Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Không trì hoãn thời gian, cả đội đổ đầy xăng rồi đi, xe chở xăng đặc biệt nên không đi cùng họ.

Nguyên Cảnh Duệ yêu cầu một người trong đội lái xe chở xăng đến chỗ Lâm Duyệt Thành hội hợp.


Còn họ thì theo kế hoạch đến siêu thị, trên đường xe hơi qua lại khá đông.


Cách đó không xa là một đường cao tốc, mọi người đều muốn tranh thủ thời gian chạy thoát ra ngoài, nhưng không ngờ một đống ô tô tụ tập lại một chỗ, tiếng động đã thu hút đám zombie gần đó.


Zombie đuổi theo phía sau, phần lớn ô tô đều chọn đi đường cao tốc, Nguyên Cảnh Duệ suy nghĩ một chút, bảo mọi người đổi đường giữa chừng, rẽ vào một con đường nhỏ, đi đường tắt.


Đây là vùng ngoại ô thành phố T, siêu thị chủ yếu phục vụ nhóm khách hàng giàu có đến nghỉ dưỡng, lúc này lại không đúng dịp lễ nên khi họ đến, thấy đồ trong siêu thị vẫn còn rất nhiều, chắc là chưa có ai đến.


Khu vực mì ăn liền và đồ ăn vặt cơ bản đã bị dọn sạch, khu vực đồ uống cũng vậy, gạo mì thì gần như không còn.


Nguyên Cảnh Duệ bảo mọi người tìm theo danh sách một số dụng cụ cần thiết, không mù quáng thấy đồ ăn là lấy.



Bạch Tiểu Nguyệt cũng chạy theo, thấy gì lấy nấy, ngay cả tủ lạnh kem ở quầy thu ngân cũng không tha.


Một nhóm người khác đi ngang qua thấy lạ.


"Ê? Sao lại khác với lúc nãy nhỉ? Vừa nãy không phải có cái tủ lạnh ở đây sao?"

"Tủ lạnh đựng gì vậy?"

"Hình như là kem thì phải, tôi cũng nhớ mang máng có mấy loại.

"

"Anh nhớ nhầm rồi, ai lại lấy kem chứ, cái đó không thể bảo quản.

"



Người của Nguyên Cảnh Duệ làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng tìm đủ những thứ cần thiết, quay lại cửa ra vào tập hợp.


Họ vội vã rời khỏi siêu thị, không nán lại lâu.


"Nói chứ trong siêu thị có nhiều đồ ăn vậy, mọi người không thấy động lòng sao?" Bạch Tiểu Nguyệt không tin khi đối mặt với sự đe dọa tính mạng, những người này vẫn có thể nghe lời như vậy.


"Mang theo hết được sao? Tham lam quá dễ gặp chuyện.

" Nguyên Cảnh Duệ vừa lau con dao quân dụng vừa hỏi.


Bạch Tiểu Nguyệt lặng lẽ che mặt, mải mê lấy đồ, cứ quên mất không phải ai cũng có không gian.


Cả đội đến địa điểm hội hợp đã hẹn trước, nhưng chỉ thấy xe chở xăng, không thấy Lâm Duyệt Thành.


"Duyệt Thành và những người khác đâu?"


Nguyên Cảnh Duệ hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.


Người lái xe chở xăng đến lắc đầu: "Thiếu gia, khi tôi đến đây thì đã như thế này rồi, bác sĩ Lâm không đến, không biết họ có xảy ra chuyện gì không.

"

"Quay lại tìm dọc đường.

"

Trời đã hơi tối, không khí chiều tà ẩm ướt, dường như sắp mưa.


Họ quay lại tìm dọc đường, phát hiện một chiếc xe mà Lâm Duyệt Thành và những người khác đã lái, lốp xe bị nổ.


Sắc mặt Nguyên Cảnh Duệ hơi u ám.


Lâm Duyệt Thành chắc chắn đã gặp nguy hiểm.


Họ lần theo dấu vết của lốp xe tìm đến một khách sạn, tình hình không mấy khả quan.


Khách sạn luôn có nhiều người, địa điểm lại thường ở nơi tập trung đông đúc, họ còn chưa lái xe đến cửa đã nghe thấy tiếng gầm rú của zombie vọng lại.


"Ở trên xe.


"

Khi Bạch Tiểu Nguyệt muốn xuống xe, Nguyên Cảnh Duệ đã đẩy cô trở lại.


"Tôi đi giúp!"

Nguyên Cảnh Duệ vừa đi, cô lập tức xuống xe, cũng chạy vào xem tình hình.


Thật lòng mà nói, tuy trong khách sạn có nguy hiểm, nhưng nếu ở một mình trên xe, cô cảm thấy sẽ càng nguy hiểm hơn, tốt nhất vẫn nên ở bên cạnh đại boss tận thế.


Phía sau sảnh lớn của khách sạn có người bị mấy con zombie đè lên, sắp bị cắn, Nguyên Cảnh Duệ và những người khác kịp thời ra tay mới cứu được người đó.


Người đó cũng là một trong số người của họ.


"Không sao chứ? Duyệt Thành đâu?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận