Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Bạch Tiểu Nguyệt tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, nếu không phải tại cô ta, thì làm sao những người đó lại trói cô lại chứ?!

Trước đó, khi Hoàng Tuệ Tâm muốn đẩy cô vào đám zombie, cô đã nghi ngờ rồi, không ngờ cô ta lại cao tay hơn, lợi dụng tâm lý sợ chết của những người khác để trói cô lại trước.


Lời nói ra vẻ quan tâm đến cô, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều đẩy cô vào chỗ chết, nếu cô vẫn không nhận ra ý đồ thực sự của Hoàng Tuệ Tâm thì đúng là quá ngu ngốc.


Nhưng tại sao?

Hoàng Tuệ Tâm là do cô và đội trưởng cứu về trong một lần hoạt động, một cô gái yếu đuối chẳng biết làm gì, là cô nể tình trước đây từng là bạn học, lên tiếng giúp đỡ, nên cô ta mới được ở lại.


Cô tự nhận đối xử với cô ta không tệ, có miếng ăn nào cũng nghĩ đến cô ta, tại sao cô ta lại muốn giết cô?!

"Tiểu Tuệ Tâm, em tránh ra.

"


Hai gã đàn ông kéo Hoàng Tuệ Tâm đang ôm chặt Bạch Tiểu Nguyệt ra.


Hoàng Tuệ Tâm còn muốn nhào tới, bị Cao Tuấn ôm vào lòng ngăn lại.


"Tuệ Tâm, đừng qua đó, cô ấy không còn là chị Tiểu Nguyệt của em nữa rồi.

"

Cao Tuấn đau đớn ôm chặt Hoàng Tuệ Tâm đang khóc đến mức không thành hình người.


Bạch Tiểu Nguyệt nhìn hai người ôm chặt lấy nhau, lúc này mới hiểu ra điều gì.


Hóa ra không chỉ vì chiếc vòng cổ không gian, mà còn vì điều này!

Ánh sáng dần tắt, zombie ở góc nhà càng lúc càng đông, tất cả đều đang chờ đợi ánh mặt trời tắt hẳn để lao vào 'thức ăn' phía trước.


Chân gãy, người đầy vết thương, không chỉ khiến Bạch Tiểu Nguyệt không thể chạy thoát, mà còn thu hút thêm nhiều zombie hơn.


Bạch Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn chằm chằm vào mấy đôi mắt sau khung cửa sổ ở tầng hai đối diện.


Ánh mắt căm hận đó khiến những người sau tấm rèm không dám nhìn thẳng.


Thật là một đám đồng đội tốt, ngay cả xác minh cũng không cần, liền vứt bỏ cô ra ngoài.


Những người này đều quên mất lúc trước cô đã liều chết như thế nào để cứu bọn họ!

Nếu bọn họ không nghe lời Hoàng Tuệ Tâm, tham lam số vật tư ít ỏi đó, thì đã không bị bao vây ở đây.



Chính là cô không đành lòng, đến tìm bọn họ, mới tạo cơ hội cho bọn họ trốn vào trong tòa nhà này.


Không ngờ cô đến cứu bọn họ, cho bọn họ một tia hy vọng sống, bọn họ lại báo đáp cô như thế này.


Hừ! Thật là một đám đồng đội tốt! Bạn trai tốt! Bạn thân tốt!

Lúc trước gặp Hoàng Tuệ Tâm, lẽ ra cô nên đá cô ta về lại đống zombie kia!

Đáng tiếc cuộc đời không có nút tua lại!

Vốn đã biết không phải ai cũng có thể đến căn cứ thành phố T thành công, chỉ là không ngờ cô không đến được, không phải vì chết trong tay zombie, mà là chết trong tay người của mình.


Tia sáng cuối cùng biến mất, một lượng lớn zombie tràn ra từ góc nhà, chúng gào thét với đủ loại tư thế vặn vẹo mà con người không thể làm được, bò hoặc đi về phía Bạch Tiểu Nguyệt.


Mùi hôi thối kinh tởm cùng mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi cô.


Cô kinh hãi nhìn những khuôn mặt hốc mắt đen ngòm, môi lở loét, tai tàn khuyết, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy.



Khoảnh khắc bóng đen ập đến, cô nghe thấy tiếng cổ họng mình bị răng cắn vỡ, tiếng máu phun ra ùng ục.


Mất máu quá nhiều không khiến cô chết ngay lập tức, một số vùng trong não vẫn còn hoạt động, cũng chính vì vậy, nên cô nhìn thấy những người trong tòa nhà nhân lúc lũ zombie đang xé xác cô mà nhanh chóng rời đi.


Cô co giật, cảm nhận rõ ràng cơn đau dữ dội khi cơ thể bị xé toạc, nội tạng bị đâm thủng!

Một cơn rùng mình mạnh mẽ, Bạch Tiểu Nguyệt đột ngột mở mắt, theo phản xạ bật dậy.


Cô thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, kinh hãi nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy vẻ sợ hãi.


Mùi hôi thối tanh tưởi biến mất, cơn đau dữ dội cũng biến mất, không còn nhìn thấy con quái vật nào, cứ như những chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà cô gặp phải mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận