Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Anh ta cố gắng vùng vẫy kêu cứu, một con zombie khác lại lao đến cắn xé vào cổ họng, mùi máu tanh thu hút thêm nhiều zombie hơn, dần dần nhấn chìm Trịnh Hạo.


Nguyên Cảnh Duệ nhíu chặt mày, siết chặt hai tay, tình hình không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều, không thèm nhìn kẻ đang bị zombie gặm nhấm nữa, dứt khoát quay người trở về đội hình.


Tâm trí của những người sống sót có chút hỗn loạn, đặc biệt là Hoàng Tuệ Tâm, cô ta nhìn chằm chằm vào vị trí cuối cùng của Trịnh Hạo, không hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy, sau này chỉ còn lại một mình cô ta, không có ai để dựa dẫm thì phải làm sao?

Cô ta bỗng chốc cảm thấy mờ mịt, không có ai bảo vệ, cô ta phải làm sao để sống sót trong thế giới tàn khốc này?

Cô ta nhìn người đàn ông đang bước về phía đội hình, trong mắt đột nhiên sáng lên.


Giá như người đàn ông này là của cô ta thì tốt rồi, anh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ cô ta thật tốt.



Cảm nhận được cảm xúc ủ rũ trong đội ngũ, Bạch Tiểu Nguyệt nhíu mày quát: “Chẳng lẽ tất cả đều muốn chết sao?”

Sắc mặt Nguyên Cảnh Duệ không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh đến mức đáng sợ nói với những người bên cạnh: "Đừng để nỗi sợ hãi điều khiển, mở to mắt mà nhìn xem thứ trước mặt là cái gì? Mọi người vất vả chống đỡ đến bây giờ, là vì ai, vì mục đích gì?!”

Lời nói tưởng chừng như vô tình của Nguyên Cảnh Duệ khiến mọi người chấn động, dần dần tỉnh táo lại.


Đúng vậy, bọn họ đều có mục đích sống của riêng mình, đã cố gắng đến bây giờ, không phải là để làm thức ăn cho zombie.


Bọn họ sống là vì còn có người đang chờ đợi bọn họ, còn có tương lai, họ không muốn chết!

Nghĩ đến hy vọng vẫn còn đó, ánh mắt của các thành viên trong đội lại trở nên kiên định, kể cả những người sống sót.


Bọn họ tạm thời gác lại nỗi sợ hãi và đau buồn khi chứng kiến một người bạn đồng hành chết đi, ánh mắt nhìn đám zombie lại trở nên hung dữ và phẫn nộ.


Những người sống sót cũng bị ảnh hưởng bởi bọn họ, cầm vũ khí nhìn chằm chằm đám zombie, như thể toàn thân tràn đầy sức lực.


Chỉ có Hoàng Tuệ Tâm là có vẻ mặt rất kỳ lạ.


Thấy mọi người đã lấy lại tinh thần, Nguyên Cảnh Duệ và Bạch Tiểu Nguyệt nhìn nhau gật đầu, bắt đầu phát động tấn công, không còn phân tâm chú ý đến những thứ khác, tập trung toàn lực đối phó với đám zombie vẫn còn đông đảo.



Cuộc săn lùng có trật tự kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, zombie từ chỗ đông nghịt ban đầu đã trở thành những đợt zombie nhỏ lẻ, cho đến hiện tại, gần như không còn nhìn thấy bóng dáng nào nữa, hiệu quả rất khả quan, nhưng đồng thời tất cả mọi người đều kiệt sức, trên mặt Nguyên Cảnh Duệ cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, Bạch Tiểu Nguyệt càng cảm thấy cánh tay mình đau nhức không chịu nổi.


Nhìn đám zombie lác đác, gần như không còn sót lại bao nhiêu, Nguyên Cảnh Duệ bình tĩnh ra lệnh: “Đủ rồi, tôi và Lưu Vũ mở đường, những dị năng giả khác đi lái xe lại đây, những người không có dị năng ở yên tại chỗ.



“Rõ, thiếu gia.

” Các thành viên trong đội vừa đánh vừa lùi, phía sau dị năng giả có những người có năng lực chiến đấu yểm trợ.


Bọn họ đều đã kiệt sức, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị cắn, mọi người vẫn phải dốc hết mười hai phần tinh thần.


Lúc này, đám zombie không còn đáng sợ nữa, số lượng hoàn toàn không thể cản bước xe của bọn họ, đặc biệt là khi chiếc xe tải lớn được lái ra, có thể cán chết đám zombie còn lại, lái xe rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.



Chờ mấy chiếc xe được lái đến, Nguyên Cảnh Duệ nhảy lên một chiếc xe việt dã, dẫn đầu mở đường.


Bạch Tiểu Nguyệt cũng theo sát nhảy lên cùng một chiếc xe, Nguyên Cảnh Duệ phân tâm liếc nhìn cô, biết rõ cô sẽ không nghe lời mình, chỉ đành nghiêm giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đi theo tôi.



Bạch Tiểu Nguyệt gật đầu.


Có hai dị năng giả trực tiếp leo lên nóc hai chiếc xe của bọn họ, phụ trách yểm trợ hỏa lực, đảm bảo không có zombie nào có thể đến gần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận