ đang chứng minh tôi hữu dụng thôi.

" Bạch Tiểu Nguyệt cười gượng gạo với anh.


Người đàn ông mỉm cười, trong biểu cảm lại có chút bất lực.



"Lại đây, đi sát vào, phía dưới có lẽ sẽ nguy hiểm hơn một chút.

"

Mấy người từ phía nam đi vào, khi đi ngang qua nhà ăn, vốn định vào xem nhà bếp có tủ đông không, lại phát hiện cửa ở đó đóng rất chặt, mấy con zombie vây bên ngoài đập cửa điên cuồng.


Bạch Tiểu Nguyệt đã từng thấy tình huống như vậy, biết bên trong có người, Nguyên Cảnh Duệ và người của anh đương nhiên cũng biết.


Hai người nhìn nhau, lại ăn ý đạt được sự nhất trí, quyết định rời đi.


Bạch Tiểu Nguyệt nhướng mày, vốn còn tưởng phải nói vài câu về việc xen vào lúc này sẽ có kết cục gì, dù sao cho dù vô tình đến đâu, người đàn ông này không giống cô là người tái sinh, anh ta có lẽ sẽ động lòng trắc ẩn.


Well, xem ra căn bản không cần cô lo lắng rồi.


Thật ra người trong nhà ăn nếu gan dạ một chút, hẳn là cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì zombie bên ngoài đã bị bọn họ dọn dẹp hết rồi, cẩn thận một chút thì việc chạy thoát không thành vấn đề, chỉ sợ cứ trốn mãi ở trong đó.


Mấy người rón rén rời đi.


Trong nhà máy dường như cũng có người kịp thời phát hiện tình hình không ổn, lái xe bỏ chạy, bởi vì bên ngoài nhà xưởng không ít zombie vốn ở trong nhà bị thu hút ra ngoài, hiện tại vẫn còn đứng ở đó.


Nơi này có lẽ đã có người đến rồi, ở bãi đậu xe có một con zombie bị bắn vỡ đầu, còn có một con bị chém đứt nửa người vẫn đang cử động.


Nguyên Cảnh Duệ bước tới, con dao quân dụng trong tay như chém đậu phụ mà đâm vào đầu zombie, còn khoét một cái, móc ra một thứ.


Sao anh ta biết trong não zombie có tinh hạch? Bạch Tiểu Nguyệt hơi ngây người, chẳng lẽ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận